" Đau..." - Kha Như nước mắt đầm đìa nhìn cây kim trên tay của Bác Sĩ.
" Tôi còn chưa làm gì mà?. " Vị bác sĩ bất lực trước Kha Như.
Bác Sĩ định đưa kim tiêm đâm vào lòng bàn tay của cô, Kha Như lại hốt hoảng rùn mình mà hét lên.
Tay của cô cần được may gấp, biết mình bị thương mà không đến bệnh viện, vết thương chỉ băng bó sơ qua là chưa đủ, do tác động của mạnh đã làm vết thương bị hở .
Lúc này đây cô không dám nhìn vào lòng bàn tay của mình nữa, nó bị hở ra không ít, gần thấy được tới xương.
Vết thương đã được sát trùng bằng nước muối sinh lý, bây giờ là bước gây tê, vừa nãy thôi đã mới sát trùng lòng bàn tay rất đau rát rồi, đến tiêm sẽ đau chết mất, nếu cô biết trước thế nào sẽ không đến bệnh viện thà bản thân mình chịu đau một chút, Kha Như rất ghét phải tiêm thuốc.
" Tôi sẽ bất đầu may lại vết thương, cô đừng la nữa. "
Nếu để lâu nguy hiểm hơn sẽ bị nhiễm trùng. Cô gái này thật cứng đầu.
Mặt Kha Như tái mét, cô nhắm chặt mắt lại, kim tiêm đâm vào lòng bàn tay.
" Không sao, như kiến cắn thôi." - Hứa Tuấn dỗ dành ôm Kha Như vào lòng.
Nhìn người con gái mình thương đang phải chịu đau như thế này làm anh rất khó chịu.
Cô chui vào lòng anh, mắt thì không dám mở ra, Kha Như không ngừng niệm Phật, mặc dù đã được bác sĩ tiêm thuốc tê, cô không cảm nhận được cơn đau nữa, nhưng cô biết bác sĩ đang bắt đầu khâu lại vết thương cho mình.
Bây giờ mới biết đến sợ cơ đấy, Hứa Tuấn nhíu mày, tay thì ôm chặt cô hơn, nhìn mũi kim từng chút may trên da thịt của Kha Như thì lòng anh chợt đau nhói.
" Xong rồi, phải giữ vệ sinh vết thương, thay băng hằng ngày.Tránh ăn rau muống, thịt bò, thịt gà, , hải sản,… cho tới khi vết thương lành hoàn toàn, không thì sẽ để lại sẹo. " - Vị Bác Sĩ dặn dò, trong lòng thì thầm nghĩ cô gái này thật tốt vì đã có một người bạn trai bên cạnh, anh ta trông rất lo lắng.
Sau khi bác sĩ rời đi, Kha Như mới dám hé mắt ra nhìn. Không sao rồi, cô thoát rồi, tưởng là tiêu đời rồi chứ.
" Tôi đã gọi xe cho em về rồi."
" Còn anh thì sao?."
Anh không trả lời cô, đưa tay xoa nhẹ lên đầu Kha Như, rồi sải chân bước đi ra ngoài.
Cô vô thức đưa tay lên đầu mình, cảm giác này rất quen thuộc, Hứa Tuấn đã từng làm như thế này với cô, trái tim Kha Như bất giác đập loạn xạ, mặc cô đỏ ửng e thẹn. Người đàn ông này không thể ngừng làm cô rung động được.
Phải tự biết bản thân nằm ở đâu đã, cô thấy bạn thân mình không thể xứng với anh, Hứa Tuấn là một người nằm ở trên cao, cô không thể nào với tới anh được, trong khi đó bên cạnh Hứa Tuấn còn có một người phụ nữ khác, nhưng tại sao anh lại đối xử với cô như thế.
Từ khi gặp anh ở chỗ bệnh viện khám phụ khoa, đó là lần thứ hai Kha Như được tiếp xúc với anh, cái tiếp xúc đó còn rất thân mật.
Có phải anh muốn trêu đùa cô, cô không phải là một người nổi bật, cũng chưa từng được gây ấn tượng gì với anh, sao được anh để mắt đến chứ.
Con người anh thật sự rất khó hiểu.
Cô không suy nghĩ nhiều nữa, đi ra ngoài, trước cửa đã có xe đợi sẵn.
Người đàn ông mặc áo đen bước ra từ trên xe, cúi đầu cung kính mở cửa cho Kha Như. Cô vô thức lùi lại phía sau, tài xế xe này thật lạ, có cần làm đến mức như thế không. Trong anh ta rất hung hăng, trên mặt còn có quài vết sẹo.
Thấy Kha Như chần chừ không dám bước vào trong xe, người đàn ông làm động tác dang tay, ý muốn cô đi vào. Nếu không hộ tống cô về đến nhà Hứa thiếu gia sẽ trừng phạt ông ta mất.
" Mời tiểu thư lên xe."
Chiếc xe trước mắt làm Kha Như kinh sợ hơn, nãy giờ cô không để ý đến do quá tập trung vào người đàn ông này, vì xe phá nổi bật, nên cũng được nhiều người đang chăm chú nhìn về phía cô.
" Là chiếc Rolls-Royce Sweptail đó. "
" Tôi không ngờ có thể gặp nó ở đây."
" Cô gái đó là ai thế."
Mọi người xung quanh không ngừng bàn tán về chiếc xe, Kha Như tuy không hiểu rõ về giá cả hay tên của nó, nhưng nhìn rất bắt mắt và xa xỉ.
Rốt cuộc, Hứa Tuấn giàu đến mức nào chứ, cô còn tưởng anh sẽ gọi taxi đến cho cô, không ngờ lại mang đến chiếc xe này, Kha Như ngại mọi người tiếp tục bàn tán, cô nhanh chóng ngồi lên xe.
Nội thất sang trọng, đẳng cấp với nhiều chi tiết được chế tác tỉ mỉ. Kha Như tò mò giá của chiếc xe, cô lên mạng tìm hiểu, đập vào mắt cô là con số 13 triệu USD, số tiền để cả đời cô không dám mơ tưởng tới được.
" Tôi có thể tự mình bắt xe về được không."
Ngồi ở đây ngột nghẹt quá, lỡ mà bị trầy xước một miếng không biết tiền đâu mà đền. Thà rằng để cô tự bắt xe về còn hơn.
" Tôi đã được lệnh phải đưa tiểu thư về đến nhà."
Cứ luôn miệng gọi cô là tiểu thư, Kha Như cảm thấy không quen chút nào, danh hiệu này không xứng với cô. Kha Như ngồi trong một góc nhỏ trong xe, không dám đụng chạm lung tung, cầu mong về được đến nhà bình an.