Ba năm về trước, lúc tôi và Cố Thâm chia tay, huyên náo tới không vui. Ngày đó, anh ta chạy tới bệnh viện thăm Thẩm Tư Tư, lại vội vàng chạy về trường, vừa kịp lúc bảo vệ luận văn. Sau khi bảo vệ luận văn xong, tôi đợi ngoài cửa lớp học của anh ta, chặn anh ta lại. Học sinh tản ra, người qua người lại. Tôi đứng trước mặt anh ta, ngẩng đầu nhìn, giọng nói nhẹ nhàng: "Chúng ta chia tay đi." Sắc mặt Cố Thâm rất bình tĩnh. Quả nhiên, không để ý thì là không để ý. Cho dù đã nói chia tay, tôi vẫn không thể nhìn ra được chút cảm xúc mãnh liệt nào khi anh ta đối mặt với Thẩm Tư Tư. Có lẽ anh ta cho rằng, đồng ý quá nhanh, có hơi không phù hợp. Cố Thâm nghĩ mãi, cũng mới miễn cưỡng nói một câu: "Là lỗi của anh à?" Thật ra tôi muốn chất vấn anh ta, chỉ trích anh ta. Muốn khóc, muốn phát tiết. Nhưng lúc này, trông thấy vẻ bình tĩnh của anh ta, tôi đột nhiên không hiểu vì sao, lại thấy nhẹ nhõm. Tôi thu lại cảm xúc, nhếch mép cười nói: "Anh rất tốt, chỉ là tôi chợt phát hiện, thực ra tôi không thích con người như anh. Cứ... khá buồn tẻ u ám, tôi thích tươi sáng hơn một chút." Như vậy đúng là tôi đá anh ta, chẳng phải tôi sẽ không khó xử như vậy sao? Cố Thâm vẫn không mấy phản ứng gì. Có lẽ vì một chút áy náy, hoặc vì thương cảm với tôi, một lúc sau, anh ta lại mở miệng nói tiếp: "Nếu anh sửa đổi thì em hy vọng chứ?" Nhưng điều tôi thực sự hy vọng, thì anh ta không cho được rồi. Tôi lắc đầu: "Thôi khỏi, em đã không thích anh nữa rồi." Cố Thâm mới đáp: "Được." Cũng như xử lý một chuyện, không hề có chút liên quan. Từ đầu tới cuối, cảm xúc của anh ta trước sau như một, không chút gợn sóng. Tối hôm chia tay đó, tôi mắc mưa, sốt cao cả đêm. Sáng hôm sau, mẹ của Cố Thâm tìm tới tôi. Bà ấy từ trước tới giờ vẫn luôn ghét tôi. Bà ấy không biết, tôi và Cố Thâm đã chia tay. Bà ấy hẹn tôi gặp mặt, đẩy cho tôi một tờ chi phiếu số tiền lớn. Ngay sau đó, là câu nói theo lối mòn, sến súa tới cực điểm: "Cầm tiền đi, rời xa con trai tôi." Tôi nghe vào có hơi buồn cười, không biết thế nào mà lại buột miệng trả lời một câu: "Nhưng mà anh ta thích tôi lắm, cứ quấn lấy tôi." Mẹ của Cố Thâm thêm một con số không vào số tiền trong chi phiếu, cười lạnh khinh bỉ: "Nhiêu nhất chỉ tới đây thôi. Cô đừng mơ tưởng nhiều, từ nhỏ, Cố Thâm đã có người trong tim. Tìm cô, có lẽ là vì cô giống người đó đôi chút." Lại là câu nói này, đ.â.m trúng chỗ đau của tôi. Tôi nhịn sự xấu hổ và tức giận, cười nhận lấy tờ chi phiếu. "Nếu như dì đã hào phòng thế này, thì cháu không khách sáo nữa." Trên con mắt khinh bỉ của mẹ Cố Thâm, tôi lấy đi tờ chi phiếu. Cho tới ngày hôm nay, tờ chi phiếu đó vẫn còn để yên trong ngăn kéo phòng, chưa bao giờ đụng tới.