Sáng hôm sau, Uyển Kỳ bị tiếng chuông báo thức hàng ngày phá tan đi giấc ngủ yên bình. Cảm nhận mình đang trong vòng tay của ai đó liền theo phản xạ mà ngước mắt lên. Khuôn mặt đẹp trai này kéo cô về nhận thức. Mọi hình ảnh đêm qua hiện ra như một thước phim khiến cô há hốc miệng.
Lấy hết can đảm, cô đưa tay nhẹ nhàng lật tấm chăn lên, tránh để nam nhân bên cạnh tỉnh giấc. Uyển Kỳ cô như không tin vào mắt mình mà há hốc miệng nhìn xuống cơ thể mình. Một manh vải cũng không có khiến cô thất thần. Vậy ra những hình ảnh đó không phải mơ… thầm mắng bản thân Hạ Uyển Kỳ cô ngu ngốc.
Sau một hồi dằn vặt bản thân, Uyển Kỳ nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay anh. Cô tìm đến váy áo mình mặc lại rồi mau chóng chuồn ra khỏi bãi chiến trường đêm qua. Hạ Uyển Kỳ trước nay dám làm dám nhận nhưng cái chuyện tày trời này cô không dám đối diện thừa nhận đâu. Có chết cũng không dám nghĩ mình lại lợi dụng bia rượu mà sàm sỡ con trai nhà người ta.
Khuôn mặt đỏ ửng đến khi ngồi vào xe vẫn còn đỏ. Uyển Kỳ đưa tay lên vỗ vỗ mặt lấy lại bình tĩnh rồi phóng xe trở về Hạ gia. Đồng hồ điểm đến 6 giờ 30, cũng là lúc Hạo Lạc tỉnh dậy. Không thấy người con gái kia đâu khiến anh nhíu mày. Quần áo đã thu dọn hết, vậy người đâu? Uyển Kỳ cô là đang bỏ chốn?
- Đi đâu rồi chứ?
Anh nóng ruột tìm đến điện thoại gọi cho cô. Uyển Kỳ đang sửa soạn đồ đi làm liền nghe chuông điện thoại. Tên danh bạ này thật sự muốn tước đi mạng sống của cô mà. Bắt máy, cô đặt lên tai đã nghe giọng bên kia như sấm vỗ vang lên.
"Hạ Uyển Kỳ, em đâu rồi?"
- Tôi về nhà rồi. Chuyện đêm qua anh đừng quan tâm, coi như là một sự cố. Tôi cũng không cần anh chịu trách nhiệm, sau này chúng ta coi nhau như không quen biết. Tạm biệt!
“Này… này…”
Uyển Kỳ như vậy lại tắt máy anh. Hạo Lạc gọi lại nhưng tổng đài báo cô đã chặn liên lạc. Anh nhếch môi đấm mạnh xuống giường.
- Như vậy còn dám trốn mình? Cái gì mà không chịu trách nhiệm? Tôi mới là người cần em chịu trách nhiệm với tôi! Em dám giỡn mặt tôi, vậy đừng để tôi tìm thấy em!
Thay đồ dự tới thẳng Hạ thị tìm cô nhưng lại nhớ ra hôm nay anh có rất nhiều lịch khám với bệnh nhân. Thở hắt ngồi xuống ghế, anh thu dọn hết mớ hôm qua cô để lại.
- Rốt cuộc vẫn là bỏ trốn, em xem tôi bắt em về bằng cách nào! Uyển Kỳ, là em dám to gan!
Uyển Kỳ sau khi chặn số anh liền thở phào nhẹ nhõm tới công ty. Vừa lên công ty đã nhận ngay một bản hợp đồng cần cô xử lý. Nhìn thoáng qua một chút, Uyển Kỳ nhăn mày với thư ký.
- Đi công tác sao? Khi nào vậy?
- Dạ thưa giám đốc, ngay chiều nay ạ.
- Được, chuẩn bị hồ sơ liên quan cho tôi.
Coi như trong cái rủi lại có cái may. Cô thật chất cũng không biết mình có thể tránh mặt Hạo Lạc được bao lâu. Nhưng tốt nhất cô bây giờ không nên xuất hiện ở Hạ thị hay Hạ gia. Việc anh tìm đến cô sẽ xảy ra không sớm thì muộn mất.
Một cô gái như Uyển Kỳ, ngang ngược lại rất rõ ràng. Từ khi nào cô lại trở nên nhu nhược đến vậy? Dám làm lại chẳng dám nhận, đã vậy còn có ý định bỏ trốn, từ chối chịu trách nhiệm. Uyển Kỳ đưa tay vỗ vỗ đầu mình lẩm bẩm.
- Trình Hạo Lạc, xem như anh giỏi rồi! Cả gan quấy rối tâm trí tôi.
Tranh thủ thu xếp hết mọi giấy tờ cần thiết ở công ty. Uyển Kỳ nhanh chóng về Hạ gia chuẩn bị hành lý cho kịp chuyến công tác chiều nay. Có mặt đúng giờ ở sân bay, Uyển Kỳ thở dài như trút được gánh nặng. Sau đêm vui vẻ hôm qua, cô cũng nên khép mình lại một chút. Có phải cô quá bạo dạng không? Khi một người đàn ông chỉ vừa mới quen biết đã lôi người ta lên giường làm chuyện xằng bậy. Bỗng chốc cô lại lo sợ rằng Trình Hạo Lạc sẽ suy nghĩ không hay về cô.
Gạt bỏ mọi suy nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu, cô cũng không hiểu sao mình lại nghĩ cho Hạo Lạc nhiều như vậy. Dù sao thì cô cũng là con gái, người chịu thiệt chẳng phải là cô sao?
- Phải rồi, việc gì phải suy nghĩ cho anh ta chứ!
Hạo Lạc sau khi hết ca làm liền phóng xe tới Hạ thị tìm cô. Vừa đến cổng đã bị bảo vệ cản lại hỏi.
- Anh cần tìm ai? Chúng tôi có thể giúp gì cho anh?
- Tôi đến tìm Hạ Uyển Kỳ!
- Hạ Uyển Kỳ? Là giám đốc Hạ ạ?
- Đúng rồi, là cô ấy.
- Giám đốc Hạ đã đi công tác, anh muốn gặp e là phải hơn một tháng nữa.
- Đi công tác hơn một tháng sao?
- Dạ vâng.
Bảo vệ bước vào trong, Hạo Lạc cũng quay lại xe. Anh tức giận đập mạnh tay xuống vô lăng.
- Hay lắm Hạ Uyển Kỳ, em nghĩ tôi là cho trò chơi của em sao? Trốn cho kỹ vào, đừng để tôi bắt được em!
“Hắt xì”
Ở một nơi nào đó, Hạ Uyển Kỳ liên tục hắt hơi không có lý do.
- Híc… đừng bảo tên Trình Hạo Lạc kia kiếm mình nhé…