Ba Năm Sau Khi Chia Tay, Tôi Bị Vứt Bỏ Ở Nơi Hoang Dã

Chương 17



17

Tựa như vật nặng đè lên sắp nghiền nát anh, đột nhiên được nhấc ra khỏi lưng.

Cuối cùng Cố Thâm cũng lấy lại được một chút sức lực, bắt đầu há to miệng thở dốc.

Anh ta vừa thở vừa lẩm bẩm:

"Tôi nói rồi mà, tôi nói rồi mà... Đùa gì thế, sao lại có thể là cô ấy cơ chứ?"

Người cảnh sát lại lật hồ sơ, dường như có chút không đành lòng nói ra.

Một lúc sau, anh ta mới quyết định nói rõ: "Thưa anh, có thể anh chưa biết..."

Cố Thâm một lần nữa cắt ngang lời anh ta, vội vã muốn rời khỏi đây: "Đừng nói nữa, tôi không quan tâm."

"Người ch//ết không phải Khương Ninh, người ch//ết là ai thì cũng chẳng liên quan đến tôi."

"Đừng nói cho tôi biết, đừng nói cho tôi biết."

Anh ta vừa nói vừa bước nhanh ra cửa.

Mở cửa đồn cảnh sát, anh ta bước ba bước, tiến vào cơn mưa lớn bên ngoài.

Tựa như chậm thêm chút nữa là sẽ có một con quái vật biển khủng khiếp đuổi theo mình.

Tiếc rằng anh cảnh sát trẻ phía sau anh ta, không biết là không biết nhìn sắc mặt người khác hay là quá cố chấp, anh ta nâng giọng, khăng khăng nói rõ sự thật:

"Cố tiên sinh, người ch//ết là Đường Ninh và Khương Ninh là cùng một người."

"Ba năm trước, vì ba cô Khương lấy vợ mới, cô ấy chọn đổi sang họ Đường, theo bà nội mình."

Cố Thâm bước nhanh trong mưa, không hề dừng bước, cũng không ngoảnh đầu lại.

Nhưng giọng nói phía sau anh ta lớn như vậy, cho dù cách một màn mưa như trút nước thì anh ta cũng khó mà không nghe thấy.

Tôi thấy anh bước loạng choạng.

Trong cơn mưa cuối đông, anh suýt ngã xuống đất.

Mắt anh bị mưa tạt ướt, nước chảy không ngừng trên mặt.

Không ai có thể phân biệt được đó là mưa hay là nước mắt.

Vị đại luật sư Cố trứ danh, có lẽ sẽ không bao giờ có thể rơi lệ.

Càng không thể vì tôi mà rơi lệ.

Thực ra xe của Cố Thâm đỗ ngay bên ngoài sở cảnh sát, nhưng dường như anh quên mất.

Anh ta cứ thế đi dọc theo phố nhỏ đang cuộn chảy nước mưa và bùn đất, đi mãi, đi mãi.

Như không có đích đến, không bao giờ đi đến hồi kết.

Cho đến khi đi được rất xa, đầu gối anh khuỵu xuống.

Cả người như đã cạn kiệt mọi sức lực, anh ngã ngồi xuống bên lề đường phố đêm không người qua lại.

Gió lạnh cuối đông thấu xương, như cắt vào mặt anh.

Trong màn mưa thê lương, trên mặt anh không còn chút máu.

Tôi biết rõ, anh đã nghe thấy.

Những lời mà cảnh sát nói phía sau anh, anh đã nghe thấy.