Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai chiếu sáng khắp căn biệt thự. Nhiệt độ căn phòng cũng đang dần tăng lên theo sức nóng của ánh mặt trời. Lông mi Hạ Lưu Ly khẽ động đậy, cô từ từ mở mắt nhìn xung quanh. Ánh sáng nhè nhẹ của mặt trời làm cho tầm nhìn của cô nhoà đi, không thể nhìn rõ được khung cảnh xung quanh, nhưng cơ thể của cô có thể cảm nhận được sức nặng của một người đàn ông cao to. Cô chết lặng vài giây, cố gắng hít thở thật sâu rồi liếc mắt nhìn xuống dưới cằm của cô. Đập vào mặt cô ngay lúc này là mái tóc đen bồng bềnh, đen nháy cùng với khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
“Trục Đông Quân???”
Cô suýt nữa thì không kìm được mà hét lớn tên của anh. Cô vẫn không thể tin nổi vào mắt của mình hoặc đây chỉ là một giấc mơ mà thôi. Hạ Lưu Ly nhéo mạnh vào cánh tay của bản thân, cơn đau ập đến não bộ vô cùng chân thực. Bây giờ cô mới dám tin người đang ôm chặt lấy cô ngủ đây chính là đại ác ma khát máu. Đầu óc cô lúc này vô cùng quay cuồng, một phần là do nồng độ cồn vẫn chưa tan hết, một phần là do cô đã bị choáng bởi sự việc đang diễn ra trước mắt. Cô tự hỏi rằng rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô không nhớ được gì hết vậy?
Đoạn kí ức mà Hạ Lưu Ly còn nhớ được chỉ dừng lại ở khúc Trịnh Tĩnh Lẫm vác cô rời khỏi quán nhậu trước cổng công ty. Còn lại ai đưa cô về, ai tắm rửa cho cô thì não bộ của cô không thể tải được gì hết. Trong lúc hoang mang không biết nên làm gì thì Trục Đông Quân đã lờ mờ tỉnh giấc. Anh ta cũng hoang mang ngước đầu lên nhìn cô một cách kì lạ. Ánh mắt đỏ như máu của anh thể hiện rất rõ sự bất ngờ của anh.
Phản ứng đầu tiên của anh chính là đẩy cô ra rồi ngồi dậy vớ lấy cái áo tắm ở dưới sàn lên mặc tạm vào người. Chưa để Hạ Lưu Ly lên tiếng hỏi chuyện thì Trục Đông Quân đã mặt lạnh tanh, giọng nói trầm mặc mà chất vấn cô:
“Hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao ngươi lại ngủ ở phòng của ta?”
Nhìn cái khuôn mặt ngạo mạn của anh, cơn tức giận của cô đã không kìm được mà phát nổ. Cô vớ lấy cái gối bên cạnh ném về phía anh nhưng anh đã nhanh chóng né được cái đòn nhẹ hều đó của cô. Hạ Lưu Ly lớn tiếng quát tháo anh như đang chửi một tên cặn bã vậy:
“Câu đó phải là tôi hỏi anh mới đúng chứ? Rõ ràng hôm qua tôi uống say, sau đó Trịnh Tĩnh Lẫm đưa tôi về, tại sao bây giờ tôi lại ở trên giường của anh?”
Trục Đông Quân nhăn mày đáp: “Làm sao mà ta biết được. Đêm qua là ngươi mò vào phòng của ta trước.”
Hạ Lưu Ly kiên quyết phủ định: “Không thể nào.”
“Bên ngoài hành lang có camera, ngươi cứ đi kiểm tra là biết ngay ai là người chủ động trước.”
Nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc anh làm cho cô mất đi tự tin vừa rồi. Suy nghĩ kĩ lại thì tên đại ác ma này chẳng thể nào mà chủ động ôm một người phụ nữ xa lạ được. Thêm một điều nữa là anh ta đã có ý trung nhân rồi mà, sao có thể trong chốc lát mà thay lòng đổi dạ được.
Hạ Lưu Ly hạ giọng nói tiếp: “Thôi được rồi, tôi sẽ đi kiểm tra camera nhà anh, mọi chuyện cứ dừng ở đây cái đã.”
Cô quấn lấy cái chăn mỏng lên người, định cứ thế mà rời đi, ai dè vừa đặt chân xuống thì đã không còn sức mà di chuyển tiếp. Cơ thể cô cứ như có cái gì đó ghì chặt xuống, khiến cô mất thăng bằng ngã về phía trước. Trục Đông Quân theo phản xạ tự nhiên mà đỡ lấy cô, nhưng cũng chính vì thế mà anh bị cô đè xuống sàn nhà lạnh lẽo. Cái chăn duy nhất để che thân cũng bị tuột luôn xuống dưới eo của cô. Khuôn mặt cô ngượng chín như trái cà chua, vội vàng lấy tay che đôi mắt của Trục Đông Quân lại.
“Ngươi làm gì đấy? Mau đứng dậy, sao lại che mắt ta?”
Hạ Lưu Ly nhanh chóng giải thích: “Do cái chăn nó tuột mất rồi, với lại chân tôi run quá, không đứng lên được.”
Bây giờ cô mới để ý, hình như không chỉ có hai chân cô run đâu, mà cả hông của cô cũng đau không kém. Ánh mắt cô liếc nhìn về vết đỏ ở trên bắp tay và cả phía dưới xương quai xanh của cô nữa, cái này không thể nào là muỗi đốt được, nó giống như dấu hôn vậy.
Trục Đông Quân nằm ở dưới bị một cô gái nhỏ đè lên người nhưng cảm giác lại rất lạ. Nó không hề khiến anh khó chịu hay cảm thấy chán ghét, mà thay vào đó lại là một cảm giác kích thích khó tả vô cùng. Anh sợ rằng sẽ ra tay với cô trong tình trạng này mất, nên liền lên tiếng thúc giục:
“Ngươi...bỏ tay ra trước, ta sẽ nhắm mắt, không nhìn.”
Hạ Lưu Ly ngoan ngoãn bỏ bàn tay khỏi đôi mắt của anh. Dù sao thì đêm qua cô và anh ta cũng đã làm những chuyện không nên làm với nhau rồi, anh ta nhìn cũng đâu có vấn đề gì nữa đâu.