Bá Đạo Tổng Tài Là Ác Ma!

Chương 7



Cô thà chết còn hơn là trở thành một công cụ của người khác. Lúc trước đã ngu ngốc mà tin lời tên chiến thần Bối Hạ Cảnh, để rồi anh ta tặng cho cô một đao xuyên tim. Bây giờ cô không muốn trở thành kẻ ngốc thêm một lần nào nữa. Hạ Lưu Ly dứt khoát xé nát bản hợp đồng trước mắt rồi dứt khoát từ chối:

"Thật ngại quá! Tôi không muốn làm con rối của anh! Bây giờ anh có thể giết tôi rồi đó!"

Trục Đông Quân khá là bất ngờ trước hành động và lời nói không sợ chết của cô. Ánh mắt hoàng kim đó trông vô cùng nghiêm túc. Vừa thể hiện sự quyết tâm và không sợ hãi trước điều sắp xảy ra. Rất ít người dám nhìn anh với ánh mắt đó, chỉ khác ở chỗ là mấy tên đó chết hết rồi. Riêng đối với Hạ Lưu Ly anh lại không ra tay giết cô ngay, ngược lại cảm thấy cô có chút kì lạ, luôn thu hút sự chú ý của anh một cách hoàn hảo. Tuy nhiên, cho dù cô có không tình nguyện đi chăng nữa thì anh vẫn có cách ép cô tình nguyện đồng ý.

Trục Đông Quân điềm tĩnh nói: "Nếu ta giúp cô giết chết Bối Hạ Cảnh thì sao? Cô sẽ chịu suy nghĩ lại mà kí vào bản hợp đồng chứ!"

Hạ Lưu Ly im lặng. Quả thật đề nghị của anh không hề tồi, vô cùng hợp ý cô. Nhưng cái giá cô phải trả là sự tự do và mạng sống của mình, điều đó thực sự đáng sao? Không, mạng của tên tra nam đó không đáng để cô phải trả giá nhiều đến như vậy!

Hạ Lưu Ly lập tức từ chối: "Tôi sẽ tự nghĩ cách báo thù hắn, không cần anh phải đụng tay vào đâu."

Trục Đông Quân rơi vào trầm mặc. Không gian xung quanh cũng trở nên yên tĩnh một cách lạ thường. Điều này làm cho cô cũng phải căng thẳng theo, nếu như anh ta chỉ hỏi ý kiến của cô cho có lệ thì sao? Bây giờ người có ưu thế nhất vẫn là anh ta, vậy nên nếu như thực sự không thể rời khỏi đây thì cô sẽ lập tức tự sát trước mặt anh ta.

Thế nhưng, Trục Đông Quân vẫn cứ ngồi đó nhìn cô một cách lạ. Bất chợt, anh ta cười lớn, làm cho cô giật hết cả mình, trợn tròn hai mắt nhìn anh.

"Anh... bị tẩu hỏa nhập ma hả?"

Trục Đông Quân cố gắng ngưng cười rồi đáp: "Không, ta chỉ thấy cô thật to gan mà thôi!" Hắn đứng dậy, "Được rồi, nếu cô đã không nguyện ý thì ta cũng chẳng còn cách nào khác."

Dứt lời, cái hố đen vừa nãy lại xuất hiện dưới chân cô. Hạ Lưu Ly liền rơi xuống cái hố đen đó rồi biến mất.

"Tạm biệt!"

Trục Đông Quân thong thả ngồi xuống ghế sofa. Đúng lúc này bác quản gia mở cửa phòng ra, mang đến một đĩa thức ăn theo lời dặn vừa nãy của anh.

"Đại nhân, thức ăn đến rồi đây ạ!"

Anh liếc nhìn những món ăn ngon miệng trong tay bác quản gia, "Thôi, ngươi ăn đi, cô gái đó đi rồi."

Bác quản gia bất lực thở dài, "Sao ngài lại thả cô ấy đi."

Trục Đông Quân nhìn về phía cửa sổ, nở một nụ cười thâm hiểm, "Ha! Từ từ rồi bác sẽ biết thôi."

[...]

Theo cái hố đen ấy, Hạ Lưu Ly đã được đến trước cửa nhà của cô. Một căn nhà hai lầu sang trọng. Cô đã rời ngôi nhà này khá là lâu rồi, chắc là khoảng hai năm trước, khi cô gặp được Bối Hạ Cảnh tại bờ biển. Hôm đó, cả nhà cô đều đến đó để du lịch và nghỉ dưỡng, ai cũng đều rất hào hứng. Chỉ có một mình mẹ của cô cảm thấy rất lo lắng, không muốn cho cô đi. Nhưng cuối cùng bà ấy cũng bị thuyết phục bởi lời nói của bà ngoại cô. Và ở đó, cô đã gặp một chàng trai có mái tóc màu vàng óng, đôi mắt xanh dương hút hôn, trông vô cùng đẹp. Đó chính là Bối Hạ Cảnh, vừa là chiến thần vừa là chủ tịch của một công ty lớn rất nổi tiếng. Cô đã yêu anh từ ngày hôm đó và rời khỏi gia đình đi theo anh một cách vô điều kiện.

Đó là sai lầm lớn nhất mà cô mắc phải. Bây giờ cô chẳng dám bước vào nhà nữa. Hạ Lưu Ly buồn bã quay người định rời đi, thế nhưng một tiếng gọi lớn vang lên khiến cho cô phải dừng bước:

"Lưu Ly, là con sao?"

Giọng nói ấm áp đầy quen thuộc này làm cho cô không kìm được nước mắt, quay người lại nhìn. Trước mắt cô là người mẹ đã rất lâu không gặp. Trông bà ấy đã già đi rất nhiều, tóc cũng có phất phơ vài cọng tóc bạc. Chưa kịp để cô nói câu nào, bà ấy đã lao đến ôm cô thật chặt vào lòng, miệng không ngừng nói xin lỗi cô.

"Mẹ, con về rồi!" Cô nghẹn ngào nói.

Sau khi ổn định lại tinh thần. Hạ Lưu Ly đã được trở về nhà thêm một lần nữa, sau biết bao biến cố xảy ra. Cô gặp lại bà ngoại và mẹ của mình, còn ba cô thì đã mất từ lâu nhưng cô vẫn đến thắp một nén hương cho ông ấy. Không khí trong nhà cũng trở nên nhộn nhịp hơn.

"Lưu Lỳ à, rốt cuộc hai năm qua con đã đi đâu vậy hả? Có biết bà với mẹ lo lắng cho con lắm không?" Bà ngoại cô vừa gọt táo vừa chất vấn cô.