Đi cùng với tin tức đại thắng ở Bắc Hoang là tin đại tướng quân Từ Tử Nghi hôn mê bất tỉnh, không rõ sống c h ê/ t.
Khi tin tức này truyền đến phủ tướng quân, nam nữ già trẻ bên trong phủ ai cũng khóc than.
“Nghe nói tướng quân là vì cứu phó tướng quân, bị trúng độc. May mà quân tiếp viện đã trói đại hoàng tử của Tiêu Tộc làm con tin để đàm phán nghị hòa.”
Nàng ấy...
Hắn đọc đi đọc lại thư tín, hy vọng có thể tìm thấy một chút sinh cơ từ trên mặt chữ “không rõ sống c h ê/ t”.
"Phu nhân, hay là chúng ta đi bái lạy Bồ Tát, cầu xin thần Phật phù hộ cho lão gia." Lục Châu nhắc nhở Từ Tử Nghi.
Hắn cuống quít chạy đến trước Đức Phật.
Hắn chém g i ê/ t ở trên chiến trường, đã quen với sinh tử chia ly, vì vậy mà hắn cũng không tin vào thần Phật.
Nhưng giờ phút này, hắn thật sự muốn bái lạy các vị chư phật trên trời, cầu xin các ngài phù hộ cho thê tử của hắn trở về bình an.
Tượng Phật im lặng, chiếc đệm hương bồ đã cũ, tủ sách chất đầy kinh Phật, trong lư hương vẫn còn một thư cầu nguyện còn chưa cháy hết.
“Nguyện lấy thân này, đổi ngô phu một đời vô ngu, bình an…”
Chồng kinh Phật dày đặc này đều là do Chu Quỳnh Nguyệt chép, nàng ấy thành tâm quá mức, nên chưa bao giờ viết sai một chữ.
Hắn nghĩ đến nàng bị mắc kẹt ở hậu viện, dập đầu cầu khẩn vô số lần trước Đức Phật, thành tâm chép kinh Phật, hy vọng hắn trở về bình an.
Hắn cầm nửa tờ thư cầu nguyện này, nước mắt lã chã rơi xuống.
Khi bản thân hắn và Huyên Mộng đang cưỡi ngựa trên thảo nguyên, thì Quỳnh Nguyệt đang quỳ gối dập đầu trước Đức Phật.
Khi hắn hết lần này đến lần khác đòi có một đứa con, Quỳnh Nguyệt lại nhớ đến nỗi sợ hãi trong quá khứ.
Đúng vậy, lúc ấy ta đáng lẽ không nên nghe theo sự xúi giục của mẫu thân và các di nương, nói cái gì mà nữ nhân phải chịu những khổ cực này, rồi cho rằng nàng ấy nhõng nhẽo và bướng bỉnh.
Bởi vì nàng ấy đã từng chứng kiến mẫu thân của Tu Viễn c h ê/ t vì khó sinh, cũng từng chứng kiến Tu Viễn không có mẫu thân bị các di nương ở hậu viện thèm khát như thế nào.
Cho nên nàng ấy sợ.
Còn ta thì chỉ nghe người khác nói nàng ấy nhõng nhẽo, mà chưa bao giờ hỏi nàng ấy tại sao lại không muốn.
Khi hắn oán trách Quỳnh Nguyệt ngày càng trở nên nhàm chán cứng nhắc, dường như cũng quên mất rằng nàng ấy cũng đã từng cưỡi ngựa với hắn ở Bắc Hoang, cùng nhau bỏ trốn vào đêm Nguyên Tiêu, khi hắn nắm tay nàng ấy vào chính ngày đại hôn, nàng ấy cũng táo bạo nắm lấy tay hắn.
Quỳnh Nguyệt, nàng nhất định phải trở về bình an...
Coi như lần hoán đổi cơ thể này là ông trời cho ta một cơ hội nữa, để ta lại được chăm sóc nàng thật tốt…
13.
Khi ta từ từ tỉnh lại, trước mắt là vẻ mặt tiều tụy của Dương Chiêu Khê, y chống tay ngủ gật ở mép giường ta, cuồng mắt xanh đen.
"Đệ đệ...?" Ta kêu ra tiếng theo bản năng, mới nhận ra không đúng, vội vàng sửa lại lời nói.
Y đã tỉnh, cuống quít tiến tới sờ đầu ta, xa/c nhận là ta thật sự đã tỉnh, nháy mắt khóe mắt lại đỏ lên.
“Sao…” Ta muốn giơ tay lên an ủi y, mới phát hiện xương cốt cả người đều đau nhức.
“Ngươi nằm đã một tháng, Quang đại phu đã khám hết rồi.”
"A..." Ta cố gắng đứng dậy.
Dương Chiêu Khê đỡ ta, ta nhẹ nhàng tựa vào vai y, ngồi dậy uống một ngụm nước.
"Ngươi yên tâm, mọi chuyện đã được lo liệu xong. Chỉ chờ ngươi trở về tổ chức tiệc mừng thôi."
Dương Chiêu Khê kể cho ta nghe chuyện xảy ra sau khi ta hôn mê, ta mới biết được những âm thanh ta nghe được ngày hôm đó là quân tiếp viện do Chiếu Dạ mang đến.
"Tướng quân tỉnh rồi!" Sấu Nha mang thuốc vào hưng phấn chạy ra: "Các huynh đệ! Tướng quân tỉnh rồi!"
"Ta muốn ra ngoài hít thở không khí."
Ta ngửa đầu nhìn Dương Chiêu Khê.
Lại không ngờ rằng lần ngửa đầu này, môi lại lướt qua cổ y, khiến làn da y nổi lên một tầng ửng hồng.
Y tóm chặt quần áo trên đầu gối, cả người cứng đờ không nói được lời nào.
"…Được không?"
Không nhận được câu trả lời, ta nhẹ nhàng hỏi lại.
Y vẫn không nói câu nào.
Ta nhận thấy có gì đó không đúng, khi ta nhìn lại, y đã đỏ bừng từ mặt đến chóp tai, môi run run, không nói nên lời.
Vốn tưởng rằng tên điên này chỉ biết cầm đao chém ta, đôi mắt đỏ muốn g i ê/ t ta... Không ngờ y cũng biết đỏ mặt?
Chẳng lẽ ta đã lý giải sai rồi sao? Người y thích không phải là Huyên Mộng cô nương.
… Mà là Từ Tử Nghi!?
Không đợi ta suy nghĩ kỹ, cuối cùng y cũng mở miệng:
"Được… ta sẽ đưa ngươi ra ngoài."
Bên ngoài, Sấu Nha dẫn theo những người khác ngồi quây lại một vòng, Dương Chiêu Khê khoác cho ta một chiếc áo choàng thật dày.
"Ngươi nói những người c h ê/ t trên núi Tiếu Thi, trước khi c h ê/ t bọn họ đã nhìn thấy gì? Tại sao lại cởi hết quần áo ra, mà còn cười vui vẻ như vậy?" Sấu Nha ngậm một cọng lông vịt đen lấy từ lông áo của Nguyên Tước, vắt chéo chân nhàn nhã xỉa răng.
"Sơn Tiêu tính d âm đ ã ng, tiếng kêu được nhân cách hóa, ngươi nói chúng nó kêu như nào mới có thể khiến người khác c ởi quần áo?" Nguyên Tước nhìn lông vịt đen ở cổ áo hói một mảng, lườm Sấu Nha một cái.
“Chúng, chúng nó chơi người á?” Nói xong, Sấu Nha kinh ngạc quấn chặt áo choàng quạ đen của mình lại: “Cái kia… chẳng phải là rất nguy hiểm sao?”
“…” Nguyên Tước không muốn nói thêm lời nào với cái tên thiểu năng này.
Nếu đêm đó Chiếu Dạ không chạy về doanh trại cầu cứu, hắn thà tự sát còn hơn hành động cùng với Sấu Nha.
Người ta nói tiếng kêu của Sơn Tiêu, có thể khiến người ta nhìn thấy người mà họ nhớ nhất.
Ngày trước, có một đôi phu thê gặp nạn ở trên núi Tiếu Thi, bị mắc kẹt dưới tuyết, sau khi nghe tiếng kêu của Sơn Tiêu xong, họ tưởng rằng đối phương đang ở trước mặt mình, ra sức giãy giụa đào về phía đối phương, kết quả tuyết càng đào càng sâu, cuối cùng c h ê/ t cóng ở trong tuyết.
Là Sơn Tiêu đã trêu đùa bọn họ, vốn dĩ trên đầu bọn họ chỉ có một thước tuyết mỏng, bọn họ lại tựa lưng vào nhau nên có thể còn cứu được.
"Tướng quân, các ngài nghe thấy gì vậy? Một người có ý chí kiên định như ta, ngoại trừ mỹ nhân kế, thì mấy loại còn lại ta sẽ không bị mắc lừa..." Sấu Nha cười hì hì nói đùa.
Người mà bản thân nhớ nhất...
Nghĩ đến tiếng gọi Quỳnh Nguyệt tỷ tỷ kia của y trong hang động, mặt ta nóng lên, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Dương Chiêu Khê.
Chẳng lẽ người y thích không phải là Huyên Mộng, cũng không phải Từ Tử Nghi...
Mà là ta?
Nghĩ đến khả năng này, mặt ta lập tức đỏ bừng.
Dương Chiêu Khê lại không nhìn ta, y c ắn môi dưới, quay đầu nhìn về phía xa xa của núi tuyết, trên mặt lộ một tầng đỏ ửng khả nghi.
Nghe nói đêm tướng quân tỉnh lại, phó tướng quân vui mừng đến phát điên, tàn phá giáo trường một đêm với cây thương bạc như một con sói hoang vui vẻ, gây ồn ào làm mất giấc ngủ của Sấu Nha, khiến hắn ta đánh một trận với y.
Vì ta đã bình phục hoàn toàn, nên các tướng sĩ không chịu tha cho ta, bắt ta phải uống ba chén rượu lớn.
Dương Chiêu Khê dùng hết sức ngăn cản, nhưng bị Nguyên Tước hung ác dùng khuỷu tay kẹp cổ y lại, cười hì hì kéo đi chuốc rượu.
Những ngày tháng như vậy, khi ta đổi lại, sẽ không còn được gặp lại nữa.
Dương Chiêu Khê có tửu lượng khá thấp, ngày thường uống rượu cũng chỉ để chống lạnh mà thôi.
Y bị chuốc say trở về doanh trướng, ngồi ngây ra, không la lối ầm ĩ, cũng không khóc lóc om sòm.
Ta từng thấy y hành động như một kẻ điên, từng thấy y cứ cách mười bước lại g i ê/ t một người trên chiến trường, nhưng ta chưa từng thấy y im lặng như vậy bao giờ.
Ánh nến leo lắt, hàng mi dài của y phủ một mảnh âm u, khuôn mặt góc cạnh, rõ ràng vẫn là một đứa trẻ.
Ta sợ y bị cảm lạnh, nên tìm áo ngoài phủ thêm cho y.
Y ôm vò rượu rỗng, trong lúc mơ ngủ lẩm bẩm một câu rất nhỏ: