So với Ô Hành Tuyết phản ứng của Ninh Hoài Sam và Phương Trữ còn lớn hơn.
Lúc đó bọn hắn đang xốc tấm mành che bằng vải nỉ đang bước xuống xe, nghe thấy một câu "Kiếp kỳ" của Tiêu Phục Huyên, nhất thời dấu chấm hỏi đầy đầu, bước hụt một chân ––––
Tức khắc nghe thấy hai tiếng ầm ầm trầm nặng, hai tiểu ma đầu suýt chút nữa ở ngay trước cửa động quỷ nhà mình ngã thành hai con cún gặm bùn.
Ninh Hoài Sam bám chặt cửa xe mới ngừng lảo đảo. Một lát sau đẩy tấm mành che bằng vải nỉ ra chui đầu vào: "......Làm sao ngươi biết?!"
Đôi mắt hắn vốn đã to hiện giờ còn trừng đến tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài, cứ như vậy tràn ngập khó tin mà không chớp mắt nhìn chằm chằm Tiêu Phục Huyên.
Lặng một lúc, Phương Trữ cũng thò đầu vào, cũng hoang mang cau mày: "Thiên Túc làm sao biết được cách gọi 'kiếp kỳ" này?!"
Y Ngô Sinh bên cạnh thắc mắc hỏi: "Kiếp kỳ? Kiếp kỳ là ý gì? Hôm nay ta mới nghe thấy lần đầu."
Ninh Hoài Sam lập tức nói với hắn: "Không phải là vô nghĩa sao! Việc này sao có thể cho người trong tiên môn các ngươi tuỳ ý nghe nói tới?"