Ô Hành Tuyết thật sự không biết tìm người khác giúp đỡ tách linh thức sẽ là loại kết quả này, nếu biết hắn nhất định ––––––
Khí kình của Tiêu Phục Huyên đúng lúc thăm tiến linh thức, hắn nheo mắt lại, bỗng nhiên quên mất sau "nhất định" muốn nói tiếp cái gì rồi.
Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ vì sao không thể tuỳ ý tìm người khác giúp đỡ –––––
Không ai có thể bảo đảm khi linh thức bị chạm vào sẽ không muốn giết đối phương, càng đừng đến muốn kìm nén bản năng sát ý, rộng mở tất cả mệnh môn cho đối phương.
Người giúp đỡ mười người có tám chín chết rất thảm.
Nếu không chết, vậy......
Vậy có rất nhiều ý nghĩa.
Tiêu Phục Huyên không chết.
Ô Hành Tuyết nửa rũ mắt nhẹ nhàng chớp một cái.
Không bao lâu hắn có thể cảm nhận được một sợi linh thức đang nhẹ nhàng bị rút tách ra......
Tư vị kia đúng là không đau nhưng lại rất kỳ quái. Không biết là chỉ có hắn như vậy hay là người nào khác cũng đều như vậy, một khắc kia thậm chí hắn còn sinh ra một ít cảm xúc không rõ lý do, không hẳn là tốt......