Đoàn người kia đã rời đi xa khỏi tầm mắt. Vạn Vân Phong lúc này mới nói lớn.
° "được rồi, chúng đi hết cả rồi, ngươi đừng núp ngoài đó nữa. Vào đây đi"
Vừa dứt lời, bên ngoài bạch xà từ đâu chui hẳn vào miếu cuộn tròn trước mặt Vân Phong mà cúi đầu.
- "tiên sinh nhận ra tiểu bạch từ khi nào?"
Vạn Vân Phong ngáp một cái, lấy túi vải đỏ của mình ra mà thọc cả cánh tay vào, cười nhạt.
° " ta có khả năng đặc biệt ngửi thấy được mùi hương của linh hồn. Bạch vương dù có che giấu yêu khí cũng không thể che giấu được mùi hương đó "
Thì ra bạch xà từ hôm qua không đi mà ở lại nghe hết câu chuyện, tận mắt thấy Vân Phong bị đánh. Bạch xà thông minh nhận ra ẩn tình, bởi nàng ta chắc chắn cái túi vải đỏ là túi không gian và mình chắc chắn là một con rắn cái. Xem ra kẻ bị lừa không phải bạch xà mà là nhóm người kia. Bạch xà lúc này cúi đầu.
- "tiên sinh, bọn chúng dám vô lễ làm dơ bẩn cơ thể cao quý của người. Tiên sinh không giết mà tha cho chúng sao?"
Vạn Vân Phong lại cười nhạt, hắn lôi trong túi vải đỏ của hắn ra một bộ đồ thư sinh màu trắng. Vừa mặc đồ vừa nói.
° "giết ư? Tại sao ta phải giết chúng. Nếu ta không trần truồng gác đầu lên đùi tiểu thư của chúng thì chúng không căm ghét ta. Nếu ta không nhận mình là phế nhân thì chúng một mực cung kính ta. Mọi chuyện không phải đều từ ta mà ra đó sao? Vậy tại sao ta phải giết chúng?"
Câu hỏi của Vân Phong khiến bạch xà bối rối. Hắn mặc đồ xong thì ngồi xuống, nhìn Bạch xà mà mỉm cười.
° "có một đứa trẻ đi ngang qua một tổ ong. Nếu nó đi luôn thì không có chuyện gì. Thế nhưng nó dừng lại chọc tổ ong một cái, đương nhiên ong sẽ bay ra đốt nó rồi. Đó là chuyện hiển nhiên, không phải sao?"
Bạch xà thoáng giật mình, dường như mơ hồ hiểu ra điều gì đó. Vân Phong khẽ phẩy tay một cái.
° "ta chính là đứa trẻ kia, chọc tổ ong đến hai lần, đương nhiên là sẽ bị ong chích. Có chơi có chịu, chọc tổ ong rồi bị chích lại quay sang hận mà đốt sạch cả tổ ong thì có phải là quá vô duyên rồi không? Những con ong làm mật và thụ phấn cho hoa, cũng như những sinh mệnh kia đều có giá trị gì đó trong thế giới này. Mọi sinh mệnh đều đáng được trân trọng. Tự ý lạm sát chính là đi vào con đường ma đạo vậy"
Bạch xà lúc này cúi thấp đầu cung kính.
- "tiểu bạch đã hiểu, đa tạ tiên sinh chỉ điểm"
Vạn Vân Phong thở dài một tiếng, suy nghĩ điều gì đó, bất giác hỏi bạch xà.
° "nè bạch vương. Ở thế giới này đấu hồn chia thành mấy cấp độ vậy?"
Bạch xà khẽ lắc lư, "hỏi câu hỏi này, quả thật tiên sinh chính là từ thế giới khác mà đến " . Bạch xà cung kính cúi đầu.
- "bẩm tiên sinh, tiểu bạch là yêu thú rất ít tiếp xúc với con người nên không rõ lắm. Nhưng theo kiến thức ít ỏi của tiểu bạch thì đấu hồn mỗi nơi phân chia cấp độ đều rất khác nhau. Vô cùng hỗn loạn "
Vạn Vân Phong lại ngáp một cái, vẻ mặt thất vọng.
° " vậy à, tệ thế cơ á. Ở nơi của ta đấu hồn phân chia thành 4 cấp độ là thường hồn, chiến hồn, vương hồn, và đấu hồn cấp linh. Đấu hồn cấp linh là đấu hồn cấp cao nhất, là phiên bản cao cấp của đấu hồn cấp vương. Đơn giản như là đấu hồn cấp vương sư tử, vua của đồng bằng. Nếu đấu hồn đó có thuộc tính kiểu như "địa sư, phong bằng, hoả hùm " . Đó là đấu hồn cấp linh. Thế nhưng ta hôm nay lại thấy một thường hồn là đấu hồn cá chép lại sở hữu thuộc tính. Đấu hồn cấp linh như vậy trong lịch sử chưa từng ghi chép về điều này. Xem ra nữ tử kia cũng giống bạch vương, sở hữu bí mật mà cả ta cũng không nhìn thấu "
Bạch xà mở rộng hiểu biết, được nghe những kiến thức mới, lúc này tò mò.
- "có vẻ tiên sinh có hứng thú với nữ tử đó"
Vân Phong khẽ gật đầu, lại nằm xuống tặc lưỡi một cái.
° " vừa bước tới giới này đã gặp ngay một thường hồn sở hữu thuộc tính và một con bạch xà mang huyết mạch ấu long. Xem ra thế giới này có quá nhiều điều kỳ lạ đợi ta khám phá"
Vừa nói xong lại xua tay một cái.
° "ta không thích ma khí của ngươi. Khi nào ngươi trừ hết ma khí trong người rồi hãy đến gặp ta. Bây giờ đi đi, đừng làm phiền ta nghỉ ngơi"
Nói xong ngủ luôn tại chỗ. Bạch xà thấy hắn yên giấc rồi thì cũng không dám làm phiền. Lặng lẽ rời đi, trong lòng phân vân lắm. Vạn Vân Phong xuất hiện ở miếu này từ lúc nào? Và hắn ngủ liên tục từ lúc đó tới giờ, tại sao lại ngủ nhiều như vậy?