Bà Xã Hàng Tỷ Của Chủ Tịch

Chương 17: Anh Là Ông Chủ Mới 1





Thẩm Lan Hiểu cười khanh khách cười một tiếng, khó trách tối hôm qua tiến sĩ Chu đó ân cần với cô như vậy!Lúc cô thiếu chút nữa ngã té thì anh ta còn bắt lấy cổ tay cô đỡ cô, cuối cùng còn xung phong nhận việc đưa cô về nhà.

Thì ra là coi mắt à!Nhắc tới Liễu Tử Hân này thật đúng là thiếu căn huyền, coi mắt cũng không nói cho người trong cuộc là cô đây!Hơn nữa, cũng nên tìm một nơi rộng rãi sáng sủa chứ!Tối lửa tắt đèn, cô ngay cả dáng vẻ của anh ta như thế nào cũng không thấy rõ!Thẩm Lan Hiểu còn chưa tỏ ý, bên kia Liễu Tử Hân đã thao thao bất tuyệt:"Sáng nay anh ta gọi điện thoại cho tớ, nói là rất hài lòng về cậu! Các cậu xem có nên tiếp tục qua lại thử không?""Thôi đi! Tớ có ế đến vậy sao?"Thẩm Lan Hiểu xoa xoa mi tâm, "Tớ mới 24 tuổi thôi!""Phụ nữ nên giao lưu qua lại để còn kết hôn, chứ ở nhà mãi coi chừng ế đó! Qua một năm nữa ngươi chính là gái ế còn gì!"Liễu Tử Hân mang dáng vẻ tiếc rèn sắt không thành thép.


Từ sau khi cô ấy lập gia đình thì đặc biệt bận tâm đến hôn sự của bạn thân.

"—— Hay là bây giờ cậu còn chưa quên được Hứa Ngạn Thần?"Nhắc tới cái tên này, Thẩm Lan Hiểu nhất thời sững sốt.

Cô cầm điện thoại di động cắn môi dưới, hồi lâu mới nói: "Cậu nói cái gì vậy! Cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, làm sao tớ còn! ""Cậu biết thì tốt! Nếu cậu không thích tiến sĩ Chu thì lần sau tớ sẽ giúp cậu giới thiệu người khác.

"Thẩm Lan Hiểu mới vừa muốn nói chuyện thì bên kia đã truyền đến âm thanh bận.

Cô không thể làm gì khác hơn là cười khổ một tiếng, lắc đầu một cái.


Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, gió nhẹ thổi qua, mang đến hơi thở mùa hè, lá cây kêu sột soạt.

Thổi rối loạn mái tóc của cô, và cả trái tim bình yên của cô nữa.

Thoáng một cái đã ba năm rồi! Vừa mới tới trước cửa công ty, cô đã nhìn thấy đồng nghiệp An Giản Hi đang vội vàng chạy tới công ty cho kịp giờ.

"Lan Hiểu, cô tới đó à?"Thấy Thẩm Lan Hiểu, An Giản Hi mỉm cười thả chậm tốc độ.


"Ăn sáng chua?"Địa sản Hằng Thông có phòng ăn dành cho nhân viên, cung cấp bữa ăn sáng và bữa trưa.

Hai người cầm bữa ăn sáng, đi qua một bên ngồi xuống.

An Giản Hi uống một hớp sữa bò, chớp mắt với cô một cái, nói:.