Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Chương 29: Đây là thân xác gì thế. 



 Một chân giẫm xuống, mặt đất vỡ nát. 

 Đây là thân xác gì thế. 

 Hai anh em Lữ Thạch và Lữ Tinh Thần đều bị Sở Ninh giẫm chết. 

 Rồi bọn họ nhìn sang Phạm Huyền Cơ, lòng nhấc lên sóng dữ. 

 Sao tông chủ của bọn họ lại không ra tay dẫu Sở Ninh ngông cuồng đến vậy. 

 Nhân Đồ thoáng hiện lên sự ngờ vực. 

 Bắc Vương cởi giáp về quê, ngoài tướng lĩnh của Bắc Cảnh thì rất ít người biết chuyện, chắc hẳn Phạm Huyền Cơ không biết thân phận của Sở Ninh. 

 Bàn về tu vi. 

 Sở Ninh bước vào Siêu Phàm trung tuyệt, chưa từng ra tay hết sức, Phạm Huyền Cơ cũng không thể nhìn thấu. 

 Lúc này, Sở Ninh nắm tay Sở Dao đi qua một bên. 

 Sở Nguyên vẫn còn đại chiến với Vương Thanh Phong và Từ Phúc. 

 Hai vị trưởng lão Liệt Dương Tông đang trên bờ vực sụp đổ. 

 Cánh tay hỏa vượn của Sở Nguyên lượn lờ ánh lửa, mỗi một đòn tấn công đều thiêu đốt cơ thể bọn họ, đánh lục phủ ngũ tạng của bọn họ phải chuyển vị trí. 

 Sau khi chiến đấu kịch liệt trăm chiêu, bọn họ đã bị thương rất nặng. 

 Ngược lại, Sở Nguyên càng đánh càng hăng, huyết khí càng lúc càng dâng cao, đây là dấu hiệu sắp đột phá. 

 Một kẻ tàn phế. 

 Từ sau khi Sở Ninh trở về, chưa tới hai ngày đã sắp đột phá, nghe mà rợn người. 

 Điều càng ảo diệu hơn ấy là. 

 Phạm Huyền Cơ đứng đằng xa không cứu Lữ Tinh Thần và cũng mặc kệ bọn họ. 

 Sở Ninh sâu không lường được và Nhân Đồ mặt bình tĩnh như hồ nước khiến bọn họ khiếp đảm. 

 Dù bọn họ chiến thắng thì sao. 

 Đến lúc đó, Sở Ninh ắt sẽ chém bọn họ chết tươi. 

 Trận chiến này đã đi đến hồi kết. 

 Một tiếng rống vang lên, huyết khí trong cơ thể Sở Nguyên cuồn cuộn, tiếng leng keng vang lên như rèn sắt, ông đã phá vỡ rào cản bước vào Địa Võ tầng chín. 

 Ông tấn công tới tấp, Vương Thanh Phong hốt hoảng đỡ đòn rồi hét thảm, hai tay đã bị đánh bay. 

 Còn Từ Phúc cũng đã bị Sở Nguyên xé yết hầu. 

 Hai vị trưởng lão lùi lại, đôi mắt tròn xoe, một sự hối hận quanh quẩn trong tim, sau đó bất lực ngã quỵ xuống đất khiến những trưởng lão khác run sợ. 

 Nếu bọn họ thông đồng với Từ Phúc và Vương Thanh Phong thì sợ rằng giờ xác đã lạnh. 

 “Ta, cuối cùng cũng báo được thù!” 

 Sở Nguyên cười to, cả người thoải mái khôn cùng. 

 Thân là phụ thân, đến cả chuyện đòi công bằng cho con trai mình mà làm không được, đây chính là sự đả kích nhất với ông. 

 Nỗi đau ấy sao người ngoài có thể thấu hiểu. 

 Đánh chết Vương Thanh Phong và Từ Phúc mới giải được mối hận trong lòng ông và cũng chứng minh rằng người phụ thân như ông vẫn còn có sức bảo vệ đôi trai gái của mình. 

 “Ninh Nhi, Dao Nhi, chúng ta về nhà thôi!” 

 Nỗi uất nghẹn tích tụ trong lòng Sở Nguyên giờ đã biến mất, ông đi về phía đôi trai gái của mình. 

 “Phụ thân, đợi một lát”. 

 Ánh mắt Sở Ninh nhìn về phía xa xăm. 

 Không biết từ khi nào đã có một tuyệt sắc mỹ nhân đang mỉm cười đứng đó. 

 Tuổi cô gái đó xấp xỉ với Sở Ninh, mặc trường bào thêu hình phượng khoác lên dáng người cao gầy, mái tóc nâu buông thả, lả lơi vài sợi tăng thêm sự quyến rũ, đúng là một tuyệt sắc giai nhân. 

 “Nàng ta là Dư Vi à?” 

 Nhân Đồ thấy vẻ mặt của Sở Ninh như vậy bèn nghĩ. 

 Hắn ta biết. 

 Bắc Vương đến Liệt Dương Tông không chỉ để du sơn ngoạn thủy mà còn muốn gặp lại người thương. 

 Các tướng lĩnh Bắc Cảnh đều nghe qua cái tên Dư Vi từ trong miệng Bắc Vương. 

 “Đã lâu không gặp, thấy ngươi như vậy, ta thật sự rất vui”, Dư Vi lẳng lặng nhìn Sở Ninh. 

 “Đúng vậy, đã sáu năm không gặp rồi”. 

 Sở Ninh nói.