Bác Sĩ Hứa Tha Cho Tôi

Chương 1



" Chết tiệt phía dưới ngứa quá đi mất. "

Kha Như vừa khó chịu vừa cọ xát hai bắp chân lại, cô cũng không hiểu bản thân của chính mình bị gì.

Trước giờ cô chưa trải qua cảm giác này, không lẽ cô có vẫn đề về phía dưới hả, nhưng cô đâu có bạn trai đâu, bình thường trên mạng toàn bảo có bạn trai sẽ bị như thế, không lẽ là thật sao.

Cô nhanh chóng lên mạng tìm hiểu, viên nấm, rất nhiều bệnh khác, nhưng điều có chung biểu hiện như nào, vừa ngứa lại vừa rát, nhưng cô chưa từng quan hệ với ai, thế sao cô lại bị vấn đề nhạy cảm như thế. Kha Như đang đắng đo thì lướt thấy dòng chữ " để lâu không tái khám sẽ để hậu quả vô cùng nghiêm trọng có khả năng sẽ không thể sinh con được nữa", ấy vậy là chết cô đấy, bạn trai còn chưa có nữa mà, cứ thế đời con cháu sau này là mất hết.

Vì như thế cô nhanh chóng đến chỗ phụ khoa gần nhất, bước vào trong vừa e ngại vừa đắng đo, cô chưa bao giờ đi đến đây, cũng chưa bao giờ nghĩ đến, chỉ là cô sợ sẽ bị nhìn thấy chỗ đó mất, theo như Kha Như biết, phụ khoa không chỉ là bác sĩ nữ khám cho mà còn có bác sĩ nam nữa cơ.

Đối với nữ nhìn thấy bản thân Kha Như còn ngại nói đến chi là bác sĩ nam, nhưng đến đây rồi chắc chắn ai cũng như ai, đã là bệnh nhân phải chấp nhận, các bác sĩ dù là nam hay nữ chắc chắn họ sẽ không ngại bởi vì họ đã tiếp xúc nhiều với bệnh nhân, người ngại chính là cô đây.

Cô vào ghế ngồi chờ, một lúc sao thì Kha Như cũng được gọi tên.

Bước vào đập vào mắt cô là bóng lưng cao lớn của một nam nhân, nam nhân sao??

Chết thật!

" Ngồi đi."

Giọng nói trầm ấm vang lên, quen quá giọng nói này thật sự rất quen thuộc, cho dù bao nhiêu năm qua cô không thể nào quên được giọng nói ấy.

" Kha Như là tên của cô sao??"

Hứa Tuấn quay người lại nhìn cô gái nhỏ trước mặt, vẫn gương mặt điểm trai đó.



" Anh...tôi..hmm."

Chết cô rồi đó không phải là người cô yêu thầm lúc còn đang học cấp 3 sao, năm đó cô lúc nào cũng theo dõi anh, Kha Như âm thầm mà yêu anh, cô cũng đã từng được nghe qua giọng nói của Hứa Tuấn, giọng của anh vẫn được cô luôn khắc sâu vào trong kí ức, cho dù có chết Kha Như vẫn không thể quên được chàng trai năm ấy.

Hứa Tuấn khi còn đi học anh rất nổi tiếng bởi vẻ bề ngoài đẹp trai, anh còn là học bá nữa, chơi thể thao cũng rất giỏi, bởi thế anh được rất nhiều người yêu thích, trong đó có Kha Như, cô chỉ nghĩ là mình crush anh nhất thời thôi, những mỗi lần đi học lúc nào Kha Như cũng tìm kiếm anh, cũng nhìn anh từ thích thích rồi thành yêu yêu lúc nào cũng không hay.

Hứa Tuấn lớn hơn cô 1 tuổi, sau khi anh ra trường Kha Như cũng không thể gặp anh mỗi ngày nữa, nhưng tình cảm của cô dành cho anh vẫn như thế không hề có một chút thay đổi nào.

Nhưng sao lại gặp anh trong tình trạng ngại ngùng như thế, cô đã nhiều lần tưởng tượng ra một viễn cảnh rất đẹp khi gặp lại crush cũ vậy mà ông trời không thể hiểu được nổi lòng của cô.

Kha Như e thẹn nhìn anh, người cô bất giác run lên, bây giờ cô hối hận rồi cô muốn được đi về, bất cứ ai cũng được, nam nhân cũng được luôn, ngoại trừ là Hứa Tuấn.

Kha Như nhìn anh lúng túng cười ngượng, cô nhanh tay cầm lấy túi sách định chuồn đi.

Hứa Tuấn thấy gì đó không đúng với cô nhóc này, anh đi lại nhanh tay khóa trái cửa.

" Tôi vào nhầm phòng khám ha...haha"

Có lẽ anh sẽ không nhận ra cô đâu nhỉ, chỉ có cô biết đến anh, chỉ có cô thầm trộm nhớ thương anh, chắc chắn anh sẽ không biết đến cô vì tình cảm này chỉ có cô thầm lặng, anh sẽ không biết đến sự tồn tại của cô.

" Cô Kha Như đã đến đây rồi thì tái khám luôn một lượt, nếu để lâu dài cô không sợ sẽ để lại hậu quả sao? hửm?"

Cô đứng đó nhìn gương mặt điềm tĩnh của Hứa Tuấn, đúng như cô đoán anh không biết đến cô, thế còn gì ngại ngùng nữa chứ.

" Lên giường đi."

Kha Như leo lên giường theo lời của anh.



" Cởi quần ra."

" Phải..phải cởi sao ạ??"

" Hỏi thừa, không cởi thì làm sao để khám. " Anh bất lực đáp.

Đôi bàn bay run rẩy cởi chiếc quần nhỏ ra, Kha Như nhìn anh đỏ mặt, còn anh thì một cảm xúc cũng không có, ngượng mặt vẫn lãnh đạm như vậy.

" Nằm xuống dạng hai chân ra."

" Đã cởi rồi...tại sao lại dạng hai chân ra thế. "

Lần này anh thật sự hết kiên nhẫn với cô, Hứa Tuấn không nhiều lời nữa, đẩy Kha Như xuống giường, anh mạnh bạo dạng hai chân cô ra.

Hứa Tuấn tháo găng tay ra, leo lên giường.

Kha Như tròn mắt nhìn Hứa Tuấn, anh không đeo găng tay sao?? không phải bình thường người ta khám sẽ đeo găng tay, tại sao anh lại tháo bỏ ra.

" Anh...găng tay..."

" Tôi không thích đeo, như thế sẽ dễ dàng khám hơn." Anh nhếch mép cười nhìn cô.

Anh là bác sĩ, cô buộc phải nghe theo lời của anh, cô thề sẽ không bao giờ đến đây khám nữa, không ngờ đến anh lại làm bác sĩ phụ khoa.

" Ngoan im lặng để tôi khám."