Bà Xã Của Thần Tổng

Chương 29: Quá Khứ Của Thần Vĩ Văn Khiêm Hướng Nam Và Thanh Nguyệt





Trong khu vườn rộng lớn với rất nhiều cây cối xung quanh, rất thoáng mát và cực kỳ dễ chịu.

Có bốn đứa trẻ chỉ tầm khoảng từ bốn đến sáu tuổi đang cùng nhau vui đùa.

Trên mặt đứa trẻ nào cũng rất hạnh phúc.

Cho đến khi một người phụ nữ xuất hiện.

Gương mặt vui vẻ của những đứa trẻ chợt tắt hẳn.

Ba đứa nhỏ hơn nhìn về phía người chị lớn nhất mà buồn.
Victoria vẫy tay gọi Clarissa trở về phòng, ánh mắt bà lạnh lùng của bà khiến chị không dám phản kháng mà chỉ đành lui về.

Ba đứa trẻ Thần Vĩ, Văn Khiêm và Hướng Nam cũng đợi một chút là có người đi đến đưa ba cậu về khu căn cứ.
"Ta đã nói gì về việc là một người con gái khi ở trong vườn nào?" Một cái đánh phạt giáng dưới tay chị, Victoria đang phạt chị, với cái việc một đứa con gái chạy nhảy trong vườn như thế, Victoria không bao giờ chấp nhận.
"Chỉ có thể uống trà, dùng bánh.

Cử chỉ phải ra dáng một tiểu thư quyền quý." Clarissa lặp lại lời nói của bà đã nhiều lần căn dặn cô suốt mấy năm nay.

Nói đúng hơn là từ khi cô có nhận thức tới thế giới.
Đối với Victoria, sinh ra là phụ nữ thì phải giữ phép tắc và gia giáo, phải giữ lễ nghĩa không được vi phạm vào bất cứ nguyên tắc nào.

Với bà Clarissa đứa con gái này phải thật hoàn hảo.
Thần Vĩ, Văn Khiêm cùng với Hướng Nam bị nhốt vào mỗi căn phòng không.

Mỗi căn phòng đều trang bị những vật dụng khác nhau.

Phòng của Thần Vĩ là kiếm và người đang chỉ dạy cho anh là một kiếm sư, anh mà không đỡ được thì phải gánh chịu hậu quả.
Phòng của Hướng Nam là súng, trước mặt là hàng trăm tấm bảng có một dấu chấm nhỏ màu đỏ ở chính giữa, hắn buộc phải bắn trúng ngay tâm điểm của hàng trăm tấm đó, nếu bị lệch sẽ bị trừng phạt.
Phòng của Văn Khiêm và máy tính, có tất cả gần trăm cái máy tính đang bị lỗi và nhiệm vụ của cậu phải giải trong vòng năm mươi phút, nếu một cái bị quá một phút chắc chắn hình phạt không nhẹ.
Bọn họ ở trong đó từ sáng đến tối không được nghỉ ngơi.

Ngày đêm luyện tập để có thể thành thạo sử dụng, phải giết người mới có thể bảo toàn mạng sống của mình nếu muốn tồn tại trong khu căn cứ.


Khi họ hoàn thành xong một vũ khí lập tức sẽ được chuyển sang luyện tập đến vũ khí khác.

Thần Vĩ lại càng phải nghiêm khắc hơn vì tương lai của hắc đạo cũng nằm trong tay anh.

Đối diện với giang hồ từ rất sớm, hoàn thành nhiệm vụ rất nhanh, thậm chí còn tự tay móc tim của kẻ đứng đầu hắc bang khi ấy, và thành công lên ngồi chiếc ghế cao nhất của thế giới ngầm khi vừa mới 18 tuổi.

Đối diện với thế giới lúc 10.

Gia nhập vào công ty và điều hành chỉ khi 15, thuận lợi đưa tập đoàn DK lên đến đỉnh cao thế giới khi chỉ vừa 23.

Nhưng có thật là đó thời gian chính xác hay không? Kể từ lúc anh cùng Văn Khiên và Hướng Nam 3 hoặc 4 tuổi, cả ba người đều phải trải qua những huấn luyện cực kỳ man rợ.

Từ đó hình thành trong anh chỉ một loại cảm xúc đó là căm thù.

Anh căm thù mọi thứ, nhất là từ mẹ và cha của anh gây ra cho tất cả mọi người, cho bạn bè và cả chị gái của anh nữa.
Clarissa cũng bị bắt đối diện với những lễ nghi nghiêm khắc ngày xưa, phải học thật giỏi, phải biết tính toán, phải suy nghĩ, phải nham hiểm và cực kỳ nhạy bén.
Giang hồ là nơi những kẻ yếu đuối, tham lam và con nít không thể nào tồn tại được, nhưng năm đó đã xuất hiện một người độ tuổi còn rất nhỏ nhưng lại đặc biệt nguy hiểm, con mồi mà anh nhắm đến tuyệt đối sẽ tan nát.

Anh giống như con thú đêm, luôn săn mồi khi màn đêm hạn xuống.

Chỉ biết chém và chém, lúc ấy anh chỉ suy nghĩ sống là để giết người.
Cho đến khi gặp lại chị anh, Clarissa, người chị mà anh muốn gặp bao nhiêu lâu nay, cuối cùng đã có thể hội tụ với nhau.

Tâm tình của Thần Vĩ cũng đã có đôi chút tốt lên.

Cả bốn người họ vẫn có thể ở bên cạnh nhau.
Thần Vĩ và Văn Khiêm biết Hướng Nam từ lâu đã rất yêu Clarissa và chị cũng vậy.

Hai người họ hoàn toàn đồng ý và ủng hộ cho hắn.

Cả hai quen nhau một khoảng thời gian thì bà Victoria và ông Robert biết được, ra sức cấm cản, lúc ấy còn ra tay độc ác để trừng trị Hướng Nam và chị Clarissa.

Thần Vĩ biết được liền nổi điên lên trả thù cho hai người.


Anh đã thành công lập đổ cha mình lên nắm quyền và không cho họ bất cứ quyền hạn gì khi anh đã là chủ nhân của tất cả mọi thứ.
Về sau chị Clarissa vẫn luôn bị ám ảnh vì nghĩ rằng chính chị là người mang lại bất hạnh cho Hướng Nam, chị bỏ đi suốt nhiều năm trời mà vẫn không thể tìm được tung tích, lần lâu nhất chính là thời gian năm năm.
Khuynh Hướng Nam cũng nhiều lần đi kiếm chị ấy nhưng lại không thành, tuy rằng nơi chị thích là Tây Ban Nha nhưng chưa bao giờ hắn kiếm được chị ở đó cả.

Hắn đã quá tự tin rồi phải không? Hắn cũng cần có nơi để dừng chân, một nơi để có thể chờ chị về bên cạnh hắn.

Đất Mỹ là nơi hắn nghĩ đến.

Hắn quyết định kinh doanh mỗi nơi một quán bar để chị biết rằng chị luôn có nơi để trở về.

Hắn đã từng bước xâm nhập vào nước Mỹ và thành công làm chủ tất cả mọi thứ.
Cao Văn Khiêm lại càng ranh ma hơn, không muốn bản thân bị gò bó quá nhiều, cậu mở rất nhiều tổ chức sát thủ, hoạt động trong xã hội ngầm, kiếm về không ít tiền và danh tiếng đủ để cho cả thế giới biết đến sự tồn tại của cậu.
Giai Kỳ cùng với bà Victoria ngồi cùng với nhau trong khu vườn đó, chính khu vườn đã mang lại nhiều ký ức đến với những đứa trẻ vô tội năm xưa, đáng lí những đứa trẻ đó đã có một tuổi thơ đầy hạnh phúc và vui vẻ nhưng chính bà và chồng của bà đã cướp đoạt nó, đã lấy đi tự do, tuổi thơ của chúng.

Victoria nghĩ đến thì lại càng ân hận vô cùng, chưa bao giờ bà nghĩ đến việc những thứ mà bà trao cho chúng lại trở thành gánh nặng hay nỗi ám ảnh.

Bà chỉ muốn những đứa con của mình sẽ mang tư chất hơn người, chúng nó sẽ không dễ dàng hơn bị gục ngã khi gặp khó khăn.
Bà sai rồi, sai thật rồi.

Chính vì thế đứa con gái mà bà yêu nhất đã không còn muốn tin tưởng hay dựa dẫm vào bà nữa.

Nó thà chấm dứt cuộc đời này chỉ để cho bà nhận ra rằng được hành động từ trước đến giờ của bà là sai.
Ngắm nhìn nơi chúng nó từng vui vẻ, bà chỉ có thể mỉm cười nhớ lại, bà khẽ rưng rưng nước mắt đau lòng.

Giai Kỳ ngồi yên bên cạnh, chỉ đơn giản cô cũng rất hỗn loạn, trong suốt chục năm như vậy cả bốn người bọn họ đều phải sống như vậy hay sao? Luyện tập, trừng phạt, tra tấn,..chỉ khi mới là những đứa trẻ còn chưa kịp có những tuổi thơ vốn có.
"Giai Kỳ...thật ra..Clarissa có một cái tên nữa nhưng con bé lại không hay dùng đến." Victoria khẽ nói, giọng nói run run của bà có thể cho cô thấy được sự khó khăn khi muốn nói đến nó.
Victoria chỉ cười, đôi mắt vẫn nhìn về một phía, khe khẽ nói.

"Là Thần Thanh Nguyệt."
"Tên chị ấy..rất hay.

Chị ấy là người cực kỳ tốt." Giai Kỳ cũng tâm sự đôi chút với bà Victoria, cô nhớ lại hình ảnh Clarissa luôn chăm sóc cho cô khi cả hai chỉ vừa mới gặp nhau, rất hiểu cô cần gì, cô muốn gì, chị đã luôn yêu thương cô, và xem cô như là một thành viên trong gia đình.
Và chính điều đó, Clarissa đã tự nguyện thay cô để là người gánh chịu những kết cuộc tàn khốc.


Chị ấy đáng lí sẽ có một tương lai rất tốt, sẽ cùng với Hướng Nam có một cuộc sống hoàn chỉnh và có những đứa con dễ thương.

Xây dựng lên một gia đình hạnh phúc.
Mắt cô bắt đầu rưng rưng, Giai Kỳ cảm thấy có lỗi vô cùng, nếu không vì cô thì giờ đây chị Clarissa đã có thể sống và vui vẻ cùng với những người yêu thương chị.
Victoria nhìn thấy biểu cảm của Giai Kỳ, nhẹ nhàng cười, đưa khăn giấy cho cô.

"Đừng bao giờ tự cảm thấy có lỗi về mình."
Giai Kỳ bất ngờ, chẳng lẽ bà ấy không hận cô sao.

Chính cô là người đã khiến cho đứa con gái của họ ra đi mãi mãi.

Nhưng đáp lại cho cô vẫn là nụ cười hiền hoà, nhưng hút oán trách.

"Tuy rằng ta đã mất đi đứa con ta yêu nhất, nhưng đó lại là quyết định của nó.

Việc khiến Clary ra đi không hoàn toàn là lỗi của con."
"Nhưng mà..." Giai Kỳ lấp bấp, không tin nổi những gì mình đang nghe.
"Phần lớn là tại ta.

Là con bé muốn cho ta nhận ra được điều sai trái mà bấy nhiêu lâu nay ta đã làm.

Nó muốn chúng ta một phần nhận thấy được và cũng muốn chúng ta ân hận, khắc sâu với nỗi đau này."
Giai Kỳ không nói gì cả.

Có thể qua việc này cô mới hiểu được sự tự do đối với chị nó thật sự quan trọng như thế nào.

Nếu vẫn cứ tiếp tục sống ở thế giới này, dưới sự theo dõi của cha mẹ chị thì chị sẽ không chịu nổi.

Chị muốn có một cuộc sống không bị gò bó, tự do tự tại, làm điều mình thích.

Giai Kỳ cũng chợt cười nhẹ, có thể như vậy cũng tốt, chị ấy sẽ được là chính mình khi ở bên kia.
"Chào mừng con trở về Magnus."
Giai Kỳ vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân thì nghe có tiếng nói của bà Victoria, giọng nói bà ấy dịu dàng, cô lập tức ngẩng đầu lên liền thấy Thần Vĩ đang tiến tới.

Bước chân anh đều đều đang hướng về phía cô.

Giai Kỳ như nín thở, trái tim đập mạnh liên hồi.

Giống như người đang phạm tội vậy đó, ừ thì cũng đúng thôi, cô là người bỏ đi trước mà.

Thần Vĩ không thèm quan tâm đến sự hiện diện của bà Victoria bên cạnh, trực tiếp nắm lấy tay của Giai Kỳ đẩy về phía mình ôm thật chặt, đúng vậy đây mới chính là điều mà anh cần để chứng minh cô vẫn an toàn.

"Vĩ...đừng..bác gái đang..đứng..." Giai Kỳ cố gắng đẩy anh ra.

Nhưng Thần Vĩ là ai chứ? Trước mặt anh có là ai đi nữa cũng không có khả năng hù doạ anh được nữa rồi.

"Magnus..con đã gặp Robert rồi phải không?" Bà Victoria cũng không cảm thấy cảnh trước mặt khó chịu chút nào.

"Hai đứa kia..có tới không?"
"Đang bên trong." Thần Vĩ trả lời một cách không tự nguyện.

Trở lại với Giai Kỳ là một khung trời yêu thương, sủng ái.

Victoria nhìn thấy vẫn chỉ cười hiền hậu.

"Con bé rất tốt lại còn rất xinh đẹp nữa.

Con mắt tốt đấy Magnus."
"Không cần bà nói." Thần Vĩ lạnh lùng thốt ra, Giai Kỳ đập vào người anh nhắc nhở.

Không nên như vậy với mẹ, anh hiểu không? Thần Vĩ bất đắc dĩ nghe lời cô.

"Cô ấy là người đầu tiên thật sự tìm thấy tôi, công nhận tôi."
"Phải..phải..đó là điều mà con cần suốt nhiều năm nay...từ phía chúng ta." Victoria gật đầu, hiểu được nỗi ám ảnh của chúng nó đã mang suốt bao nhiêu lâu nay.

"Không cần thiết nữa rồi.

Dù sao tôi đã không còn là đứa trẻ năm ấy chỉ biết răm rắp nghe theo lời nói của các người." Thần Vĩ lại tiếp tục nhận một cái nhéo từ cô.

Anh không thể tiếp tục ở lại được nữa, liền nắm chặt tay cô rời đi.

Để lại Victoria chỉ có thể đứng đó với đôi mắt u sầu, nhiều phiền muộn, đầy sự cô đơn chỉ có thể hướng về Thần Vĩ mà không thể nói.

Giai Kỳ cũng không thể nào bắt anh phải nghe lời cô được.

Nhưng khi nhìn vào ánh mắt đau buồn đó, cô liền không chịu nổi.

Thần Vĩ, nếu có thể, anh hãy thử cùng nhau ngồi xuống, cố gắng để có thể trò chuyện với bà ấy được không?