Khuôn mặt Hạ Lưu Ly lúc này đã trắng bệch hẳn ra, đôi mắt màu vàng của cô cứng đờ lại, không ngừng thể hiện ra sự sợ hãi của mình. Mùi màu nồng lên, làm cho cô cảm thấy khó thở, phải nhanh tay bịt chặt mũi của mình lại. Nhịp tim của cô bắt đầu tăng lên vì quá sợ hãi, cô thở dồn dập, cảm xúc vô cùng rối loạn.
Trục Đông Quân cảm thấy vô cùng khó chịu trước vẻ mặt đáng ghét này của cô. Mấy chuyện máu me này cũng có kinh hoàng lắm đâu, sao chỉ có chút máu bắn lên mặt đã làm cô sợ hãi đến như vậy rồi?
Anh thở dài, búng tay một cái, những giọt máu của con quỷ bắt đầu bốc cháy. Tất cả những chỗ có máu của quỷ đều sẽ bốc cháy kể cả nó đang ở trên mặt của anh hay Hạ Lưu Ly đi chăng nữa. Bàn tay anh sáng rực màu đỏ hồng của ngọn lửa không khác gì một ngọn đuốc cả. Điều này càng làm cho Hạ Lưu Ly càng kinh hãi hơn, ý thức cô dần mất đi, ngất lịm xuống chiếc giường đen của anh.
"Có thế thôi mà đã ngất rồi."
Ngọn lửa dần dần yếu đi rồi biến mất hoàn toàn, mang theo luôn cả thứ máu bốc mùi của con quỷ. Chỉ còn lại máu của Hạ Lưu Ly trên sàn nhà và trên bàn tay của cô.
Trục Đông Quân nhăn mày, "Bẩn quá!"
Anh ra lệnh cho quản gia tắm rửa sạch sẽ cho cô và chuẩn bị một căn phòng mới cho cô. Người quản gia cũng là một ác ma. Ông ấy có mái tóc bạc phơ, khuôn mặt nhăn nheo của một ông cụ đã ngoài năm mươi tuổi. Tuy nhiên, sức khỏe ông ấy vẫn rất dồi dào và giàu kinh nghiệm. Bác quản gia nhanh chóng gọi hai cô thị nữ đến chăm sóc cho Hạ Lưu Ly.
Chỉ trong chốc lát căn phòng của anh đã được dọn dẹp sạch sẽ, không còn mùi máu tanh nữa. Trục Đông Quân lại nhìn ra cái cửa sổ dính đầy máu, trông thật kinh tởm. Anh phất nhẹ bàn tay của mình, thi thể của con quỷ đó liền bốc cháy. Vài giây sau, cửa kính đã sạch sẽ như ban đầu. Anh tiến lại gần cửa sổ, tiếp tục ngắm ánh trăng tròn đêm nay.
"Hôm nay đúng là một ngày bận rộn."
[...]
Tại phòng tắm của biệt thự. Hai cô thị nữ Khả Ái và Hoa Quỳnh đã tắm xong cho Hạ Lưu Ly. Họ mặc cho cô một bộ váy màu trắng mới.
Mọi việc đã đâu vào đó, tuy nhiên điều mà họ phân vân nhất lúc này chính là nên đưa cô đến phòng cho khách hay phòng của ác ma đại nhân đây.
Khả Ái suy tư một hồi rồi đưa ra ý kiến: "Hay là hỏi bác quản gia đi."
Hoa Quỳnh liền bác bỏ ngay: "Không được, vừa nãy bác ấy có nhắc đến phòng gì đó đó mà tại cô đó, cứ không chịu nghe hết, đã lôi cô gái này đi rồi. Giờ mà quay lại hỏi thì kiểu gì cũng bị phạt cho xem."
Hai người cứ tranh cãi qua rồi tranh cãi lại. Cuối cùng, cả hai nhất trí đưa Hạ Lưu Ly đến phòng của đại nhân. Hoa Quỳnh từ từ mở cửa phòng của Trục Đông Quân ra, cô liếc mắt nhìn một lượt. Trong phòng trống không, cô liền ra hiệu cho Khả Ái cõng Hạ Lưu Ly vào. Họ nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cẩn thận đắp chăn ấm cho cô.
"Đó, vậy là xong, chúng ta mau chuồn thôi." Khả Ái vui vẻ đẩy Hoa Quỳnh ra ngoài.
Ở bên dưới lầu, Trục Đông Quân đang ngồi tiếp một vị khách không mời mà tới. Đó là vị thần khế ước, lão ta là người làm chứng cho sự kiện làm giao ước giữa ác ma và chiến thần để cả hai người họ nghiêm túc tuân thủ không xâm lấn lãnh thổ của nhau.
Trên khế ước ghi rất rõ, lãnh thổ của ác ma là ở phía Bắc, của chiến thần là ở phía Đông. Con người và ác ma phải sống hòa thuận, không gây xích míc, vậy nên Trục Đông Quân đã cải trang thành một nhà tài phiện giàu có, với khối tài sản khủng bố để có thể hòa nhập với thế giới loài người. Sự tồn tại yên bình đó đã duy trì suốt một ngàn năm, nay lại bị anh chủ động phá vỡ làm cho thần khế ước phải đến tận nhà thương lượng với anh.
Trục Đông Quân vẫn rất thản nhiên nhâm nhi tách trà của mình, hai chân vắt chéo thể hiện rõ sự thờ ơ đối với sự xuất hiện của thần khế ước.
Lão ta rất tức giận trước thái độ của anh, tuy nhiên vì hòa bình của thế giới nên ông đành phải nhẫn nhịn mà mở lời khuyên:
"Ngài đã vi phạm giao ước giữa người và ma, vậy nên ngài phải giao nộp tháp trấn yêu cho chiến thần giữ."
Trục Đông Quân đặt tách trà xuống bàn, nhìn lão ta với ánh mắt sắc lạnh, "Nếu ta không ngoan ngoãn giao ra thì sao? Mấy người làm gì được ta?"
Thần khế ước đáp: "Vậy thì ngài đừng mong cứu được người mẹ thân yêu của ngài. Nếu như không có linh khí mà ta cung cấp thì cơ thể bà ấy sẽ bị phân hủy."
Bây giờ sắc mặt của anh bắt đầu tối sầm lại. Bầu trời bên ngoài bất ngờ bị mây đen bao phủ, sấm sét giáng xuống liên hồi. Phải chăng sự tức giận của Trục Đông Quân đã lên đến đỉnh điểm nên cảnh vật xung quanh mới thay đổi?