Điện thoại cuối cùng cũng được sạc, Nghê Thanh Gia khởi động máy, Tiết Miểu Miểu gửi cho cô một bộ phim truyền hình.
Nghê Thanh Gia trả lời bằng một bức ảnh trong KTV.
Các bạn cùng lớp yêu cầu cô chọn một bài hát, Nghê Thanh Gia chọn một bài khá nổi tiếng.
Có nhiều người nhưng ít micro, bài hát của cô ở cuối bảng, một lúc lâu nữa mới đến lượt.
Hai nam sinh song ca "The Temptation of the Wolf" (Sự cám dỗ của sói), biểu diễn phiên bản thực tế của tiếng hú và tiếng sói tru, chỉ thể hiện bằng bản năng và không có một chút kỹ xảo nào.
Nghê Thanh Gia bị tra tấn nên lấy cớ đi vệ sinh để giải thoát.
Đẩy cửa phòng ra, cô cúi đầu nghịch di động, gửi tin nhắn cho Trần Kính. "Tối nay "
Vừa gõ được hai chữ, có một bàn tay đột nhiên kéo cô vào phòng bên cạnh.
Lực mạnh đến nỗi điện thoại của cô sắp rơi xuống, Nghê Thanh Gia kêu lên, âm thanh còn sót lại bị một đôi môi nóng bỏng chặn lại.
"Ưm. "
Hơi thở quen thuộc khiến cô nhận ra người trước mặt. "Trần. "
Cô chỉ mới thốt ra một âm thanh duy nhất, đôi môi đã bị Trần Kính bịt kín hoàn toàn.
Trần Kính ném điện thoại di động của Nghê Thanh Gia lên ghế sô pha, ép cô vào bức tường cạnh cửa, liều mạng mà hôn.
Những ham muốn, những bất bình tích tụ từ ngày họ chia tay.
Anh tưởng rằng mọi sự chịu đựng đã sắp đến hồi kết, nhưng cô lại giáng cho anh một cú nữa vào đầu.
Nghê Thanh Gia luôn như vậy.
Hôm qua còn hôn anh, nắm trong tay sinh mạng của anh, làm cho anh thoải mái, hôm nay lại có thể sờ eo và đi chơi với người khác.
Trần Kính đè Nghê Thanh Gia và hôn cô thật sâu, cắn xé môi cô, đầu lưỡi chiếm lĩnh lãnh thổ của cô.
Muốn cô bị vấy bẩn bởi nước bọt của mình, giống như muốn dùng phương thức này để đánh dấu rằng cô là tài sản của anh.
Lưỡi cô bị mút đến tê tái, hai cánh hoa mềm mại uớt sũng
Trần Kính chưa từng hôn cô mãnh liệt như vậy, Nghê Thanh Gia rất khó chịu, không có thời gian suy nghĩ xem tại sao Trần Kính lại xuất hiện ở đây.
Đèn trong phòng không bật, chỉ có ánh sáng trắng từ màn hình chiếu sáng cả không gian. Ánh sáng lung linh lạnh lùng rơi xuống sườn mặt của Trần Kinh, tái nhợt và xa cách, đường nét sắc bén như một lưỡi dao.
Nghê Thanh Gia quay đầu né tránh môi anh.
Cô không cảm nhận được tình cảm từ nụ hôn này, rõ ràng môi anh rất nóng, nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng trái tim anh như bị giam cầm trong sương lạnh.
Nụ hôn này không phải là biểu hiện tình yêu của anh, mà giống như sự trừng phạt, chiếm hữu và xâm phạm trá hình hơn.
Trần Kính hôn vào khoảng không, siết chặt lấy đôi tay không nghe lời của cô, ghì chặt cô vào tường, năm ngón tay như muốn bóp nát xương cổ tay cô.
Trần Kính dùng lực rất lớn, mạch đập của Nghê Thanh Gia bị ép chặt trong tay anh, trên cổ tay giống như có một cái còng sắt.
"Á đau." Nghê Thanh Gia giãy giụa, đá vào đầu gối anh, "Anh phát điên gì thế?"
Trần Kính kêu lên một tiếng, đè đôi chân lộn xộn của cô lại.
Bóng tối che khuất đôi mắt run rẩy, Trần Kính nắm lấy tay cô đặt lên ngực trái của mình, há miệng nhưng không phát ra âm thanh nào, cổ họng nghẹn cứng đến khó nuốt.
Thật lâu sau, anh mới nghẹn ngào nói: "Em làm anh đau lắm..." Nghê Thanh Gia sững sờ.
Qua trái tim đang đập thình thịch dưới tay, cô như nhìn thấy một tâm hồn tan nát.
Cô không hiểu Trần Kính muốn làm gì và tại sao anh lại như vậy, nhưng cô biết rằng anh đang tức giận.
Đây là lần đầu tiên Trần Kính tức giận kể từ khi quen cô, ngọn núi lửa ngủ yên hóa ra còn bỏng rát hơn cả ngọn núi lửa đang phun trào.
"Anh..." Nghê Thanh Gia định nói, lại bị Trần Kính tàn nhẫn hôn xuống.
Một tay Trần Kính giữ hai cổ tay mảnh khảnh của Nghê Thanh Gia, tay kia vuốt ve má cô.
Chuyện xảy ra hôm nay chính là ngòi nổ, tâm tình Trần Kính tích tụ đã lâu, oán trách cô nhẫn tâm ra đi, nhưng vẫn cứ thích cô, thậm chí còn nhiều hơn trước.
Nghĩ đến bao ngày đêm không có cô, tỉnh lại với nước mắt tràn khóe mi, những suy nghĩ âm thầm đè nén bấy lâu nay hoàn toàn bùng phát.
Anh không muốn... Chỉ có thể tưởng tượng về cô trong giấc mơ. Sự ngọt ngào và mềm mại của cô nên chỉ thuộc về anh.
Môi và lưỡi quyện lấy nhau, không phân biệt được cơ thể ai nóng lên trước.
Trần Kính chạm vào dưới váy cô, cuốn quần lót của cô thành một đường, cọ xát qua lại â.m h.ộ non mềm.
Nghê Thanh Gia đột nhiên run lên, cắn vào lưỡi Trần Kính. "Đừng. "
Trần Kính không chịu nghe, để quần lót mắc kẹt vào khe của cô mà chơi đùa.
Ngón tay thọc vào trong lớp vải, móc ra một bãi dịch nhớp nháp từ cái lỗ hẹp ẩm ướt.
Trần Kính đưa tay cho Nghê Thanh Gia xem, "Gia Gia, em chỉ có thể thích anh. Anh có thể làm cho em sung sướng."
Nghê Thanh Gia nhìn ngón tay loáng nước của anh, vừa xấu hổ vừa tức giận muốn đá anh thêm một cước.
Trần Kính lập tức ấn viên ngọc trai nhỏ dưới thân cô, dùng ngón tay chai sạn mân mê, lún vào bông hoa đọng nước.
Nghê Thanh Gia rã rời cả tay chân, nửa người dựa vào vai Trần Kính. "Trần Kính, anh có thôi đi không. "
Lời khiển trách đầy yêu kiều, không hề có sức uy hiếp.
Trần Kính hôn người trước mặt rốt cuộc cũng chịu an phận, mặt kính phản chiếu một tia sáng lạnh, thanh âm khàn khàn: "Gọi A Kính."
Nói đoạn, anh lau cái miệng động đầy nước, rồi nhanh chóng trêu chọc âm đế đang cương cứng của cô.
Nghê Thanh Gia rên rỉ, nhưng vẫn không gọi anh.
Trần Kính lặp đi lặp lại động tác, Nghê Thanh Gia đối nghịch anh, âm thầm phản kháng.
Trần Kính mím môi, ánh mắt không còn trong veo như trước, đục ngầu như vũng bùn, bất cứ lúc nào cũng sẽ kéo cô theo.
Anh chán ghét sự kiềm chế, anh không cần có chừng mực nữa.
Sau vài giây giằng co, một tay Trần Kính tháo bỏ thắt lưng, một vật cứng khát nước áp vào bụng dưới của cô.
Nghê Thanh Gia muốn mắng anh, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của vài nam sinh bên ngoài, cô lập tức im bặt.
Cách âm ở đây không tốt, khi cánh cửa của phòng bên cạnh được mở ra, Nghê Thanh Gia gần như có thể nghe thấy họ đang hát bài gì.
Một vài nam sinh hình như đang hút thuốc nói chuyện phiếm ở cửa, Nghê Thanh Gia không có tâm tư nghe nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ, cô chỉ sợ bọn họ phát hiện mình và Trần Kính nên vội vàng đẩy Trần Kính ra.
Nhìn thấy Nghê Thanh Gia co rúm lại như một con chim sợ cành cong, Trần Kính thản nhiên nở nụ cười.
Áp chế Nghê Thanh Gia, cởi quần lót của cô ra, chen vật dài nóng như lửa vào giữa hai chân cô.
Trần Kính chuyển động thắt lưng, cọ xát g.ậy th/ịt vào thịt non.
Chất lỏng nhớp nháp bên dưới làm cho g.ậy th/ịt trơn trượt, Trần Kính đắm chìm trong sự ẩm ướt, hầu kết lăn lên lộn xuống.
"Hừ..." Anh nặng nề thở dốc, đi ngang qua cái hố ngập nước, cắn cổ cô một cái, lui về phía sau.
Nghê Thanh Gia trợn to hai mắt, thấp giọng nói: "Anh điên rồi..."
"Không điên." Trần Kính thì thào bên tai cô, đỡ lấy của mình, dụi q.uy đ/ầu vào chỗ nhạy cảm của cô.
G.ậy th/ịt của anh vừa nóng vừa cứng, chơi đùa gảy qua gảy lại viên thịt nhỏ.
Nghê Thanh Gia thoải mái đến mức suýt nữa kêu lên, cố gắng bịt chặt miệng mình lại.
Các nam sinh bên ngoài vẫn còn ở đó, nếu họ bước thêm vài bước sang bên cạnh nữa, họ sẽ có thể nhìn thấy có hai người đang quấn lấy nhau qua lớp cửa kính mờ.
Bọn họ đi tới đi lui, tiếng bước chân nhỏ bé trong hoàn cảnh yên tĩnh càng thêm rõ ràng, mỗi một bước đều giẫm vào trái tim Nghê Thanh Gia.
Trong khi tận hưởng khoái cảm do Trần Kính mang lại, Nghê Thanh Gia lơ đãng vểnh tai lên.
Cách đó không xa, hình như có đám bồ hóng đang xào xạc bay đi, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Lời nói của họ kết thành một luồng không khí, đánh bay ý thức căng thẳng và cứng đờ của Nghê Thanh Gia.
Đột nhiên, có giọng nói đến gần, trái tim Nghê Thanh Gia nhảy lên cổ họng, hết đấm rồi lại đá Trần Kính.
Trần Kính chịu đựng những cú đấm liên tục của cô, cũng không rút lui mà cúi đầu hôn xuống, khúc thịt kia vẫn muốn đâm sâu vào.
Bên cạnh là đám bạn, trong đó có mấy người là bạn chung của cả hai, Nghê Thanh Gia không biết Trần Kính nghĩ như thế nào mà lại làm vậy.
"Trần Kính..." Nghê Thanh Gia tàn nhẫn cắn mạnh môi anh, "Dám làm ở chỗ này, anh không phải con người..."
Môi Trần Kính bị cắn rách, khi nếm được mùi vị máu tanh như rỉ sắt, khóe miệng chua xót tách ra.
Anh ôm lấy mông cô, đặt cô lên ghế sô pha.
Trần Kính quỳ xuống trước mặt Nghê Thanh Gia, cúi người ăn lỗ nhỏ của cô, đầu lưỡi khuấy động nụ hoa.
"Ừ." Giọng nói mơ hồ từ dưới váy Nghê Thanh Gia truyền đến, "Anh là con chó của em."
Động tác lấy lòng, giọng điệu hèn mọn, còn mang theo chút âm mũi.
Nghê Thanh Gia ngẩn người, bởi vì câu nói này của anh mà cơn tức chợt tiêu tan.
"Đứng lên."
Cô ôm lấy cái đầu đen tuyền dưới váy mình, Trần Kính hờn dỗi quay đầu đi chỗ khác, không cho cô nhìn.
Nghê Thanh Gia vuốt mái tóc ẩm ướt của anh, quay mặt anh lại, tháo kính ra và đặt chúng sang một bên.
Cô nhìn rõ khuôn mặt anh.
Khóe mắt đỏ hoe, bên trong chứa đầy nước.
Miệng bị Nghê Thanh Gia cắn rách một lỗ, máu đỏ chảy ra.
Biểu hiện thì hung dữ như là muốn nuốt sống cô. Nhưng thật ra chỉ là một con cún nhỏ đáng thương sợ bị bỏ rơi mà thôi.
Nghê Thanh Gia xoa tóc Trần Kính, hỏi anh: "Trần Kính, sao anh lại tới đây, anh theo dõi em ư?"
Trần Kính bướng bỉnh đính chính: "Là A Kính."
Nghê Thanh Gia thở dài: "A Kính, anh lúc nào cũng im im, muốn để em đoán chăng? Em không thích đoán."
Trần Kính nắm bắt chính xác hai từ "không thích", hơi thở của anh như đông cứng lại.
Nghê Thanh Gia nhẹ nhàng gãi cằm anh: "Hửm? Sao lại tức giận thế, nói em nghe nào."
Sự tủi thân của anh đã được lắng nghe.
Mũi Trần Kính chua xót, đôi mắt sương mù rũ xuống, nắm lấy tay cô đặt lên eo mình.
Anh vùi đầu vào ngực Nghê Thanh Gia, hết ủi lại cọ, giọng nói mơ hồ: "Không được chạm vào người khác, chỉ có thể chạm vào anh..."
Anh chủ động vén áo lên cho cô sờ, thì thào lặp lại: "Không được chạm vào người khác..."
Nghê Thanh Gia bật cười tức thì, véo véo vòng eo săn chắc của anh như anh mong muốn, Trần Kính hài lòng hừ hừ.
"Anh nhìn thấy?" Nghê Thanh Gia cong môi, nâng cằm anh lên, "Cục cưng à, đó là lý do khiến anh ăn giấm sao?"