Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 23: 23





Nhìn bộ pháp y đã được luyện hóa trong tay Nhất Vô Niệm mặc niệm trong đầu một cái, lập tức bộ pháp y màu trắng liền được hắn mặc vào.

Khoác bộ pháp y này lên người không những không cảm thấy nặng, mà còn nhẹ nhàng thoải mái, đặc biệt chất vải còn mát lạnh.

Điều này làm cho hắn yêu thích không thôi.
Sau đó lại là một ngày tu hành như thường lệ của Nhất Vô Niệm…
Sáng hôm sau, cuối cùng hắn cũng nghe được âm thanh quen thuộc.
【 Đinh! Khóa điểm danh đã kết thúc.

Túc chủ có muốn điểm danh mở ra bản đồ ngày mới?】
“Mở ra!” Nhất Vô Niệm mặc định trong lòng.
Lập tức một tấm bản đồ xuất hiện trên giao diện hệ thống.
“Hửm? Lần này địa điểm đánh dấu là bên trong Trấn U Minh à.

Tiện như vậy!” Ngay lập tức hắn đã nhận ra địa điểm bản đồ đánh dấu ngày hôm nay.
Hơn nữa địa điểm đánh dấu còn ngay trước mặt hắn, không sai thì chính là bên ngoài cửa động phủ.
Ngay lập tức hắn cất bước ra bên ngoài.
Ngay khi hắn ra khỏi động phủ lập tức âm thanh hệ thống vang lên.
【 Đinh! Hệ thống phát hiện địa điểm có thể đánh dấu, túc chủ phải chăng đánh dấu?】
Mặc niệm một câu: “Đánh dấu!”

【 Đinh! Chúc mừng túc chủ đánh dấu thành công, túc chủ nhận được 50 điểm đánh dấu cùng ba viên viên Thiên Trúc Đan】
“Điểm đánh dấu sao lại giảm mạnh như vậy? Được rồi không sao, để xem thử viên đan dược nhận được lần này có tác dụng gì.” Vừa nghe được âm thanh hệ thống thông báo Nhất Vô Niệm cũng có chút thất vọng, nhưng nghe tới đạt được đan dược cũng có chút hứng thú.
Phải nói từ khi hắn đánh dấu thì rất ít khi được ban thưởng đan dược, mà đan dược được ban thưởng thì rất nhiều loại hố người.

Hắn còn nhớ trong không gian trữ vật còn có cả Phát Tình Đan, Thư Hương Đan, Mê Hồn Đan.
Toàn những loại đan dược chỉ cần nghe tên là biết nó nguy hiểm đến cỡ nào.
Nhất Vô Niệm lập tức mở ra không gian trữ vật của hệ thống, sau đó bấm vào một lọ đan được mới nhận.
【Thiên Trúc Đan: Đan dược phàm cấp cực phẩm, dành cho tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tu luyện.

Tu sĩ sau khi dùng liền có thể nâng cao một năm tu vi.】
Thứ đồ chơi này xịn như vậy!
Mỗi một viên liền có thể nâng cao một năm tu vi.

Đây chẳng phải tiết kiệm một năm tu hành hay sao!
Đồ tốt!
Trong lòng Nhất Vô Niệm lập tức vui vẻ, xem ra lần này nhân phẩm đánh dấu cũng chưa đến mức tệ.

Nhìn xem, liền loại đan dược tu luyện này cũng có thể xuất hiện, hắn rất trông mong vào lần đánh dấu tiếp theo.
Đã có đan dược để tu luyện hắn đương nhiên sẽ không ngồi chơi, mặc dù linh căn hắn phế thật nhưng có loại đan dược nghịch thiên này, tu vi của hắn nhất định tăng trưởng mạnh.
Lập tức, Nhất Vô Niệm đi vào bên trong phòng tu luyện.
Hắn ngồi đả tọa trên một cái bồ đoàn, sau đó mới cẩn thận cầm một viên Thiên Trúc Đan ra.

Viên đan dược này có màu đỏ nhạt, đan dược vừa xuất hiện liền tỏa ra một luồng linh khí ngào ngạt.
Không để dược tính của đan dược hao phí hắn liền nhanh chóng bỏ vào trong miệng.
Đan dược vừa vào miệng liền tan ra, không bao lâu dược tính liền bạo phát.
Nhất Vô Niệm cảm nhận được một cỗ hỏa diễm ở đan điền bắt đầu hừng hực nóng lên!
Theo đó nhanh chóng lan tỏa khắp kinh mạch toàn thân.
“Liền lúc này.”
Nhất Vô Niệm bắt đầu vận chuyển Huyền Đan Luyện Khí Quyết tu luyện, nhanh chóng hấp thu dược lực của đan dược.
Thời gian trôi qua gần một giờ.
Trên thân thể của Nhất Vô niệm bắt đầu tản mát ra một cỗ chân nguyên ba động kịch liệt, làm cho tóc của hắn bay phất phới.
Lại qua rất lâu, cỗ chân nguyên ba động kịch liệt này mới đạt tới cực hạn rồi chậm rãi dịu xuống.
Cuối cùn một tuần trà sau hắn liền mở mắt ra, ánh mắt vô cùng vui sướng.
Hóa ra đây chính là cảm giác tu luyện đan dược lại sảng khoái như vậy, khác hoàn toàn so với việc hệ thống tự nâng cấp cho hắn.
Đương nhiên hệ thống nâng cấp bằng điểm cũng rất tốt bớt đi rất nhiều việc, nhưng đôi khi lại làm mất đi cảm ngộ khi tu hành là như thế nào.

Hôm nay, Nhất Vô Niệm cảm thấy bản thân đã vạch ra được một con đường tu hành có ích hơn trước đó.


Sau này, hắn nên vừa kết hợp dùng điểm để tăng tu vi, vừa dùng thiên tài địa bảo hoặc từng bước tu hành chậm rãi để vững chắc cảm ngộ khi tu hành.

Hắn không biết người khác nếu có được cái hệ thống này thì sẽ như thế nào, nhưng hắn đã quyết dùng hệ thống làm bàn đạp cho bản thân, thì không nên quá phụ thuộc vào nó.

Tăng tu vi bằng điểm đúng là tốt nhưng lại mất đi cảm giác khi tu hành, tăng tiến quá nhanh tâm tính liền không theo kịp.
Như vậy khi đó liền xảy ra chuyện.
Thực lực mạnh phải nắm giữ đạo tâm tương xứng, nhất là khi Nhất Vô Niệm tu luyện trong một môi trường khắc nghiệt như Trấn U Minh.
Từ nhỏ hắn đã là một tên phàm nhân không nơi nương tựa, nhân sinh trải qua rất nhiều cực khổ.

Hắn cũng đã rất nhiều lần ao ước bản thân được như người khác, được cơm no áo ấm, được hưởng thụ một cuộc sống như nhiều đứa trẻ khác.

Đến khi hắn bước chân vào một thế giới to lớn hơn, trở thành một tên Tu chân giả.
Làm một tên Tu chân giả thoát khỏi phàm thai, vượt qua phàm nhân.

Trở thành Tu chân giả có thể phi thiên độn địa, có thể bao quát nhìn xuống kẻ yếu nhưng…
Tu chân giới càng là nơi khốc liệt hơn, càng máu tanh hơn.

Mỗi một vị cường giả đứng trên đỉnh cao, dưới chân của bọn họ đều là hài cốt của kẻ thất bại.
Ngươi muốn yên tĩnh tu hành?
Không muốn tranh thiên đoạt địa?
Muốn tay không nhuốm máu?
Đừng nói chuyện cười nữa, trong cái thế giới này chỉ có ta lừa ngươi gạt.
Đó là những gì Nhất Vô Niệm trước đó từng nghĩ, hiện tại hắn cũng không có thay đổi suy nghĩ này.

Chỉ là… dạo gần đây có một số chuyện liền làm hắn không khỏi thay đổi cách nhìn.

Tam Lãng, Sư tôn Lăng Không, Tông chủ sư huynh?
Những người này đều đang mang lại cho hắn những cảm xúc bình yên nhẹ nhàng, điều này làm cho hắn rất phức tạp.
Lắc đầu một cái, Nhất Vô Niệm bỏ qua hết những suy nghĩ này, chuyện tương lai đúng là khó nói trước điều gì.

Hiện tại việc cần làm vẫn là nâng cao thực lực!
Nghĩ là làm, hắn lại tiếp tục lấy ra một viên Thiên Trúc Đan đưa vào trong miệng, bắt đầu đả tọa luyện hóa dược liệu.

Ngày thứ ba, Nhất Vô Niệm thức tỉnh trên bồ đoàn.
Hai ngày vừa qua, ngoài việc đánh dấu bản đồ cùng tưới hạt giống thì hắn dành hết thời gian chuyên tâm tu luyện.

Không biết hệ thống có phải nghe được tiếng lòng của hắn không, mà ngày thứ hai vẫn đánh dấu ra được Thiên Trúc Đan.

Về phần điểm đánh dấu thì càng lúc càng thấp hơn.
Nhất Vô Niệm cũng từng hỏi thăm qua hệ thống nhưng cũng chỉ nhận được một đáp án lưng lửng, đại khái mọi lần đánh dấu địa điểm đều nhận ban thưởng ngẫu nhiên.
Về phần hôm nay thì Nhất Vô Niệm tương đối đặc biệt mong chờ.
Bởi vì sao?
Đương nhiên bởi vì hôm nay là lần đánh dấu thứ 100.
Lần đánh dấu thứ 100 nghe liền biết chắc chắn mở ra rương thần bí.
Nghĩ tới điều này hắn quyết định sẽ điểm danh mở bản đồ ở bên ngoài Trấn U Minh, bởi vì hắn có dự cảm ở trong này không có đồ tốt.
Mang theo tâm lý mong chờ đi ra khỏi Trấn U Minh, bình thường đi ra ngoài Trấn U Minh phải có sự chấp thuận của sư tôn, cũng may hắn đã nói trước điều này..