Nhưng khi cô ấy nhìn thấy tôi và hai người bạn cùng phòng chưa từng nhìn thấy thế giới, cô ấy lập tức trở nên kiêu ngạo trở lại.
Tôi trở lại với bữa ăn của tôi.
Hà Tuyết đã ngồi vào bàn ăn.
Tôi nhìn thấy hai đ ĩa đồ ăn kèm được đặt một cách tượng trưng trước mặt cô ấy, và cô ấy đang nghiêm túc nếm rượu vang đỏ, tỏa ra một bầu không khí tiểu tư sản...
khụ khụ~
Nhìn vẻ ngoài của cô ấy, tôi chỉ muốn gửi đến cô ấy hai từ: Ngu ngốc!!
Chỉ 2000 tệ cho tiệc buffet đứng, làm sao có thể uống được loại rượu vang đỏ tốt chứ?
Rất nhanh, Phong Vũ và hai người bạn cùng phòng đã trở lại để lấy bữa ăn của họ, và toàn bộ bàn ăn được sắp xếp như một ngọn đồi.
Ngay lập tức tôi bắt đầu ngấu nghiến...
Không có cách nào.
Tôi thực sự đói, và tôi không mong đợi bất cứ điều gì từ bữa tiệc buffet, vì vậy tôi cũng có thể lấp đầy dạ dày của mình trước.
Nhưng cách tôi ngấu nghiến nó đã tạo cơ hội cho Hà Tuyết chế nhạo tôi.
Bạn nhỏ à, cả đời này còn chưa từng đi nhà hàng cao cấp như vậy sao?”
"Chậc chậc chậc chậc, tôi hiểu cảm giác của cô khi lần đầu tiên ăn một bữa ăn sang trọng như vậy, nhưng xin hãy ăn từ từ và đừng làm chúng tôi mất mặt!"
"Kẻ mồ côi...."
Hà Tuyết nói của cô ấy, tôi thì ăn của tôi.
Phong Vũ và những người bạn cùng phòng cũng bắt đầu ca ngợi cao và hạ thấp.
Hôm nay là Hà Tuyết mời đương nhiên bọn họ muốn cho Hà Tuyết thể diện, cho nên tôi trở thành bàn đạp cho thể diện của Hà Tuyết.
Khi rượu đã qua ba hiệp.
Trong miệng của họ, tôi đã trở thành một kẻ ăn xin đến ăn xin...
Đối với điều này,
Tôi cười suốt.
Trong lòng tôi chỉ thầm khinh bỉ: Vốn tưởng rằng Hà Tuyết có thể làm nên chuyện như vậy, nhưng hóa ra lại là một âm mưu khoe khoang đẫm máu như vậy.
Tốt.
Tôi thầm thở dài.
10.
Rất nhanh.
Bữa ăn kết thúc.
Hà Tuyết thanh toán hóa đơn và quay lại, nhưng khuôn mặt cô ấy có chút khó coi, cô ấy thì thầm điều gì đó với Phong Vũ và khuôn mặt của Phong Vũ đột nhiên trở nên rất khó coi.
Hở?
Mắt tôi chợt sáng lên.
Bà nội vừa mới nói xong chuyện thu dọn gia đình cha dượng lúc chiều, chẳng lẽ thành công rồi sao?
Lúc này, Thôi Khiết tiếp một cuộc điện thoại, cúp máy và nói: "Tiểu Tuyết, tiền bối, cảm ơn vì đã chiêu đãi, bạn trai của tôi đến đón tôi."
Nói xong đứng dậy bỏ đi.
"Hồng Hồng!" ( chắc là biệt danh hay sao ý)
Hà Tuyết gọi mọi người dừng lại.
Thôi Khiết nghi ngờ nhìn Hà Tuyết. Tôi thấy cô ấy đỏ mặt:
"Thẻ ngân hàng của tôi hôm nay đã hết hạn, mọi người tự đi trả..."
"Tiểu Tuyết, đừng đùa nữa."
"Đúng vậy, Tiểu Tuyết, đừng đùa giỡn chúng tôi... "
“Tôi không nói giỡn!” Hà Tuyết sắc mặt trầm xuống.
"Bình thường đều mới các cậu một bữa thịnh soạn còn chưa đủ sao? Tôi nói hôm nay hạn mức thẻ ngân hàng đã hết, đơn này các cậu tự thanh toán thì có sao?"
Sau khi cô ấy nói điều này, hai người bạn cùng phòng bùng nổ ngay lập tức.
"Tiền sinh hoạt hàng tháng của tôi chỉ có một ngàn rưỡi!"
"Tiểu Tuyết, ngươi làm như vậy là không đúng, nếu không phải cậu nói mời, chúng ta tôi làm sao có thể ăn tiệc buffet đắt tiền như vậy!"
"Chính là...chính là...!"
Những người bạn cùng phòng của Hà Tuyết đều tranh nhau đến mặt đỏ mang tai.
Mắt tôi càng ngày càng sáng, khoanh tay nhìn chúng chó cắn chó mà thích thú…
11.
Hai mươi phút sau.
Mọi người cứ tranh luận mà không có kết quả.
Tôi hoàn toàn không có hứng thú, đứng dậy định đi, nhưng Hà Tuyết đã ngăn tôi lại, "Cố Viên Viên, cậu còn chưa thanh toán hóa đơn!"
"Hóa đơn?"
Tôi giễu cợt nhìn cô ta, "Cô còn nhớ vừa rồi cô đã sỉ nhục tôi như thế nào không? Để cô chiêu đãi, tôi không chấp nhặt với cô."
"Cô là cái gì? Cô cũng xứng mời tôi ăn cơm sao?"
"Được rồi."
Tôi nhún vai và bước đến chỗ cô ấy.
“Vì tôi tự trả tiền cho bữa ăn này…chà, cô không có quyền làm nhục tôi.” Vừa nói, tôi vừa tát vào mặt cô ấy mà không báo trước!
"Chát!!"
Cái tát thật to.
Hà Tuyết che mặt và nhìn tôi với vẻ không tin được.
Phong Vũ ngay lập tức bảo vệ Hà Tuyết ở phía sau anh ta, trừng mắt nhìn tôi, nhìn anh ta, như thể anh ta muốn giúp Hà Tuyết trả lại.
Tôi bắt gặp ánh mắt của Phong Vũ
"Sao, không phục hả? Vậy anh trả tiền cho cô ấy đi?" Vừa nói, tôi vừa cố ý hếch mặt lên ra hiệu cho anh ta tát tôi.
Đương nhiên.
Tôi cũng không phải người cuồng bị ngược đãi.
Tôi nhìn thấy vệ sĩ do bà nội cử đến đón tôi đã đứng sau lưng Phong Vũ, nếu Phong Vũ dám làm chuyện gì, nhất định sẽ rất khổ sở trong một thời gian dài.
Một lúc lâu sau...
Phong Vũ nhìn tôi đầy căm hận, "Cố Viên Viên, tôi muốn xem cô lấy cái gì để trả tiền!"
"ĐƯỢC RỒI."
Tôi khẽ gật đầu.
Sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, anh ta hét lên, "Thanh toán hóa đơn."
Lúc này, người quản lý tiền sảnh đích thân chào đón tôi, và anh ấy bắt đầu chào tôi từ xa.
"Cô Cố, thật là cô, vừa rồi tôi không nhận ra cô... Cô, ha ha, sao cô lại ăn ở đại sảnh..."
"Cứ coi như tôi trải nghiệm cuộc sống đi."
"Vâng vâng."
Người quản lý tiền sảnh đi kèm với một khuôn mặt tươi cười.
Cảnh này đã khiến bốn người họ chết lặng. Người quản lý tiền sảnh của nhà hàng Vân Đồ không lịch sự với mọi người như vậy!
Tôi hỏi anh ấy, "Bữa ăn này có phải là năm 1980 không?"
Người quản lý vẫy tay lần nữa, "Cô Cố nói đùa thôi, cô là thành viên tối VIP của Vân Đồ chúng tôi, và thành viên VIP luôn được ăn miễn phí trong tiệc buffet."
"Cảm ơn."
Tôi mỉm cười và cảm ơn anh ta.
Khách sạn Vân Đồ là nhà hàng hàng đầu trong thành phố, trở thành thành viên ở đây không mất tiền nhưng cần phải xác minh vốn!
Tiêu chuẩn xác minh vốn của thành viên VIP là: 50 triệu!
Lúc này, hai người bạn cùng phòng đã nhìn tôi hoàn toàn khác sau khi biết tôi là thành viên VIP ở đây.
Đôi mắt của Phong Vũ và Hà Tuyết thậm chí còn mở to hơn, và họ nhìn tôi với vẻ không thể tin được.