Vì uống quá nhiều, tôi cứ thế mà thiếp đi, trong lúc mơ màng, tôi có cảm giác mình đang bị sốt, đầu như muốn nứt ra.
Quả nhiên tật xấu uống rượu là bị sốt mãi không sửa được, tôi nằm trên giường lăn qua lộn lại, cơn đau đầu vẫn không hề giảm bớt.
Trong lúc yết hầu khô rát, đầu đau đến mức không thở nổi, tầm mắt mơ mơ hồ hồ không thể nhìn rõ cảnh tượng trước mặt, tôi thầm nghĩ coi như là bệnh cũ vậy, sáng mai dậy là khỏi.
Đột nhiên có người hỏi: "Tiểu quỷ đáng yêu, em thích túi màu gì?"
Tôi theo bản năng trả lời: "Màu tím."
"Được."
Đầu lập tức không còn đau nữa, tôi lập chìm sâu vào giấc ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, tôi bị một tiếng "ping" đánh thức.
Mở mắt, tôi thấy mình đang nằm trên chiếc sô pha mềm mại.
"Đây là đâu?"
Tôi dụi mắt, cảm thấy cơ thể bỗng trở nên nhẹ đi rất nhiều.
Chết tiệt, sao tôi không đi đứng được vậy?
"Này này này, tiểu quỷ đáng yêu, em đừng chạy lung tung như thế chứ!"
Một người đàn ông mặc đồ trắng xuất hiện, cả mái tóc cũng một màu trắng.
"Anh là ai?"
"Tôi là Bạch Quỷ."
Bạch Quỷ?
"Anh... Chắc anh không phải là Bạch Vô Thường đấy chứ?"
"Vấn đề này thì..." Bạch Quỷ gãi đầu, "Đúng là tôi, có điều tôi đổi tên rồi, Bạch Vô Thường chỉ là tên cũ."
Tôi nghe nói Hắc Bạch Vô Thường vô cùng hung ác, sự việc chắc chắn không hề đơn giản.
"Sao anh lại bắt tôi?"
Dám ở dưới mí mắt Chẩm Nguy đưa người đi, đối phương chắc chắn không đơn giản, tôi phải cẩn thận.
"Tiểu quỷ, em xinh như vậy, bắt em về đương nhiên để làm phu nhân của tôi rồi."
???
Bạch Quỷ nói xong liền nắm lấy tay tôi, tôi lập tức đẩy anh ta ra khiến anh ta sửng sốt.
"Dựa vào đâu hả? Hơn nữa tôi còn chưa chết!"
"Haizz, đó chỉ là việc nhỏ, muốn chết không phải rất đơn giản à!"
Tôi đúng là muốn chết, nhưng tôi không muốn chết như vậy, nếu chết ở đây, tiểu quỷ nhỏ bé như tôi còn chưa kịp bỏ chạy đã bị anh ta ăn vào bụng mất.
"Tôi... Tôi vẫn chưa muốn chết... Tôi..."
"Em nhìn em đi, em bây giờ đã sắp linh hồn xuất khiếu rồi."
"Cái gì?"
Tôi nói mà, sao cơ thể mình lại nhẹ như vậy, đi đừng cũng không vững!
Tôi thử nhảy một cái, toàn thân lập tức lơ lửng giữa không trung.
"Anh dám kéo linh hồn của tôi ra khỏi thân xác, anh muốn chết hả!" Tôi tức giận xoay người đá vào đầu Bạch Quỷ, "Bạch Vô Thường dù gì cũng là quan tốt, anh lấy việc công làm việc tư, địa phủ sao lại có người như anh hả?"
"Tôi làm vậy thì sao? Hắc Quỷ đã có vợ rồi, một tiểu quỷ như em làm phu nhân của tôi, tôi bảo đảm em có thể ăn sung mặc sướng cả đời."
Bạch Quỷ này thế mà còn mạnh miệng, thậm chí còn lôi tôi từ trên trời xuống, xấu xa muốn ôm tôi.
"Em vẫn chưa khống chế được linh hồn của mình, không nên chạy nhảy lung tung đâu."
"Cút! Chẳng lẽ anh không biết dưa hái xanh không ngọt sao?"
"Tôi đâu có dùng vũ lực, tôi hỏi ý kiến em rồi mà!" Bạch Quỷ bĩu môi, trông có vẻ uất ức.
???
Người cảm thấy uất ức không nên là tôi à?
"Anh nói thử xem, anh hỏi tôi khi nào!"
"Lúc tôi hỏi em thích túi màu gì, em thích màu tím đấy!"
Tôi: "..."
"Đây, em xem, túi khóa hồn màu tím." Bạch Quỷ lấy ra một chiếc túi nhỏ màu tím đáng yêu.
Bây giờ tôi không khỏi hoài nghi đầu óc của Bạch Quỷ này không được bình thường.
"Bạch Quỷ, Bạch Thần à, anh có biết tôi là người của Chẩm Nguy không, Chẩm Nguy là ai, là thần Đọa Lạc đấy, anh không sợ anh ta tới tìm anh hả?"
"Hứ, một tiểu quỷ như em, em tưởng mình là ai?"
Nói thế cũng đúng, nhưng tôi không thể tự hạ giá mình được.
"Tôi chẳng là ai cả, nhưng nếu Chẩm Nguy đã tìm đến tôi, anh ta chắc chắn sẽ không để ai dễ dàng mang tôi đi."
Hiện tại chỉ có thể cầu nguyện địa vị của cái tên Bạch Quỷ này không cao bằng Chẩm Nguy, như vậy anh ta mới có thể sợ Chẩm Nguy một chút.
"Vậy để tôi đi thương lượng với cậu ta. Em xem, tôi đã vì em mà hạ địa vị của mình, từ nay về sau em phải đi theo tôi đấy."
Bị Bạch Quỷ tỏ ra trẻ con nhìn, tôi bỗng cảm thấy mình như một tra nữ.
"Tôi... Tôi đói... Anh không thể bỏ đói tôi trước khi gặp Chẩm Nguy được."
"Thôi, tôi đi nấu cơm cho em."
Lúc Chẩm Nguy tới, tôi đang ăn một tô mì lớn.
Tôi vừa ăn vừa nói: "Chẩm Nguy, phải công nhận Bạch Quỷ này nấu ăn ngon thật đấy..."
Còn chưa dứt lời, tôi đã bị một nguồn lực kéo đi, cằm vừa đập vào ngực Chẩm Nguy, anh liền vòng tay qua vai tôi.
"A! Chẩm Nguy, anh đụng trúng tôi..."
Nhưng tôi vừa ngẩng đầu, đập vào mắt lại là ánh mắt tức giận của anh.
Trời ạ, sự quyến rũ này lại va vào tim tôi.
"Bạch Quỷ, cậu to gan lắm!"
Giọng nói bình tĩnh và kiêu ngạo của anh lập tức cho tôi thêm tự tin: "Đúng vậy, anh to gan lắm!"
Sinh vật đơn bào như Bạch Quỷ không hiểu tại sao tôi mới vừa khen mình nấu ăn ngon đột nhiên đổi chiến tiến.
"Thần Đọa Lạc, tôi muốn thương lượng đàng hoàng với cậu, tôi nhìn trúng tiểu quỷ này, cậu nhường cô ấy cho tôi đi."