Bà Xã Của Thần Tổng

Chương 3: Em Là Người Phụ Nữ Của Tôi





Thần Vĩ một cái tên mà đi đâu người ta cũng phải khiếp sợ, người đứng đầu của nền kinh tế thế giới, chỉ cần anh thở dài không vui lập tức một công ty nào đó bị phá sản, anh còn thao túng các địa bàn và chỗ làm ăn của thế giới ngầm, chỉ cần anh lắc đầu lập tức đêm đó cả một bang hội tự dưng biến mất như chưa từng tồn tại.
Đó là lời đồn mà Giai Kỳ đã từng nghe được, còn sự thật ra sao, đối với cô vẫn chưa chắc chắn.

Nhưng hàng vạn lần cô không muốn phải tiếp xúc với con người này, bởi cô biết được độ nguy hiểm của anh.

Người có thể đứng đầu điều khiển nền thị trường của thế giới, lại còn đưa tay ra lệnh các hoạt động của thế giới ngầm, chứng tỏ Thần Vĩ không phải là người tầm thường, cho thấy được sự tài giỏi của đại thiên tài và độ nguy hiểm của kẻ quyền lực.
Nhưng bây giờ trước mặt cô đây lại là anh Thần Vĩ, người vừa mới gặp nhau chưa đầy 24 tiếng lại có thể thốt lên câu.
"Làm vợ tôi?"
"khụ...Thần tổng..có phải anh nhầm tôi với ai rồi không?
"Em nghĩ tôi đang đùa?" Thần Vĩ có chút không vui rồi, nắm lấy cằm của cô quay đối diện mình.

Môi anh vờn qua vờn lại môi cô, chỉ cần không vừa ý sẽ thuận tiện cắn một cái.
"Không phải...tôi nghĩ anh nhầm tôi với người nào khác rồi." Mộng Giai Kỳ nhanh chóng giải thích, lắc đầu liên tục không thể khiến anh giận được.
Thần Vĩ nhíu mày, chợt khuếch miệng nói.
"Mộng Giai Kỳ, 25 tuổi, là con gái của Mộng Huy Hùng và Mạc Tình Tình.

Mồ côi từ nhỏ, được bà nội chăm lo, 22 tuổi tốt nghiệp trường Đại học Nghệ Thuật có tiếng thành phố, xin vào công ty Hâm Bằng với chức nhà thiết kế nhỏ, gặp gỡ và yêu đương người đàn ông tên Liễu Hải Duy ba năm, ngày làm đám cưới mới phát hiện rằng hắn ta ngoại...."
"Được rồi..được rồi.

Đừng nói nữa." Giai Kỳ hoảng hốt lo sợ, bịt tai lại không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa cả.

Nghe tới tên của Liễu Hải Duy tim cô như thắt lại, phải mặc dù cô là người hủy cưới, nhưng cùng với hắn yêu đương cũng là ba năm lận, tình cảm không thể nào nói bỏ là bỏ được.
Giai Kỳ run rẩy trong lòng Thần Vĩ, hai tay ôm lấy đầu của mình, rất tức giận và sợ hãi.

Lúc đó cô cũng không phải người mạnh mẽ gì, vì thế cô mới uống rượu để có thêm can đảm để nói lên sự thật.

Thần Vĩ cảm thấy mình có hơi quá lời và cảm thấy tội lỗi, vẫy tay kêu người làm lui đi.

Chỉ còn anh và cô bên trong.
"Bé cưng..bây giờ em phải ghi nhớ điều này."
"...."
"Em là người phụ nữ của Thần Vĩ tôi.

Từ nay về sau sẽ không ai dám tới và bắt nạt em nữa.

Động tới em cũng là động tới Thần Vĩ này."
"Anh..."

"Sau này em không cần phải sợ bất cứ ai.

Bởi vì phía sau em đã có tôi làm điểm tựa."
Thần Vĩ ôm chặt Giai Kỳ trong lòng, điều này khiến cô có hơi mông lung và sợ sệt.

Tại sao anh lại xuất hiện giữ cuộc đời cô như vậy? Ngay lúc cô vừa mới chấm dứt một mối tình và không nghĩ mình sẽ bắt đầu một cuộc tình mới mà nhanh như vậy.
Công ty Hâm Bằng
"Hồi qua quả thật chấn động cơ mà."
"Thấy vẻ mặt của Liễu giám đốc không? Anh ta như cá trên thớt vậy?"
"Tôi vốn dĩ nghĩ rằng Liễu giám đốc là người đàn ông tốt nhất trên đời.

Thế vậy mà...haizzz tội nghiệp cho chị Giai Kỳ."
**Chát**
"Chỉ là một nhân viên nhỏ bé mà lại dám lớn miệng nhiều chuyện ở đây à?"
"Còn không mai đi làm việc."
Tát cả nhân viên đều chạy về chỗ làm việc, cô gái lúc nảy vì bị tát nên bây giờ đâm ra rất ấm ức nhưng không thể làm được gì hết, đành lủi thủi trở về bàn làm việc.
Liễu Hải Duy và Thước Tâm Nhất liếc nhìn một lượt rồi bỏ về phòng làm việc, bên trong cô ả cứ bám lấy không buông nổi Hải Duy, hắn ta cũng thuận thế ôm cô ả vào lòng và sờ mó.
Chuông điện thoại văn phòng reo lên, hắn ta khó chịu bấm nút la.
"Có chuyện gì?"
"Dạ thưa giám đốc, Mộng Giai Kỳ muốn gặp anh."
"Cái gì.

Cô ta còn dám vác mặt tới đây?"
Hải Duy tức giận, đập bàn.

Tâm Nhất bên cạnh vuốt vuốt ngực hắn.
"Darling..anh hãy bình tĩnh.

Kêu cô ta vào đi."
"Cho cô ta vào." Hải Duy nói rồi tắt máy.

tay vẫn ôm chặt người phụ nữ kia.
Cánh cửa mở ra, Giai Kỳ bước vào, phía sau là những nhân viên nhiều chuyện ngó vào.

Nhưng nhanh chóng cánh cửa bị đóng lại.
"Cô còn dám tới? Cô hại tôi chưa đủ sao? Chưa đủ mất mặt à?" Hải Duy mất bình tĩnh hét lớn, cô bây giờ như cái gai trong mắt hắn, hận không thể giết cô.
Tâm Nhất cười khinh khỉnh, hôn chụt một cái ngay mặt của Hải Duy, quay sang cô nghênh mặt nói.

"Tôi không nghĩ cô còn dám tới đây.

Động lực nào vậy?"
"Tại sao lại không dám.

Ít ra tôi không mang danh ngoại tình, tra nam, rác rưởi."
Từng câu cô nói đều nhắm thẳng vào mặt của họ.

Tâm Nhất bị nói là rác rưởi nên tức giận cầm hộp đựng bút quăng về phía cô, cô né sang một bên.

Hải Duy đảo mắt, ôn nhu với Tâm Nhất.
"Cục cưng..đừng tức giận.

Không tốt."
"Hôm nay tôi tới đây để đưa thư từ chức." Giai Kỳ không muốn nhiều lời với hai kẻ mặt dày này.

Để lá thư trên bàn chuẩn bị rời đi.
"Đứng lại đó." Hải Duy nói.

Bình thản lấy một bản hợp đồng ra để trước mặt cô.

"Nếu như bây giờ cô từ chức thì phải bồi thường cho công ty."
"Bồi thường?" Giai Kỳ ngạc nhiên.

Đi tới lấy cái bản hợp đồng lật ra coi thử.

"Ngày trước không hề có mục này."
"Cô có nhớ lộn không vậy?" Hải Duy cười cợt.

Đúng rồi ngày trước không có, cái này hắn ta vừa mới thêm vào mới gần đây.
Giai Kỳ lật đến trang đấy, đọc đến nội dung nếu muốn từ chức ngay lập tức thì phải bồi thường cho công ty 40 triệu.
"Tôi lấy đâu ra tiền để đưa các người."
"Tôi biết là cô không có tiền nên cô có muốn làm một cuộc trao đổi không?" Hải Duy cười cười, liếc nhìn Giai Kỳ đang hoang mang.
"Điều kiện gì?"
"Tiền bồi thường 40 triệu sẽ được thay bằng mảnh đất của nhà cô." Hải Duy quay quay cây bút, nghiêng đầu hôn Tâm Nhất một cái.


Cô ả cũng hứng thú ỏng ẹo trong người hắn ta.
Giai Kỳ tức đến run người.

Lườm hai con người trước mặt.

"Các người...bỉ ổi, hạ lưu, đê tiện."
"Sao nào? Giao dịch này không chịu à? Vậy cô phải làm thêm tận 3 tháng nữa mới có thể từ chức một cách nhẹ nhàng được."
Giai Kỳ cực kỳ tức giận, quăng cái giấy hợp đồng xuống, bước ra ngoài.

Vừa mở cửa ra, đập vào mặt là một người đàn ông lạ mặt.

Cậu ấy cúi chào với cô.
"Mộng tiểu thư, xin chào.

Tôi đến đây là theo yêu cầu của Thần tổng.

Tôi có thể vào không?"
"À được ạ." Giai Kỳ ngơ một chút, liền né sang một bên.

Người đó cảm kích bước vào đối diện với Hải Duy và Tâm Nhất, cậu cũng lịch sự cúi chào với hai người.
Hải Duy cùng Tâm Nhất khó hiểu nhìn nhau.
"Cậu là ai?"
"Thất lễ rồi.

Tôi là Lâm Hữu là thư ký của Thần tổng." Nghe tới chữ Thần tổng, Hải Duy kinh ngạc đứng thẳng dậy chạy ra trước mặt Lâm Hữu kính cẩn mời cậu ngồi xuống.
"À là thư ký Lâm.

Hân hạnh, hân hạnh, xin mời ngồi."
"Không cần khách sáo.

Tôi đến là có chuyện cần giải quyết."
Lâm Hữu từ chối khéo léo, lấy cái một cái tệp hồ sơ đưa cho Hải Duy.

Hắn ta mở ra đọc.
"Theo như điều luật thì tiền bồi thường việc từ chức đột ngột là 10 triệu.

Mà lúc nảy tôi nghe nhầm hay thực sự là 40 triệu?"
"À..thật ra..tôi..chuyện không phải như vậy đâu.

Thư ký Lâm anh nghe tôi nói."
"Với lại, Mộng tiểu thư không phải là nghỉ việc mà là chuyển qua trụ sở khác."
Nghe đến đây, cả ba người đều bất ngờ, Mộng Giai Kỳ còn không biết mình chuyển qua trụ sở khác, mà là trụ sở nào nữa kìa.


Hải Duy trong lòng sợ sệt, Tâm Nhất tức giận không phục.
"À..thư ký Lâm phải không ạ?" Giai Kỳ nói nhỏ.

"Tôi chuyển trụ sở?"
"Vâng thưa Mộng tiểu thư, đây là lệnh của Thần tổng.

Tôi đến để thông báo ngày mai cô chính thức trở thành nhân viên của trụ sở chính DK."
"Trụ sở DK?" Hải Duy cùng Tâm Nhất đồng thanh.
Trụ sở DK có tổng 5 trụ sở.

Trụ sở chính nằm ở Pháp, 4 bốn trụ sở còn lại được chia ra các nước: Đức, Nhật, Mỹ, Úc.

Còn các chi nhánh nhỏ phân ra ở nhiều nơi khác nữa.

Họ nắm giữ toàn bộ nền kinh tế của thế giới.

Hoạt động rất nhiều lĩnh vực khác nhau và đạt được rất nhiều thành tựu.

Dù sao DK đã tồn tại được hơn 50 năm, nhưng mãi đến năm lãnh đạo của Thần Vĩ, DK mới có thể lớn mạnh và phát triển trên nhiều nước.

"Phải trụ sở chính ở Pháp.

Đây là vé máy bay cho ngày mai.

Tiểu thư về chuẩn bị hành trang, chúng ta sẽ xuất phát vào 12h trưa ngày mai." Lâm Hữu quay sang đưa cho Giai Kỳ vé máy bay.

Cậu còn mỉm cười với Giai Kỳ nói cô đừng lo lắng quá.

"Sao lại đi gấp vậy?"
"Là vì Thần tổng nói không thể để công việc tiến triển chậm được nên cần phải làm thật nhanh."
Giai Kỳ gật đầu hiểu rõ, nhưng mà nói như vậy có nghĩa là Thần Vĩ không còn ở đây nữa, anh ấy đi ra nước ngoài rồi sao?
Lâm Hữu như đọc được suy nghĩ của Giai Kỳ nên nhanh chóng giải thích.

"Thần tổng có công chuyện bên Nhật nên đã bắt chuyến bay sớm nhất để đi rồi.

Ngài muốn cô phải có mặt ở đó khi ngài quay trở về."
*Cái con người này..quạo dễ sợ*
"Còn bây giờ.

Chúng ta nói tới chuyện tiền bồi thường chứ." Lâm Hữu quay sang cười với Hải Duy và Tâm Nhất, hai con người họ đổ mồ hôi hột..