Thứ nhất, mọi người đã đến cổng thành, nếu cứ bỏ đi thì quá đáng tiếc. Thứ hai, y quả thực không còn chỗ để đi.
Bọn họ đứng tại bến thuyền trì hoãn hồi lâu, hai vị đệ tử đeo kiếm liền sang đây.
Ô Hành Tuyết thấy trên kiếm tuệ ngân ti của họ đều treo một đóa phù dung chạm ngọc, yêu bài bên hông khắc chữ "Hoa", đoán chừng họ xuất thân từ Hoa gia môn đệ trong Xuân Phiên thành, có thể phụ trách trông coi địa phương trọng yếu như bến cảng và cổng thành, địa vị hẳn tương đối cao, là một tiên môn đại hộ.
"Chư vị muốn vào thành sao?" Hai đệ tử cùng hành lễ, nói: "Vùng phụ cận nhiều ngày qua phát sinh chút tai họa, tiến thành xuất thành tương đối khẩn trương, nếu chỗ nào mạo phạm, thỉnh chư vị bao dung."
Bọn họ nhìn qua phía Ninh Hoài Sam và Cụt tay, sắc mặt dè dặt: "Nhị vị tiểu ca này.... thân thể khó chịu à?"
Chẳng trách người ta hoài nghi, hai tên này vừa xuống tàu gặp tượng thần thì hết ngất lại nôn, phản ứng thật tình vô cùng tà đạo.
Nếu không phải có Ô Hành Tuyết, Tiêu Phục Huyên khỏe mạnh bình thường đồng hành, hai đệ tử đó đã trực tiếp rút kiếm.
Ninh Hoài Sam lười giải thích, thủ chỉ khẽ gập, đầu ngón tay lập tức trở nên sắc nhọn tựa dao.
Ô Hành Tuyết nhanh chóng ấn hắn trở về, nói: "Bọn họ say sóng."
"À......" Đệ tử đeo kiếm lần nữa thoáng liếc chiếc thuyền ô bồng bên kia, bán tín bán nghi: "Chư vị từ đâu tới đây?"
Thành chủ không cho động thủ, Ninh Hoài Sam đành phải lau khóe miệng, trả lời: "Vô Đoan hải Sa Bà đạo."
"A! Khó trách. Nơi đó tối qua sóng to gió lớn, tàu thuyền khó qua lại."
Lần này hai đệ tử tin tưởng rồi.
Bọn họ lại nhìn Tiêu Phục Huyên vài cái, còn chưa nói gì, Ninh Hoài Sam đã giành trước: "Đây là khôi lỗi của thành.... công tử nhà ta."
Tiêu Phục Huyên: "........."
Ô Hành Tuyết thầm nhủ, Ninh Hoài Sam mà há mồm, ở đây ngốc hai thôi hắn liền có thể khai toàn bộ gốc gác cho người trong thành biết.
Bất quá bổn nhân khôi lỗi không tính là hiếm lạ, tiên môn cũng thích dùng. Hơn nửa thế đạo hiện nay ngày càng loạn, phú gia công tử xuất môn mang theo mấy khôi lỗi hộ thân là chuyện bình thường, chưa tới mức gây hoài nghi.
Chẳng qua khôi lỗi này xét thân hình dung mạo hay khí chất đều rất đặc biệt, quá mức dẫn nhân chú mục, khiến cho hai đệ tử đeo kiếm kia trực phạm nói thầm.
Bất quá vì giáo dưỡng, bọn họ chẳng thể nhìn chằm chằm Tiêu Phục Huyên. Nhưng thời điểm rời đi, Ô Hành Tuyết nghe thấy bọn họ nhỏ giọng nghị luận:
"Chúng ta từng gặp qua khôi lỗi kia ở đâu rồi chăng? Vì sao cảm thấy quen mắt nhỉ, dường như đã từng quen biết?"
"Chậc, kì thật vị Trình công tử đó cũng......"
..........
***
Rốt cuộc vẫn chỉ có Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên tiến vào Xuân Phiên thành.
Bởi vì nội thành có một bức tượng thần thạch điêu cực lớn, dựng ngay quan đạo trước cổng thành, đài đồng trước tượng cấm đầy nhan, hương khói lượn lờ. Sắc mặt Ninh Hoài Sam và cụt tay tức thì tái nhợt, lưu lại một câu rồi nhanh chóng bỏ của chạy lấy người, "Thành chủ, chúng ta ở chân núi ngoại ô chờ ngài."
Chuyện này đối với Ô Hành Tuyết mà nói, ấy vậy lại gãi đúng chỗ ngứa.
Hai cái vướng bận đi rồi, Ô Hành Tuyết lập tức túm Tiêu Phục Huyên vào ngõ nhỏ.
"Thượng tiên, mau giúp ta, bộ dạng này của ta đi gặp Y Ngô Sinh e rằng bị đuổi đánh mất, ngươi giúp ta cải trang một chút ——" Y hướng đi tới thật sâu trong ngõ, xác định không có ai thì dừng bước.
Thấy được mâu quang Tiêu Phục Huyên dừng ở cổ tay – nơi bị y nắm lấy, biểu tình chứa ý vị bất minh.
Ô Hành Tuyết thoáng sửng sốt, buông tay ra.
Lúc này Tiêu Phục Huyên mới nâng mi mắt: "Ngày thường ngươi nhờ người ta hỗ trợ cũng thế này?"
Ô Hành Tuyết hơi nhăn mày: "Thế nào?"
Ánh mắt Tiêu Phục Huyên đảo từ cái tay túm người lung tung tới xung quanh con ngõ.
Ngõ rất chật hẹp, vóc dáng hắn cao ngất, ánh mặt trời vốn mơ hồ bị hắn chắn hơn nửa.
Bấy giờ, Ô Hành tựa hồ phát giác đúng thật có phần hẻo lánh.
Y gượng cười: "Ta bình thường đâu cần người hỗ trợ, loại ngõ hẹp cong cong quẹo quẹo như vậy ở Thước Đô rất hiếm gặp."
Lời này là sự thật.
Lúc y ở Thước Đô chỉ cần duỗi tay ra, chưa mở miệng đã có người đem đồ vật y muốn dâng lên, xác thật không cần gọi ai giúp.
Ô Hành Tuyết: "Huống hồ, trước kia bàn chuyện nào phải tránh tai mắt người khác."
Tiêu Phục Huyên nhìn y trong chốc lát, từ chối cho ý kiến.
"Muốn dịch dung?" Tiêu Phục Huyên hỏi một câu như vậy.
Hắn không có ý tứ đợi Ô Hành Tuyết trả lời. Hắn đổi tay cầm trường kiếm, cúi đầu, cong ngón tay khẽ nâng cằm Ô Hành Tuyết, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua sườn mặt, cằm cùng trán y.
"Đừng quá khó coi." Ô Hành Tuyết nhịn không được nói.
"........."
Ngón tay Tiêu Phục Huyên hơi đình chỉ, lại không nói một lời mà tiếp tục động tác.
Sau một lúc lâu hắn mới trầm giọng nói: "Muộn rồi."
Ha......
Ô Hành Tuyết từ bỏ phản kháng mặc hắn an bài.
Con ngõ này quả thật hẻo lánh an tĩnh, giây lát cũng dường như bị kéo dài.
"Tốt rồi sao?" Ô Hành Tuyết hỏi.
"Ừ." Tiêu Phục Huyên cất tiếng đáp.
Hắn đã hạ tay xuống, nhưng sau đó lại nâng lên chạm vào mặt Ô Hành Tuyết.
"Làm sao vậy?" Ô Hành Tuyết ngờ vực.
"Không có gì." Tiêu Phục Huyên lưu loát giúp y dịch dung, chẳng trì hoãn nửa điểm thời gian, xong việc liền đi ra ngoài ngõ.
Chỉ là lúc xoay người đi, Ô Hành Tuyết nghe hắn nói: "Đôi mắt rất dễ bị nhận ra."
Ô Hành Tuyết thoáng giật mình, sải bước theo sau: "Tiêu Phục Huyên."
Người phía trước nghiêng mặt sang.
"Ngươi tốt nhất nên cải trang một phen. Bọn họ thích khắc tượng thần như vậy, danh hào ngươi vang dội thế kia, tượng thần của ngươi hẳn cũng có nhiều. Ta thấy cho dù tượng và bản tôn khác nhau rất xa, nhưng khó đảm bảo lỡ kỳ nhân nào đó khắc tượng mang được thần vận, làm người khác nhận ra ngươi thì không hay."
Thẳng đến khi ra khỏi ngõ dài, dương quang chiếu rọi con ngươi, Ô Hành Tuyết mới chợt phản ứng rằng mình lo lắng dư thừa ———
Tiêu Phục Huyên đường đường là thượng tiên, người khác nhận ra thì làm sao? Chung quy đâu giống y kết thù khắp chốn, khiến người ta đòi đánh đòi giết.
Y đang muốn mở miệng bổ xung lời nói, đã thấy Tiêu Phục Huyên nghiêng người đợi y phía trước, khuôn mặt kia thế mà thay đổi rồi.
***
Xuân Phiên thành chẳng phải nơi nhỏ bé chật hẹp, gồm tổng cộng sáu tiên môn lớn nhỏ. Thanh danh lớn nhất, đệ tử đông nhất chính là Hoa gia.
Hoa gia tọa lạc giữa Đào Hoa châu* – phía tây Xuân Phiên thành. Thứ nhất sỡ hữu môn đình u tĩnh, không cần dựng kết giới đoạt địa bàn với các tiên môn khác trong thành. Thứ hai, tồn tại một đại tiên môn như vậy, có thể thủ hộ phía tây.
(*Châu ở đây có nghĩ là đảo, cồn nha)
Dẫu sao Yến Tử cảng cũng nằm ở phía tây Xuân Phiên thành, ngoại nhân lui tới đông đúc, ngư long hỗn tạp. Dù cho ngàn phòng vạn phòng, tà ma vẫn thường xuyên trà trộn.
Mà mỗi lần tà ma trà trộn vào thành, ác mộng chân chính liền ập xuống.
Đa số tà ma ban đầu vốn dĩ là nhân loại, bọn chúng mang bộ dáng dân chúng bình thường, nói ngôn ngữ của phố phường hạng mạch, thậm chí.... trước khi chúng bước lên con đường tà đạo, đã từng sinh hoạt trong tòa thành này. Cho nên lúc lẫn vào đám đông, căn bản rất khó phát hiện.
Phương thức yêu ma tu hành cực kì tà môn, giảo hoạt, thiện biến, mê hoặc nhân tâm, thị huyết thị sát.
Có một số yêu ma đặc biệt phiền toái, phi thường khó bắt, bởi bọn chúng biết hoán bì.
Chúng lấy sinh hồn sinh nhục làm thức ăn, ăn xong sẽ dựa theo diện mạo nạn nhân mà hóa hình. Cả quá trình tiến hành gần như im hơi lặng tiếng.
Nghe bảo, hai mươi ba mươi năm trước, mặc dù chưa phải thời điểm Xuân Phiên thành phồn thịnh nhất thì dân chúng nội thành cũng hơn hai mươi vạn hộ.
Nhưng hai năm trước, chỉ còn mười vạn hộ.
Và hiện bây giờ, qua hai năm thời gian ngắn ngủi, từ mười vạn đã biến thành bảy vạn.
Địa giới Xuân Phiên thành vẫn rộng lớn như cũ, bất quá lâu ngày không người ở dẫn đến phòng trống càng lúc càng nhiều, những nơi càng gần tường thành, càng tĩnh mịch im ắng.
Ô Hành Tuyết một đường chứng kiến cảnh vườn hoang nhà trống, mạng nhện giăng dày, cửa sổ nứt to nứt nhỏ lay động trong gió lạnh mùa đông, ô ô vù vù tựa tiếng quỷ khóc du trường.
Chỉ những nơi phụ cận tiên môn thế gia mới tồn tại vài điểm sinh khí.
Phòng ốc dân chúng cư trú, dùng cách thức tương tự đàn kiến vây quanh hạt đường mà dựng quanh các tiên môn.
Thế nhưng có nơi ngoại lệ — Hoa gia.
Mà điểm này chả có gì đáng trách.
Bởi rằng Hoa gia độc thủ Đào Hoa châu và cả vùng Đông Giang, trước sau hiu quạnh, vốn là nơi cực kỳ nguy hiểm, dễ công khó thủ. Hơn nữa đệ tử Hoa gia đông đảo, nếu bất cẩn để yêu ma lẫn vào, hậu quả nhất định khó lường.
Tiên pháp không đủ mạnh, liền triệt để vô lực bảo hộ bách tính cư ngụ chung quanh, sẽ trở thành mỹ vị bày sẵn nơi đó, không chút cố kỵ, thu hút tà ma đua nhau cắn xé.
Vậy...... chỉ sợ Đào Hoa châu chẳng còn ngày lành.
Tiên môn thất thủ, bách tình lập tức tao ngộ tai ương.
***
Ô Hành Tuyết nghe những lời nghị luận về Hoa gia, đã đem 'Đào Hoa châu' phán thành nơi xúi quẩy, thầm nói trăm triệu lần chớ nên tới địa phương nguy hiểm kia.
Kết quả sau một canh giờ, y và Tiêu Phục Huyên đang đứng ở đầu cầu dẫn vào Đào Hoa châu, cùng nhóm tiểu đệ tử thủ cầu mắt to trừng mắt nhỏ.
"Không đúng, ngươi chậm đã." Ô Hành Tuyết túm chặt Tiêu Phục Huyên, lui trở về trên bờ: "Ngươi chẳng phải đã nói rõ đưa ta đi tìm Y Ngô Sinh sao? Vì sao mười hai cọc sanh kì hai bên cầu gỗ, cái nào cũng khắc chữ "Hoa" vậy???"
"Lời ngươi nói với ta là thật sao, ngươi thật sự nhận thức Y Ngô Sinh???"
"Hắn ta không phải họ Y ư???"
Tiêu Phục Huyên: "...."
Hắn thâu mi nhìn Ô Hành Tuyết, biểu tình lạnh lùng lộ ra vài phần một lời khó nói hết.
"Là ai nói với ngươi, để ngươi tưởng rằng môn hạ Hoa gia tất cả đều là gia đồ, không có người khác họ?"
Ô Hành Tuyết: "Sao ngươi không nói sớm......"
Tiêu Phục Huyên: "......"
Ngươi có hỏi à?
Thần sắc hắn thản nhiên, nhấc cằm hướng hòn đảo phía xa xa: "Y Ngô Sinh cùng ta từng có chút giao tình, không sai được. Hắn ta là một trong tứ đường trưởng lão của Hoa gia, vả lại còn có can hệ với Hoa gia."
Ô Hành Tuyết: "Quan hệ gì?"
Tiêu Phục Huyên đáp: "Thê tử của Y Ngô Sinh, là thân muội của gia chủ Hoa gia Hoa Chiếu Đình."
Nói xong, hắn lần nữa liếc liếc cái tay đang bị Ô Hành Tuyết nắm, sau đó hỏi: "Ngươi tính toán đứng bên bờ sông túm ta đến bao giờ?"
Ô Hành Tuyết bất đắc dĩ buông tay, theo Tiêu Phục Huyên quay về phía cầu, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Thượng tiên trên Tiên Đô như ngươi, sao mà rành sự tình ở nhân gian thế chứ?".
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
Tiêu Phục Huyên lặng thinh.
Tận khi mấy đệ tử thủ cầu thần tình hồ nghi hướng họ ôm kiếm hành lễ.
Y mới nghe thanh âm của Tiêu Phục Huyên: "Trước kia có người thích đến."
Ô Hành Tuyết sửng sốt.
Ngay sau đó, chợt nghe chúng đệ tử nhất tề nói với bọn họ: "Y Ngô Sinh tiên sinh bế quan tại hậu đường chưa ra. Chúng ta đã bẩm báo với gia chủ, gia chủ hạ lệnh dẫn nhị vị tới Thính Hoa đường nghỉ ngơi chốc lát, ngài ấy sẽ ra đón tiếp sau."
"Thỉnh."
Ô Hành Tuyết đi qua cầu gỗ thật dài, vào đến đại môn Hoa gia, được đệ tử đưa tới Thính Hoa đường, lúc này y đột nhiên phục hồi tinh thần.
Muội muội gia chủ Hoa gia là thê tử Y Ngô Sinh.
Mà phụ huynh thê nữ của Y Ngô Sinh đều chết thảm dưới tay nguyên chủ......
Nói cách khác, Y Ngô Sinh xui xẻo ngập đầu, tiên môn đệ nhất Xuân Phiên thành..... cả Hoa gia đều là kẻ thù của ta????
Ô Hành Tuyết: "......"
Chi bằng bây giờ ta tự sát, ít nhất được dứt khoát.