Có lẽ đây là nhà của một thợ săn nên mới có các chiến lợi phẩm từ những con thú mà họ đã giết. Tử thần đưa một mình cô đến cái nơi hoang dã này là muốn làm gì? Lẽ nào đây là nhà của tên ác ma độc ác kia sao?
Người chủ trong căn nhà mang một tách trà đến mời cô uống. Bây giờ Hạ Lưu Ly mới để ý đến dáng người của cô gái trước mắt. Mái tóc vàng bóng mượt, đôi mắt vô hồn không cảm xúc, trông như một con rối đang bị điều khiển vậy. Thế nhưng khuôn mặt của cô gái đó phải nói là cực phẩm, trông thật sự rất xinh đẹp. Hạ Lưu Ly vui vẻ nhận lấy tách trà của cô gái rồi thuận miệng hỏi cô:
"Vậy... không biết cô tên gì nhỉ? Cô sống một mình ở đây sao?"
Cô gái ấy đáp: "À... tôi tên là Mộng Dao, tôi sống cùng với chồng của tôi."
Hạ Lưu Ly gật đầu, uống thử tách trà của Mộng Dao. Mùi hương thật sự rất ngon và đậm hương của mộc thảo. Không khí trong căn phòng lại yên tĩnh trở lại. Mộng Dao cứ nhìn cô chằm chằm, không hề nói một lời nào. Nếu Hạ Lưu Ly không hỏi gì thì cô ấy vẫn sẽ trầm lặng mà nhìn cô uống trà một cách kì lạ. Điều này làm cho cô có chút rợn tóc gáy. Bất chợt, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Mộng Daocũng nhanh chóng đi ra mở cửa.
"Anh về rồi sao? Nhà chúng ta đang có khác đấy."
Người đàn ông có thân hình cao lớn cùng với mái tóc đen tuyền, trong tay cầm một khẩu súng săn bước vào trong nhà. Đôi mắt đỏ như máu, vết sẹo lớn trên mặt anh ta làm cho Lưu Ly có chút sợ hãi. Dù sao đó cũng là chủ nhà, cô cũng phải gẳng gượng mà mỉm cười chào hỏi:
"Xin chào, chắc anh là chồng của cô Mộng Dao nhỉ? Tôi đi lạc nên muốn trú lại một đêm ấy."
Anh ta liếc mắt nhìn cô một cách hung tợm, tuy nhiên giọng nói của anh ta lại nghe như đang giễu cợt con mồi vậy:
"Ồ, ổn thôi, cô cứ ở lại thoải mái."
Nói xong, anh ta lặng lẽ đi xuống tầng hầm dưới nhà. Xung quanh anh ta thoang thoảng mùi của ác ma, làm cô rất hiếu kì về cái tầng hầm tối ấy. Hạ Lưu Ly mở lời hỏi cô vợ:
"Tôi sẽ ngủ ở tầng hầm à?"
Mộng Dao mỉm cười đáp: "Không, chúng tôi có phòng dành cho khách mà! Mời cô đi theo tôi!"
Mộng Dao dẫn cô đi lên lầu, bên trên có hai căn phòng ngủ, một phòng cho Hạ Lưu Ly còn phòng kia là của Mộng Dao. Hạ Lưu Ly vui vẻ cảm ơn cô rồi bước vào phòng của mình, khóa chặt cửa lại.
Bên trong có một chiếc giường nhìn rất mới, cùng với một cái tủ nhỏ ở đầu giường. Tuy nhiên phòng này khá ngột ngạt vì nó không có cửa sổ để thoáng khí. Hạ Lưu Ly đến cái tủ nhỏ ấy, cô mở ra xem thử bên trong có gì không. Nó trống rỗng không chưa bất cứ cái gì. Lúc này cô mới nhẹ người một chút, vì bây giờ trong này chỉ có một mình cô, cửa phòng cũng đã khóa nên sẽ chẳng có chuyện gì bất lợi xảy ra. Cô định sẽ đợi chủ nhà ngủ say rồi đi xuống tầng hầm đó thử, thế nhưng đầu cô lúc này lại thấy choáng vô cùng, cơn buồn ngủ dần dần ập đến làm cô mất ý thức ngã xuống chiếc giường êm ấy.
"Lạch cạch... lạch cạch... "
Cửa phòng Hạ Lưu Ly bất ngờ được mở ra, Mộng Dao lặng lẽ bước vào trong. Khuôn mặt cô ấy vẫn lạnh buốt, không một chút cảm chút cảm xúc hiện lên. Đôi mắt trống rỗng nhìn cơ thể Hạ Lưu Ly như đang nhìn một món ăn được bày sẵn trên bàn vậy. Mộng Dao tiến đến vác Hạ Lưu Ly đi xuống tầng hầm tối tắm ấy. Cô ta đi qua một cái hành lang khá dài, rồi dừng chân trước một cái cửa gỗ, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Cốc... cốc... "
Người đàn ông bước ra mở cửa cho Mộng Dao vào trong phòng. Tiếng khóc lóc thảm thiết cùng với mấy dụng cụ thí nghiệm chất đống xung quanh căn phòng một cách bừa bộn. Các tiểu tinh linh bị nhốt trong lồng sắt ấy, khóc lóc thảm thiết nhìn đồng loạt bị giã nát trong cái cối xay sinh tố. Nhìn thôi đã thấy nó ghê tới cỡ nào rồi. Người đàn ông ấy lộ ra vẻ mặt khó chịu mà lườm chúng:
"Câm miệng hết cho tao, tụi mày còn kêu ầm ĩ nữa là tao giã hết chúng mình một loạt đấy."
[...]
Tại biệt thự của Trục Đông Quân. Anh vẫn đang ngâm mình trong suối nước nóng của căn biệt thự. Làn khói trắng bao quanh cơ thể vạm vỡ của anh. Trục Đông Quân nhắm mắt lại thư giãn tinh thần.
"Loạt xoạc..." Tiếng bước chân nhẹ nhàng của tử thần không thể qua được cái tai thính của Trục Đông Quân. Anh ta trong tay cầm một chậu nước, dự định sẽ hất thẳng vào người anh. Thế nhưng khi chuẩn bị ra tay thì cái chậu trong tay anh đột nhiên bay lên không trung, hất vào người Hàn Sở Trạch. Cả người anh ta ướt nhẹp như chuột lụt.
"Này, anh cố ý đúng không?"
Trục Đông Quân thản nhiên đáp: "Đúng vậy, do anh tự chuốc lấy thôi!"
Hàn Sở Trạch không thể phản bác. Anh chỉ biết im lặng nhìn tên đại ác ma nhàn nhã thư giãn trong suối nước nóng