Ngày thường trước khi Y Ngô Sinh bế quan, sẽ đặt một ít cấm chế trong Tê Ngô viện, để tránh có người xông nhầm vào quấy rầy.
Đệ tử bình thường đương nhiên biết quy củ, nhưng chưa biết chừng có người mới nhập môn không hiểu chuyện, huống chi trên Đào Hoa châu còn có một kẻ điên làm loạn khắp nơi là A Yểu.
Trước mắt những cấm chế đó vẫn hữu hiệu, tà ma dưới lòng đất đều bị chắn trước tiểu lâu, một bước khó đi.
Khi những vật khác đều không hề động, duy nhất có thể động kia lập tức cực kỳ rõ ràng.
Y Ngô Sinh chính là cái "duy nhất" kia.
Gần ngàn đệ tử Hoa gia đuổi đến, lại đột ngột dừng bước, kinh sợ đầy mặt nhìn Y Ngô Sinh.
"Sao lại thế này?"
"Tiên sinh không phải đang bế quan sao?!"
"Đúng vậy!"
"Vậy ông ấy tại sao lại xuất hiện ở đây, xen lẫn trong tà ma."
Lời này vừa nói ra, toàn bộ lặng yên như tờ.
Bởi vì tất cả mọi người đã biết đáp án ––––– Y Ngô Sinh nghiêng ngả lảo đảo bộ dạng rõ ràng là nóng lòng muốn lao lên lầu.
Hắn không phải là xen lẫn trong tà ma, hắn chính là tà ma.
Giống như những thứ bị mai táng dưới lòng đất, bị cường giả nào đó hấp dẫn, sống sờ sờ chạy một đêm trong Đào Hoa châu.
Đệ tử Hoa gia cho dù như thế nào cũng không dự đoán được kết quả này, lần lượt cứng đờ tại chỗ, không biết làm sao.
Chỉ có một người dừng bước không vững, từ trong đám người ngã văng ra ngoài.
"Cẩn thận ––––– "
Trong tiếng kinh hô, người nọ ngã văng vào trong đám tà ma uốn lượn. Hắn "A a" la hét, vừa lăn vừa bò mà muốn thoát ra.
Không phải ai khác, đúng là kẻ điên A Yểu.
"A Yểu!"
"A Yểu ngươi trở về ––––– "
Đệ tử đứng trước muốn đến kéo hắn, lại thấy Y Ngô Sinh bỗng nhiên quay đầu lại.
Thân mình chưa động, cổ của hắn lại xoay qua, cong vẹo theo cách người sống không thể làm được.
"A Yểu......"
"A Yểu......"
Y Ngô Sinh thở dài dường như kêu lên hai tiếng, sau đó ngón tay cong một cái –––
A Yểu lăn bò trên mặt đất dường như cách khoảng không bị người nào đó túm chặt, nháy mắt bị kéo đến trước mặt Y Ngô Sinh.
Y Ngô Sinh kiềm cổ hắn, kéo hắn vào phòng.
"A Yểu!!"
"Tiên sinh ––––– "
Các đệ tử đều giơ kiếm lên, gần ngàn người kiếm ý như gió mạnh điên cuồng, lại lần lữa không đánh tới.
Trong bọn họ có một số kế thừa Y Ngô Sinh, có một số được Y Ngô Sinh cứu chữa. Mà cho dù cả hai đều không phải, cũng có đệ tử từng uống thuốc luyện thể dưỡng khí do Y Ngô Sinh điều chế.
Mặc dù giờ khắc này tiên sinh người không phải người quỷ không phải quỷ, bọn họ cũng không hạ thủ được.
Nhưng không hạ thủ, A Yểu sắp xong rồi!
Bởi vì tà ma luôn luôn đói khát, đói bụng lập tức muốn ăn. Bọn họ lấy hồn người sống làm thức ăn.
Mà Y Ngô Sinh tiên sinh bế quan nhiều ngày, đã cực kỳ đói khát.
––––––
A Yểu tay đấm chân đá, giãy giụa không ngừng.
Hắn bị kiềm cổ, kêu không ra tiếng, trong cổ họng chỉ có thể phát ra hư âm "ô ô".
Kiếm khí trên người hắn bay loạn khắp nơi, đánh vào khắp phòng, nhát mắt đó dưới đất hỗn loạn.
Y Ngô Sinh bị kiếm khí cắt rách toạc rất nhiều chỗ, máu ồ ạt thấm ra ngoài, hắn lại hoàn toàn không biết, chỉ nhấc A Yểu tới, thò lại gần ngửi ngửi hơi người sống.
Mu bàn tay hắn hiện lên những đường gân xanh tím, hiện ra làn da mỏng như một lớp màng.
"Ô...... ô......" – Cổ A Yểu dần dần đỏ đến nổi tím, tròng mắt nỗ lực tập trung, dùng sức nhìn chằm chằm Y Ngô Sinh.
(Raw: 红得泛紫 Hồng đắc phiếm tử, tác giả chơi chữ từ cụm 红得发紫 Hồng đắc phát tử: vinh quang tột đỉnh; ở vào địa vị cao nhất (mang ý châm biếm).
Y Ngô Sinh biểu tình lãnh đạm, để mặc hắn nhìn, một tay khác phủ lên đỉnh đầu hắn.
Nháy mắt tiếp theo, A Yểu đột nhiên cứng đờ, cả người run rẩy.
Đó là linh nhục trong thân thể bị rút ra từng chút phát sinh phản ứng. Mặc dù hắn là kẻ điên, cũng có thể cảm nhận rõ ràng được sợ hãi.
Hắn hét lên, nắm lấy tay Y Ngô Sinh.
Trong sợ hãi che trời lấp đất, hắn rốt cuộc nặn ra được một chữ: "Sư –––– "
Y Ngô Sinh cứng đờ.
Hắn nghe thấy một chữ kia, ngón tay run rẩy hai cái.
Như thể linh thức còn sót lại, cố gắng loại bỏ bản năng của tà ma.
Lập tức thấy toàn bộ trong phòng một hồi sáng như tuyết, rung chuyển khiến cho Y Ngô Sinh rụt lại.
Nháy mắt tiếp theo, một đạo hư ảnh cự kiếm từ lầu hai xuyên thẳng xuống, ngang nhiên đánh xuống, cắm trước mặt Y Ngô Sinh.
Y Ngô Sinh đột ngột buông tay!
Kiếm ý lạnh lẽo dày đặc va phải, hắn bị đập mạnh vào trụ gỗ, phun ra một ngụm máu lớn.
Đến khi ngẩng đầu lần nữa, Tiêu Phục Huyên và Ô Hành Tuyết đã đến trước mặt rồi.
A Yểu quỳ rạp trên mặt đất, ho đến trời đất tối sầm.
Hắn muốn chạy nhưng tay chân mềm nhũn, giãy giụa một lát, dứt khoát trở mình, nằm liệt trên mặt đất thở phì phò từng ngụm từng ngụm.
"Tên nhóc điên này sống được không?" – Ô Hành Tuyết khom lưng dò xem hơi thở A Yểu.
Tiêu Phục Huyên liếc nhìn động tác của hắn, dùng lưng ngón trỏ chạm nhẹ vào giữa trán A Yểu.
"Có thể sống."
Linh phần lớn vẫn còn, chưa bị hút sạch.
"Vậy thời vận của hắn cũng không tệ." – Ô Hành Tuyết thu cái tay đang dò xét hơi thở, học theo Tiêu Phục Huyên áp sát giữa trán A Yểu.
Không hề áp ra hình dáng thành tựu gì.
Tiêu Phục Huyên: "......"
Tiêu Phục Huyên: "Dò ra cái gì?"
Ô Hành Tuyết: "Đầu nóng hơn tay ta."
Hắn nói rồi đứng thẳng người dậy, quay đầu nhìn về phía Y Ngô Sinh thổ huyết. Một lát sau, háo hức muốn vươn tay thử.
Tiêu Phục Huyên: "......"
Hắn ngăn lại một phen, mặt vô biểu tình dịch người đến sau lưng. Chính mình vươn tay dò linh một lượt.
Y Ngô Sinh không giống A Yểu.
Cả người hắn tà khí sâu nặng, hoàn toàn bài xích thần thức trên người Tiêu Phục Huyên, phản ứng kịch liệt.
Lại thấy hắn bạo khởi, xoay người, cố gắng thoát ra khỏi lòng bàn tay Tiêu Phục Huyên, nhưng không thể thành công, ngược lại gương mặt bị ấn trên mặt đất.
Tiêu Phục Huyên chỉ là mấy ngón tay chống lưng hắn, lại giống như muôn vàn uy áp ập xuống đỉnh đầu.
Y Ngô Sinh giãy giụa cực kỳ chật vật, tóc tai tán loạn, quần áo nhăn nhúm, thanh kiếm tuỳ thân cũng rơi trên mặt đất.
Tiêu Phục Huyên lo lắng hắn sẽ rút kiếm đứng lên lần nữa, đang muốn quét thanh kiếm ra xa, lại nghe thấy Ô Hành Tuyết nghi vấn một câu: "Tiêu Phục Huyên, sau cổ hắn là cái gì?"
Hắn luôn mồm chính mình "một phàm nhân", lá gan lại lớn thật sự, lúc này đã nửa quỳ ngay chính diện Y Ngô Sinh, duỗi tay kéo sau cổ Y Ngô Sinh.
Tiêu Phục Huyên nhíu mày, muốn kêu hắn tránh ra, lại nhìn thấy đồ vật sau cổ Y Ngô Sinh.
Vật đó thật ra nhìn thoáng qua giống như vết sẹo, bị thứ gì đó xé rách rồi khép lại.
Đệ tử tiên môn giao đấu cùng tà ma, trên người mang chút thương tích do xé hoặc cào là hết sức bình thường. Khác thường chính là bên cạnh vết sẹo này, có thể lờ mờ nhìn thấy một màu đen.
Thật giống như vốn dĩ nơi này có ấn ký gì đó, lại bị vết sẹo che mất.
"Đây là ấn con rối?" – Ô Hành Tuyết hỏi.
Hắn dường như biết ấn con rối, vậy mà chỉ có thể đoán cái này.
"Không phải." – Tiêu Phục Huyên lại nhìn kỹ một lần, "Nhưng cũng □□ không thiếu."
Sau cổ là nơi yếu hại nhất của người sống, ấn ký nơi này, thông thường đều rất đặc biệt. Nhìn thấy nhiều nhất chính là ấn con rối. Nhưng ấn ký khác cũng hoặc nhiều hoặc ít có cùng quan hệ với khống hồn thao linh.
Chẳng lẽ là...... Y Ngô Sinh này lúc ban đầu là bị người khác thao túng, mới có thể bước lên tà đạo, biến thành dáng vẻ này?
Tiêu Phục Huyên cúi đầu, khi xem xét ấn ký, Y Ngô Sinh đang giãy giụa không thôi bỗng nhiên dừng lại, cổ hắn run run, gian nan nâng lên.
Cặp tròng mắt trắng dã kia dao động tán loạn, sau đó chậm rãi quan sát, nhìn về phía Ô Hành Tuyết trước mặt.
Hắn thanh tỉnh trong một chớp mắt cực kỳ ngắn ngủi, nắm chặt vạt áo của Ô Hành Tuyết, đôi môi nhuốm máu mấp máy vài cái.
Hắn nhìn Ô Hành Tuyết, nói không thành tiếng: "Cứu ta......"
"Giết ta đi......"
Ô Hành Tuyết rũ mắt nhìn hắn.
Một hình ảnh tương tự chợt hiện lên trong đầu.
Cũng là lúc đèn chiếu sáng khắp phòng, cũng là người run rẩy giãy giụa, cũng là miệng đầy máu mà nói những lời như vậy ––––––
Ta đã ăn rỗng rất nhiều người......
Cứu cứu ta......
Giết ta đi......
Cầu xin ngươi......
"Tiêu Phục Huyên." – Ô Hành Tuyết bỗng lên tiếng.
Tiêu Phục Huyên ngẩng đầu, thấy đôi mắt hắn đen đặc như mực.
"Tiểu đệ tử Hoa gia kia nói Y Ngô Tê cũng chôn trong rừng hoa đào sao? Vậy hiện tại hắn có ở ngoài cửa hay không?" – Ô Hành Tuyết hỏi.
Không chờ hắn nói, Tiêu Phục Huyên lập tức nghĩ tới chuyện gì đó.
Nháy mắt tiếp theo, hắn đã lướt đến trong viện.
Chúng đệ tử Hoa gia ồ lên một tiếng, gia chủ Hoa Chiếu Đình cũng ở đó. Bọn họ rút trường kiếm, đang muốn xông lên, lại thấy trong viện trống rỗng nổi lên cuồng phong, bông tuyết không biết từ đâu bọc đến, giống như một bức bình phong che phủ đóng kín không kẽ hở, ngăn cách bọn họ bên ngoài.
Tiêu Phục Huyên nhắm mắt làm ngơ gần ngàn người bên ngoài.
Kiếm chưa ra khỏi vỏ, hắn chỉ dùng mũi nhọn ở vỏ kiếm vỗ xuống mặt đất.
Lập tức thấy mặt đất rung mạnh, những thứ vốn dĩ chôn sâu dưới nền đất kia nháy mắt bị lật lên, tay cụt chân tàn còn có tui da rỗng che kín toàn bộ sân, đều là tà ma đã từng xâm nhập Đào Hoa châu và những người từng bị tà ma giết hại.
Huynh trưởng của Y Ngô Sinh, Y Ngô Tê nghe đồn bị Ô Hành Tuyết giết cũng có mặt trong đó.
Nếu sau cổ Y Ngô Sinh có ấn ký, chứng minh hắn từng bị người thao túng thành tà ma.
Như vậy...... sau cổ Y Ngô Tê có thể hay không cũng có?
Nếu tình trạng của Y Ngô Tê cũng tương tự Y Ngô Sinh, có phải có thể chứng minh được tin đồn năm đó vẫn còn có nghi vấn hay không?
Tiêu Phục Huyên dường như không hề tốn sức, lập tức tìm được chiếc túi da Y Ngô Tê kia.
Những người này đã từng tu tập tiên pháp, sau khi bị tà ma cắn nuốt lại dính phải ma khí. Hai thứ tăng cường lẫn nhau, chôn vùi cả trăm năm cũng không bị thối rữa.
Gương mặt kia vẫn như lúc ngã vào vũng máu, mang theo nụ cười quỷ dị, thoạt nhìn đáng sợ ghê người.
Tiêu Phục Huyên đã thấy qua quá nhiều, bất động như núi.
Hắn quay đầu của Y Ngô Tê sang, ở phía sau cổ thấy được dấu vết giống nhau như đúc.
"Quả nhiên......"
Hắn trầm trầm nói một câu.
Hắn đang muốn thu lại phong tuyết, để người của Hoa gia tự mình nhìn xem. Bỗng nhiên nghe thấy trong căn phòng phía sau, một tiếng coong keng rõ ràng, giống như trường kiếm xuất vỏ.
Tiêu Phục Huyên ngẩn ra.
Hắn bỗng nhiên quay đầu lại nhìn phía trong phòng, từ góc độ của hắn, nhưng chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng lay động của ngọn đèn dầu.
Hắn bọc gió lạnh lướt vào bên trong phòng.
Chỉ trong một lúc, Y Ngô Sinh trước đó vẫn chịu uy áp của hắn đã ngã vào vũng máu.
Trên mặt hắn mang theo nét cười giống hệt huynh trưởng của hắn, mặt đất đỏ thẳm thành vũng.
Giết người chính là thanh kiếm của Y Ngô Sinh, thanh kiếm kia lúc này đang nằm trong tay kẻ điên A Yểu.
Toàn bộ cảnh tượng nhìn thoáng qua, giống như là A Yểu mơ màng hồ đồ bỗng bò lên từ trên mặt đất, rút kiếm, cho Y Ngô Sinh một kết thúc.
Nhưng biểu tình A Yểu lại hồ đồ.
Hai mắt hắn mở to, nặng nề thở hổn hển, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm gương mặt Y Ngô Sinh trên mặt đất, trường kiếm trên tay phủ một tầng sương lạnh, máu tí tách tí tách nhỏ xuống.
Tiêu Phục Huyên nhìn qua gương mặt mờ mịt của A Yểu, chợt chuyển mắt nhìn về phía một người khác trong phòng.
Lại thấy Ô Hành Tuyết thân cao đứng bên cạnh cây cột đỏ, ngọn đèn dầu ở bên cạnh mạ một lớp ánh sáng ôn hoà. Hai tay hắn trống trơn, rũ bên người, bởi vì quần áo to rộng, có vẻ cao mà mảnh khảnh.
Đôi mắt hắn rơi xuống dưới bóng của xương mày sống mũi, khi rũ xuống như mực, ngước lên lại sáng như sao sớm.