Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 28: Chương 28





“Cậu hai à, dù gì đi nữa cô ấy cũng là người vợ mà Lục Huyền Lâm cháu cưới hỏi đàng hoàng, là mợ cả của nhà họ Lục.

Cô ấy phạm lỗi gì thì để cháu dạy, cậu làm thế có thích hợp không?” Lục Huyền Lâm âm trầm nhìn Lục Sơn, lời anh nói chứa đầy ý chỉ trích.
Lời nói của Lục Huyền Lâm khiến Lục Sơn hơi sửng sốt và rút tay về: “Cháu cả à, sao cháu lại về phe nó vậy? Tiền đúng là thứ tốt, đến nỗi thu mua được cháu luôn đấy.” Giọng nói đầy lạnh nhạt và châm biếm.
Mọi người đều biết vị trí của Lý Tang Du trong nhà họ Lục này, cô chưa bao giờ được người ta xem trọng.
Giờ thì khác rồi, giá trị của cô tăng vọt, đến nỗi người chẳng bao giờ nhìn thẳng như Lục Huyền Lâm mà cũng xiêu lòng.
Lục Huyền Lâm cười lạnh: “Dù là đồ mà cháu không thích thì đó cũng là đồ của cháu, xử lí thế nào do cháu quyết, cậu hai không cần bận tâm.” Giơ tay kéo Lý Tang Du đi ra khỏi đám người.
Lý Tang Du âm thầm nhìn Lục Huyền Lâm.
Giờ mới đúng với tính cách của Lục Huyền Lâm.


Ở nhà họ Lục, trừ ông cụ ra thì anh chẳng nghe lời ai cả, kể cả là ba mẹ cũng thế.

Cũng vì anh trời sinh ngang ngược và quyết đoán, vậy nên mới có thể trở thành trụ cột của nhà họ Lục.
Hà Thất Thất nghe ra tí manh mối nên cẩn thận hỏi: “Anh ơi, di chúc của ông nội là thật sao?”
Lục Huyền Lâm lạnh lùng nhìn: “Thật hay giả thì luật sự Trần sẽ nói cho em.” Nói xong anh dắt Lý Tang Du ra khỏi phòng khách.
Lý Tang Du đã ngồi lên xe nhưng tâm trạng vẫn chưa bình thường trở lại, những chuyện ban nãy cứ như là một giấc mơ thôi.
“Đi bệnh viện.” Lục Huyền Lâm lạnh lùng dặn tài xế.
Xe chậm rãi lái ra khỏi sân nhà cũ nhà họ Lục.
Lý Tang Du ngạc nhiên nhìn Lục Huyền Lâm: “Đi bệnh viện?”
Anh đang chơi trò gì vậy?
Vừa giữ mạng từ ranh giới của sự sống và cái chết nên bây giờ cô chỉ muốn về công ty ngồi nghỉ thôi.
Lục Huyền Lâm cứ che giấu sắc mặt nên không ai biết anh đang nghĩ gì.
“Di chúc của ông nội…”
“Im miệng!”
Vốn định hỏi tại sao ông nội lại viết di chúc như thế, nhưng thái độ của Lục Huyền Lâm thực sự đã dập tắt điều cô nghĩ.
Nếu anh không muốn nói chuyện đến mức này thì Lý Tang Du cũng chẳng buồn nhiệt tình bắt chuyện để nhận được sự hờ hững nữa.
Hai người im lặng đi đến bệnh viện.
Lục Huyền Lâm đưa cô đi thẳng đến bên ngoài khoa khám phụ khoa.
Lý Tang Du không nhịn nổi nữa hỏi: “Lục Huyền Lâm, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Vào đi! Tôi chờ cô ở ngoài.” Lục Huyền Lâm đẩy Lý Tang Du vào rồi xoay người đi ra khỏi bệnh viện.

Hai mươi phút sau, Lý Tang Du cầm giấy xét nghiệm đi lên xe với sắc mặt đầy thẫn thờ.
Lục Huyền Lâm cầm lấy giấy xét nghiệm trong tay cô rồi cẩn thận xem, thấy trên giấy ghi âm tính thì bỗng nhíu mày : “Mẹ quả nhiên nói đúng thật.” Nhưng không thấy được sắc mặt anh đang vui hay đang giận.
“Sao mẹ biết tôi có thai?” Hết tin sốc này đến tin sốc khác khiến Lý Tang Du choáng váng.
Khi biết mình mang thai, cô thực sự rất bối rối.
Mới bao lâu mà lại có thai thật.
Cô không biết nên vui hay nên buồn.
Nếu là cặp vợ chồng yêu thương nhau thật, vậy khi có con chắc chắn rất vui vẻ.

Nhưng với tình hình của cô lúc này, khi mà ngày nào cũng phải đối mặt với một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào, lại còn phải đối phó với cả đại gia đình nhà họ Lục, vậy thì sự xuất hiện của đứa bé này chính là mồi lửa của cô.
Vả lại, vì cổ phần của tập đoàn Lục Thị, Lục Huyền Lâm càng không muốn có ai cướp quyền từ trong tay anh.
Đứa bé này đến không đúng lúc gì cả.
Người duy nhất thích đứa bé này chính là ông cụ Lục.
“Ban nãy mẹ hỏi chuyện cô, tôi nói gần đây cô cứ ngủ… Vừa nghe thấy thế thì mẹ nói chắc chắn cô đã có thai, vậy nên tôi mới dẫn cô đi kiểm tra.”

Đúng là người từng trải.
Bây giờ trong đầu Lý Tang Du rất hỗn loạn, không còn ý định gì cả mà chỉ muốn yên tĩnh một mình.
“Đưa tôi về công ty.”
Gương mặt không cảm xúc của Lục Huyền Lâm lập tức tối lại: “Cô to gan đấy, còn dám tới công ty nữa?”
“Sao tôi không dám?” Lý Tang Du không hiểu sao vì bị trách.
“Về nhà dưỡng thai cho tôi.” Lục Huyền Lâm nói với tài xế: “Đi về nhà.”
Hôm nay nếu Lục Sơn tát cái tát đó thật, vậy chắc chắn đứa bé này sẽ không còn.

Nghĩ đến chuyện này, Lục Huyền Lâm bỗng có một cảm giác sợ mà trước nay chưa từng có.
Thế mà người phụ nữ này còn một mực muốn đi làm, đúng là không biết sống chết.