Tử Mặc ngồi xếp bằng trên băng ghế đá ở ven sông, ngẩng đầu nhìn bầu trời mây đen dầy đặc, cô đã “bỏ nhà đi” một tuần, ở tại nơi không ai biết cô trải qua cuộc sống bị lãng quên, điều mà mỗi ngày bản thân có thể làm là tự hỏi, tự hỏi, tự hỏi. Cô không nghĩ đến mình có thể tự hỏi ra gì, nhưng đây là chuyện duy nhất cô có thể làm, cô rất muốn vì bản thân làm chút gì đó, cho dù chỉ là một chút.
Cô lấy ra máy ảnh từ trong ba lô, nhắm bầu trời ấn nút chụp, thế giới trong ống kính tràn ngập cảnh tượng sinh động, cho dù mây đen tiếp cận, nhưng vẫn có loài chim đang bay lượn, màu sắc bầu trời dần xám xịt còn có đủ loại hình dạng… Có đôi khi, Tử Mặc sẽ nghi ngờ thế giới mà mình nhìn thấy qua ánh mắt cùng với qua ống kính hoàn toàn khác nhau, cô hy vọng cái sau mới là chân thật, bởi vì nó không dối trá cũng chẳng dơ bẩn.
Cô ngồi trên băng ghế đá thật lâu, nhìn mọi thứ qua ống kính, lòng cô bắt đầu bình tĩnh lại, như là cô thình lình hiểu được cảm xúc của “Trà sữa” đối với trấn nhỏ trong quảng cáo, khi nhìn thấy mặt nước yên tĩnh, trong ánh mắt tâm tư của mỗi người từ lâu đã không còn chứa đựng những gì khác nữa.
Bầu trời rốt cuộc đổ mưa, Tử Mặc cầm ba lô đứng dậy, nhưng từ xa cô trông thấy một bóng dáng —— Vu Nhâm Chi. Cô không khẳng định anh ta có thấy cô không, bởi vì anh ta đã đi rồi, nhưng ngay lúc cô vừa xoay người, hình như nhìn thấy anh ta nhìn về phía mình.
Cô cầm máy ảnh lên, nhắm ngay anh ta rồi chụp lại, cô có phần không rõ tại sao mình muốn làm vậy, chỉ là bản năng muốn ghi lại hình ảnh này, theo trực giác của một nhiếp ảnh gia.
Tối nay, cô lại gặp Vu Nhâm Chi trong một nhà hàng tại thị trấn, hoặc nói đúng ra, là anh ta thẳng thừng ngồi đối diện cô, lộ ra nụ cười ôn hòa thân thiện, khiến cô không có cách nào từ chối.
“Ờ,” Vu Nhâm Chi nói, “Dạo này dạ dày của cô không tốt sao?”
“?”
“Bởi vì cô toàn chọn các món ăn nhuận tràng.”
Tử Mặc cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn mình, chuối nướng, đậu nành, salad bơ đậu phộng dầu mè, thịt bò hành tây, cùng với một ly nước chanh mật ong —— hóa ra những thứ này đều là món có tác dụng quan trọng như vậy.
Vu Nhâm Chi cười rộ lên, gọi một bát mì, sau đó cúi đầu cầm đũa chầm chậm gắp món ăn trên bàn, sợi tóc trên trán lưa thưa trước mắt, dưới ánh đèn mờ nhạt, phối hợp với bộ râu đã được cắt gọn gàng trên cằm, tạo nên sức hấp dẫn phóng khoáng.
“Đừng xị mặt mãi, lúc ở một mình, phải khiến bản thân vui vẻ.” Anh ta nói.
“Ừm…” Tử Mặc cụp mắt, gật đầu trả lời.
“Thế nào, đã nghĩ tới chừng nào trở về chưa?” Anh ta lấy khăn giấy chùi miệng, cầm ly nước uống một ngụm.
“…Chưa.”
“Cô tới đây bao lâu rồi?” Anh ta nheo mắt hỏi.
“Bảy, tám ngày rồi…”
“À, thế thì cô còn một tuần nữa.”
“?”
“Nếu muốn thoát khỏi hiện thực, hai tuần là đủ rồi, thời gian lâu quá sẽ mất đi kiên nhẫn đối với cuộc sống.”
“…”
“Ngày mai tôi đi,” dưới ánh đèn, anh ta nhìn cô, nếp nhăn tại khóe mắt rất sinh động, “Rất vui được quen biết cô.”
Tử Mặc ngượng ngùng gật đầu, trưng ra nụ cười mà cô cho là thân thiện nhất.
“Phải rồi,” anh ta cúi đầu từ trong ba lô lấy ra một tờ giấy bằng cỡ tấm bưu thiếp, đưa tới trước mặt cô, “Cái này tặng cho cô.”
Tử Mặc cầm tờ giấy, trên đó là một bức hình vẽ bằng bút chì màu, một cô gái ngồi xếp bằng trên băng ghế đá bên bờ sông, giơ máy ảnh lên nhắm ngay bầu trời, trước mặt cô là mặt nước tĩnh lặng, mái tóc bị làn gió thổi phất phơ, mọi thứ đều đơn giản nhưng lại xúc động lòng người.
“Đây là…”
Đây là cô hồi trưa nay mà!
Chẳng trách, khoảnh khắc cô xoay người lại cảm thấy anh ta đang nhìn mình, hóa ra đó không phải là ảo giác.
“Nhiếp ảnh gia dùng cái này để ghi lại hình ảnh,” anh ta chỉ vào ánh mắt, “Nhưng chúng tôi thì dùng cái này để ghi lại hình ảnh…”
Ngón tay anh ta chỉ vào đầu óc.
“…”
“Nếu có thứ gì đó khắc vào trong đầu tôi, thế thì nó cũng nhất định khắc vào tranh vẽ của tôi.”
Tử Mặc cười gật đầu, nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”
“Cô biết không,” anh ta chỉ vào cô gái trên tờ giấy, “Khi nhìn thấy bóng lưng của cô ấy, tôi liền nghĩ rốt cuộc cô ấy đang có chuyện gì phiền muộn.”
Lời nói của anh ta không phải là nghi vấn, nhưng so với nghi vấn thì càng khiến người ta á khẩu không thể trả lời.
“Trong cuộc sống, con người sẽ gặp được rất nhiều chuyện kỳ diệu, hoặc là chuyện không thể tưởng tượng nổi, đương nhiên có tốt cũng có xấu, thì phải xem cô nắm bắt như thế nào. Đừng cho rằng cuộc sống của mình quá tồi tệ, tin tôi đi, còn có khối người tồi tệ hơn cô, cô vĩnh viễn không phải là người xui xẻo nhất.” Anh ta gắp một miếng thịt bò đưa tới miệng, mở to miệng nhai nuốt.
“Anh xem như…” Tử Mặc nghiêng đầu nhìn anh ta, “Đang an ủi tôi sao?”
“Coi là thế đi,” anh ta thẳng thắn gật đầu, “Có điều nói đúng ra, tôi cho rằng đó là cổ vũ, không phải an ủi, nói an ủi nghe giống như thân thiết quá —— nhưng quan hệ giữa tôi và cô còn chưa đến mức độ đó.”
Cô nhìn anh ta, bỗng nhiên tươi cười, không chỉ vì lời nói của anh ta, mà còn là vì biểu cảm ngay thẳng của anh ta.
“Đúng rồi,” Vu Nhâm Chi bỏ dao nĩa xuống, uống một hớp nước, “Đằng sau có thông tin liên lạc của tôi.”
Không đợi Tử Mặc phản ứng, anh ta lại nói: “Cô có danh thiếp không?”
“…Có.” Cô thành thật trả lời.
“Có thể cho tôi một tấm không?” Anh ta ăn nói đúng mực, lại khiến người ta không thể từ chối.
“…Được.” Tử Mặc chần chừ lấy ra hộp danh thiếp từ trong ba lô, rồi rút một tấm đưa cho anh ta.
“Cám ơn.” Anh ta không nhìn mà nhét thẳng vào trong ba lô.
Có một đoàn du khách bước vào nhà hàng, có nói có cười ngồi vào chiếc bàn tròn lớn phía trước cửa sổ, bàn tán đủ chuyện thú vị đã xảy ra trong hành trình hôm nay.
“Thế thì,” Vu Nhâm Chi bỗng giơ ly lên cao, “Vì hai người bỏ nhà đi cụng ly.”
“…Cụng ly.” Cô vụng về giơ ly lên chạm vào ly anh ta một cái, sau đó bắt chước bộ dạng anh ta uống một hơi cạn sạch.
Nói như vậy —— cô không khỏi suy nghĩ —— anh ta cũng là bỏ nhà đi rồi?
Sau hôm đó, Tử Mặc quả nhiên không gặp Vu Nhâm Chi nữa, trong bất giác, cô dường như công nhận lời nói của anh ta, dự tính tuần sau về nhà.
Mỗi ngày cô vẫn đến bờ sông chụp ảnh, dùng ống kính ghi lại mọi thứ mà cô muốn lưu giữ.
Cô cũng còn tự hỏi, tự hỏi quá khứ, hiện tại và tương lai của cô. Cô vẫn không hiểu được, rốt cuộc tại sao mình lại đi đến bước này, liên tục bị tổn thương, nhưng chẳng có cách nào khiến mình không yêu nữa.
Có lẽ, tựa như Tưởng Bách Liệt đã nói, là cô yêu bản thân chưa đủ.
Cô từng cho rằng Hạng Tự yêu cô, bởi vì anh ta từng dịu dàng nắm tay cô, nhẹ nhàng hôn cô, trong cặp mắt trong suốt sáng ngời kia chỉ nhìn thấy bóng dáng của cô. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt anh ta nhìn cô trở nên nặng trĩu, mặc dù sắc mặt vẫn thoải mái, nhưng giữa bọn họ hình như có khoảng cách nào đó, đôi khi anh ta cũng sẽ phá vỡ khoảng cách như có như không kia, giống như đêm đó nhìn thấy Đinh Thành đưa cô trở về, nhưng càng nhiều thời điểm, anh ta luôn nhìn cô, mặc dù cô ở ngay trước mắt nhưng lại dường như nhìn cô từ phía xa, dùng nụ cười…cô chẳng thể nào hiểu được, tra tấn mỗi một dây thần kinh của cô.
Nếu nói hồi thiếu niên họ ăn ý không muốn để mối tình cảm này trở thành mục tiêu công kích, thế thì sau khi thành niên họ dường như đem mối quan hệ này coi như bí mật giữa hai người không được nói ra, anh ta đã dùng một hành động khác để cô hiểu, anh ta không thích người khác biết quan hệ của bọn họ, không thích chút nào.
Cô còn nhớ lần đầu hai người cãi vã —— có lẽ cũng không thể gọi là “cãi vã”, mà là chiến tranh lạnh —— là vì Vu Lệ Na hẹn anh ta đi chơi ở trước mặt cô, mà anh ta lại còn đồng ý.
Đó là một ngày cuối tuần thời tiết sáng sủa, cô nằm sấp trên bệ cửa sổ nhìn thấy anh ta ra ngoài, lại nằm trên bệ cửa nhìn anh ta trở về. Năm mười bảy tuổi, lần đầu tiên cô biết cái gì gọi là đau lòng, cũng là lần đầu biết cái gì gọi là ghen tị.
Cô trầm lặng không muốn nói chuyện với anh ta, anh ta nhẫn nại ba ngày, rốt cuộc không nhịn được mà chặn cô lại trên đường tan học.
“Thi Tử Mặc,” anh ta đứng trước mặt cô, âm thanh trầm thấp mà khàn khàn, “Cậu đủ rồi…”
Cô cúi đầu, không nhìn anh ta, quật cường không nói câu nào.
“Nếu cậu không nói chuyện, tớ sẽ không khách khí…” Anh ta vươn tay muốn véo hai má cô nhưng bị cô tránh né, anh ta thở hổn hển, vươn tay nắm giữ cổ tay cô.
Cô ra sức rút tay lại, giống như chưa bao giờ dùng nhiều sức như vậy, cô xoay người muốn đi, lại bị anh ta ghì ở cổ.
“Thi Tử Mặc!” Anh ta nặng nề quát tên cô, một lòng không cho cô rời đi nửa bước.
Cổ họng bị tay anh ta ghì lại, khiến cô cảm thấy buồn nôn, giống như bị nghẹt thở, cô giãy dụa nhưng chẳng ăn thua gì.
Ngay lúc này, Hạng Phong bỗng nhiên ở đằng sau gọi tên Hạng Tự, anh chạy tới, kéo tay Hạng Tự ra.
Tử Mặc ho khan dữ dội, bàn tay dày rộng của Hạng Phong đặt lên vai cô, giống như đang an ủi cô, cô bỗng nhiên òa khóc, nước mắt ẩn nhẫn mấy ngày qua cứ thế mà chảy ra.
“Hạng Tự! Em quá lắm rồi! Em ấy dù sao cũng là con gái, cãi nhau cũng phải có giới hạn…” Hạng Phong vừa vỗ vai cô vừa quát mắng em trai.
“Ai cần anh lo…” Hạng Tự quay mặt qua chỗ khác, nắm tay siết lại, mặt mày nhăn nhíu.
Cô vẫn còn khóc, Hạng Phong thân mật sờ đầu cô, đang muốn nói gì thì lại bị Hạng Tự đẩy ra.
“Đừng chạm vào cô ấy!” Hạng Tự trầm giọng gào lên, giống như con sư tử vừa bị chọc giận.
Hạng Phong thảng thốt nhìn hai người họ, bỗng nhiên lộ ra biểu cảm dở khóc dở cười: “Hai đứa…đang diễn trò gì đây hả?”
Tử Mặc lau nước mắt trên mặt, lấy dũng khí chạy đi, cô thường hay thất bại trong cuộc thi chạy 800 mét đã dùng hết mọi sức lực chạy về nhà.
Ba mẹ còn chưa trở về, Tiểu Bạch từ phòng bếp chạy ra, ngồi xổm bên chân cô, lấy đầu cọ vào cẳng chân cô, giống như đang làm nũng.
Nếu có thể, cô cũng muốn giống như Tiểu Bạch, sinh sống đơn giản, chỉ có vui vẻ và cưng chiều, không có đau khổ và lo lắng.
Thi Tử Sinh còn buồn ngủ từ trong phòng đi ra, nhìn thấy cô rơi lệ đầy mặt, anh bỗng nhiên sững sờ tại chỗ không biết nên làm gì.
Cô bồng lấy Tiểu Bạch, chạy nhanh về phòng mình, đóng cửa lại.
Tử Sinh ở ngoài cửa lòng đầy phẫn nộ nói: “Mặc Mặc, đứa nào ức hiếp em, nói cho anh biết đi, anh giúp em dạy nó một bài học!”
Cô lại không trả lời, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, trên bàn có một cái gương, vừa nhấc mắt lên là thấy được mình đang khóc, cô có phần không nhận ra, giống như người trong gương là ai khác chứ không phải là Thi Tử Mặc.
Cô đã quên mất mình và Hạng Tự hòa thuận thế nào, nhưng cô vẫn nhớ rõ ngày đó nhìn mình trong gương, ánh mắt mang theo nỗi buồn, nỗi buồn chầm chậm và nhạy cảm.
Sau đó, Hạng Tự nói với cô, anh ta không thích Vu Lệ Na, cô rất muốn hỏi thế thì anh ta thích ai, nhưng cuối cùng lại hỏi ra miệng tại sao anh ta muốn đi chơi cùng Vu Lệ Na, anh ta mất tự nhiên cúi đầu, úp úp mở mở hồi lâu mới nói là muốn xem thử cô có ghen hay không.
Nghe câu trả lời như vậy, cô không biết nên vui hay buồn, nhưng cô bỗng nhiên quyết định tha thứ cho anh ta, à có lẽ, đó cũng không thể gọi là tha thứ, cô chỉ là quyết định không chiến tranh lạnh với anh ta nữa thôi.
Bọn họ cứ gượng gạo như vậy trải qua thời cao trung, thỉnh thoảng Tử Mặc lại nghĩ rằng đó là nguyên nhân tại sao bọn họ không có một khởi đầu tốt đẹp, trong lúc còn chưa hoàn toàn thật sự hiểu được một người, chỉ dựa vào sự nhiệt tình chấp nhất của thiếu niên để thiêu đốt lẫn nhau, không ngờ khi ngọn lửa này đốt cháy hết thì bọn họ sẽ biến thành ra sao.
Tựa như cô của hiện tại, vết sẹo chằng chịt, lại chẳng biết nói thế nào…
Một ngày trước khi công bố kết quả thi đại học, vừa khéo là sinh nhật của Hạng Tự, Tử Mặc thức dậy sớm, ngồi trước bàn mở ngăn kéo ra, bên trong chỉ có một hộp giấy, là món quà cô định tặng cho Hạng Tự. Mấy tuần trước, anh ta dùng đủ loại cách thức “gợi ý” cho cô, nhưng cô lại giả khờ, làm như hoàn toàn không nhớ ngày này, thực ra là rất thông thường muốn cho anh ta một bất ngờ.
Kỳ nghỉ hè năm nay, năm ngày mỗi tuần Hạng Tự đều phải đến lớp nâng cấp cờ vây, thời gian hai người gặp mặt trái lại càng ít hơn hồi đi học. Tử Mặc ngồi ở bàn ăn lơ đãng ăn bữa sáng, trong hành lang vang lên tiếng mở cửa, cô vội vàng bật dậy, quát to một tiếng “Con đi đổ rác”, sau đó mở cửa ra ngoài.
Hạng Tự quả nhiên ở chỗ rẽ cầu thang chờ cô, anh ta khoanh tay, cười bất đắc dĩ: “Tớ nói này, cả khu nhà đều biết cậu muốn đi đổ rác đấy.”
Cô đỏ mặt bước xuống, nói: “Tớ sợ cậu đi xa rồi…”
Anh ta vẫn cười, vươn tay sờ đầu cô, làm rối mái tóc ngắn của cô, ánh mắt rất dịu dàng.
“Này,” cô nũng nịu cứng nhắc, “Hôm nay cậu có thể về sớm chút không?”
“Tại sao?” Anh ta cười xấu xa nhìn cô chằm chằm.
“Bởi vì…” Cô dừng một chút, “Tối nay có thể gọi điện thoại kiểm tra điểm thi đấy, thế nên cậu hãy về sớm một chút…”
“Cậu kiểm tra giúp tớ là được, dù sao thẻ dự thi của tớ cũng ở chỗ cậu.” Anh ta không nghe theo.
“Không được,” cô cào tóc, “Cậu nên về…sớm chút kiểm tra…mới được.”
Anh ta nhìn ánh mắt cô, giống như hiểu được cô đang nghĩ gì, nhưng lại chẳng nói gì.
Bỗng nhiên, anh ta cúi đầu hôn cô một cái, sau đó xoay người bước xuống lầu: “Chiều nay tớ phải thi đấu với các đàn anh, cho nên sẽ muộn một tí, có điều nhất định trở về trước bữa ăn.”
Nói xong, anh ta quẹo chỗ ngoặt xuống tầng dưới, rời khỏi tầm mắt cô.
Tử Mặc ngơ ngác đứng đó, trên môi còn lưu lại độ ấm của anh ta, qua hồi lâu cô mới lấy lại tinh thần, rồi đi lên lầu.
Về tới nhà, Tiểu Bạch vừa đang quẩy đuôi vừa ăn sáng, mẹ từ phòng bếp đi ra, nhìn cô rồi nhìn qua cánh cửa, nói: “Không phải con đi đổ rác hả, sao bao rác vẫn còn nằm đó?”
“…”
Chập tối hôm nay, Tử Mặc đặc biệt đợi đến năm giờ mới ra ngoài, trong ba lô là món quà định tặng cho Hạng Tự. Cô đã nói trước với ba mẹ tối nay cùng bạn học ra ngoài ăn cơm, bọn họ không hề nghi ngờ đồng ý ngay.
Trên thực tế, cô còn muốn đi lấy một thứ trước khi Hạng Tự trở về —— một chiếc bánh, là chiếc bánh kem lạnh mà anh ta thích. Cô tưởng tượng mình mang theo chiếc bánh xuất hiện tại con đường mà Hạng Tự sẽ đi qua, anh ta nhất định sẽ bất ngờ, cô cười thầm trong lòng, mình giấu kín như vậy, anh ta nhất định nghĩ rằng cô đã quên mất.
Tiệm bánh rất đông đúc, cô xếp hàng một lúc mới lấy được chiếc bánh kem đã đặt trước, cô nhìn đồng hồ, Hạng Tự sắp trở về rồi, thế là cô chạy nhanh, muốn chờ anh ta ở đường giao lộ trước khi anh ta về nhà, đến lúc mở hộp bánh ra thì kem còn chưa tan chảy, cô muốn trông thấy vẻ bất ngờ của anh ta, muốn chúc anh ta sinh nhật vui vẻ.
Mưa bắt đầu rơi tí tách, cô liều lĩnh chạy đi, trong đầu chỉ có một hình dáng, một khuôn mặt, rõ ràng như vậy, khắc sâu trong lòng cô như vậy, giống như mọi thứ khác mà cô nhìn thấy đều không quan trọng, cô chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của Hạng Tự.
Đèn xanh tại ngã tư đường biến thành màu đỏ, nhưng cô không nhìn thấy, khoảnh khắc bước chân ra, cô loáng thoáng cảm nhận được có chút khác thường, cô quay mặt qua, một chiếc ô tô màu đen xuất hiện trước mắt cô, rất gần rất gần… Cô sửng sốt nhìn thấy mui xe màu đen đụng vào người mình, khoảnh khắc chạm trán kia có lẽ sẽ đau đớn, nhưng cô lại không hề hay biết, cô chỉ nhìn thấy hộp bánh ngọt bay về phía không trung xanh thẳm.
Cô vươn tay muốn bắt lấy, trước mắt lại tối đen, thật giống như có người chợt tắt đèn, làm thế nào cũng không mở lên được…
Khi Tử Mặc tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau. Cô nằm trên giường bệnh tại bệnh viện, trên mu bàn tay cắm ống tiêm, bác sĩ nói cô mạng lớn, một chân và một cánh tay bị gãy xương, ở cổ có vết thương nhẹ, ngoài những điều đó ra thì làn da trầy xước không có gì đáng ngại. Nhưng mẹ nắm tay cô, kích động khóc to, gặp ai cũng nói “Mặc Mặc nhà chúng tôi cuối cùng nhặt về cái mạng”.
Đáng tiếc là, chiếc xe gây tai nạn sau khi đụng ngã cô thì chạy mất, bởi vì không có ai chứng kiến cũng không có thiết bị quay phim quay lại, thế nên cảnh sát rất khó tìm kiếm.
Kết quả thi đại học được công bố, cô đậu vào trường đại học nguyện vọng thứ nhất, ba khóc lóc nói, cho dù cô không thi đậu cũng chẳng sao, chỉ cần cô sống khỏe mạnh là được… Khi ba nói lời này, Tử Mặc và anh trai nhìn nhau, cô còn nhớ rõ lúc thi xong trở về, ba rất nghiêm túc tuyên bố rằng, nếu cô không thi đậu thì sẽ học lại, tự ba sẽ dạy phụ đạo, cho đến khi cô thi đậu vào đúng trường đại học mới thôi.
Trong ba ngày ở bệnh viện, số người xuất hiện còn nhiều hơn trong tưởng tượng của Tử Mặc, bạn học giáo viên trong trường, hai bên họ hàng cùng bạn bè, thậm chí học trò của ba mẹ cũng đến đây… chỉ không nhìn thấy Hạng Tự.
Cô rất mất mát, nhớ tới chiếc bánh bay vào không trung, cô có phần muốn khóc, sinh nhật của anh ta đã trôi qua như thế nào?
Chẳng lẽ… anh ta không biết cô đang nằm viện, mỗi khi người đến thăm cô rời đi, chỉ để lại một mình cô, cô rất muốn nhìn thấy khuôn mặt anh ta, nhìn thấy khuôn mặt của anh ta dù lo lắng cho cô nhưng vẫn còn cười được sao?
Ăn xong bữa tối, có lẽ bởi vì buồn bã, có lẽ thật sự mệt mỏi, cô nhắm mắt mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cô nghe mẹ tắt đèn, tiếng đóng cửa, sau đó cô ngủ say.
Cô mơ một giấc mộng, mơ thấy mình treo phía dưới khinh khí cầu nhiều màu, theo khinh khí cầu bay bổng khắp nơi, đi qua một đám mái ngói màu xanh xám, dừng tại ống khói cao cao, ngắm nhìn thành phố dưới chân. Bầu trời đổ mưa, tối tăm mù mịt, giọt mưa rơi xuống mu bàn tay cô, cô muốn nắm bắt, nhưng có thứ gì đó ấm áp mềm mại loi nhoi trên mặt.
Phía sau cổ truyền đến cảm giác đau nhói, cô rên rỉ, không bao lâu, cô nghe được tiếng bước chân, y tá gọi tên cô, hỏi cô khó chịu chỗ nào, lúc đó cô mới mở mắt ra, lờ mờ nhìn mọi thứ trước mắt.
Y tá gọi bác sĩ tới, kiểm tra cho cô một lượt, cuối cùng đưa ra kết luận bệnh tình không chuyển biến xấu, tiếp tục nghỉ ngơi cho khỏe là được. Thế là đèn lại tắt, cô nằm đó, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên cô vươn tay sờ mu bàn tay mình, phát hiện trên đó thật sự hơi ướt, cô vươn đầu lưỡi nếm thử, là vị mặn, thật giống như là…vị mặn của nước mắt.
Chiều hôm sau, Hạng Phong đến thăm cô, cô cứng nhắc hỏi tới Hạng Tự, anh cười cười, rửa táo xong đặt trước mặt cô, nói: “Em anh à… dạo này nó bận thi đấu cờ vây, thế nên nhờ anh đến thăm em trước.”
“À…” Cô cụp mắt, không muốn để anh nhìn thấy được vẻ thất vọng và ủy khuất trong mắt mình.
Hạng Phong nhẹ nhàng sờ đầu cô, như là an ủi cô, sau đó liền rút tay về, anh cười khổ xấu hổ nói: “Em đừng nói với nó anh đã sờ đầu em đó.”
Tử Mặc không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, cô chỉ nghĩ rằng, Hạng Tự biết hay không thì có quan hệ gì chứ —— dù sao anh ta cũng chẳng quan tâm.
Cô bắt đầu trở nên sầu não không vui, giống như mỗi ngày đều không liên quan tới cô, cô chỉ ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng bạn học sẽ đến thăm cô, bọn họ kể truyện cười cho cô nghe, cô cười cứng nhắc, trong lòng lại tê dại.
Một tuần cứ thế trôi qua, vào một buổi chiều mưa nhỏ, Hạng Tự rốt cuộc đến nơi, mang theo rất nhiều quà đến thăm cô, anh ta cho cô xem bằng khen thi đấu, còn có những chuyện thú vị xảy ra gần đây, nhưng cô chẳng vui nổi, một chút cũng không.
Cô không hỏi anh ta tại sao không đến thăm cô, không hỏi anh ta rốt cuộc có lo lắng cho cô không, cô sợ rằng đáp án của anh ta chính là sự tra tấn của cô, nhưng lại quên mất mình vốn dĩ đang tra tấn bản thân.
Hai tuần sau Tử Mặc ra viện, cô và Hạng Tự thi đậu cùng trường đại học, cô không tham dự lễ khai giảng, bởi vì cho đến sau lễ Quốc Khánh trên cơ bản cô mới bình phục.
Vụ tai nạn này đã trôi qua rất lâu rồi, ký ức về mọi thứ đều mơ hồ, chỉ để lại cho cô một vết sẹo trên trán.
Có đôi khi cô cảm thấy lần biến cố này làm cho cô trưởng thành sau một đêm, trở nên kiên cường, nhưng cô lại thường xuyên cười khổ nghĩ rằng, sự kiên cường của mình dùng sai chỗ rồi. Cô kiên cường đối diện với sự tổn thương của Hạng Tự lần này tới lần khác, lại cứ ôm hy vọng đối với mối tình này, cuối cùng đành phải đối diện với thất vọng.
Cô cũng căm ghét bản thân, luôn bất lực đối với nụ cười của anh ta.
Gió thổi lướt qua khuôn mặt cô, cô thu hồi suy nghĩ của mình, cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay. Cô gái trên đó giơ máy ảnh nhắm lên không trung, tựa như đó là nơi cô mơ tưởng, là nơi cô giương cánh bay lượn…
Tử Mặc ngơ ngác giơ lên tờ giấy trong tay, chợt hiểu được gì đó.
Ăn xong bữa tối, cô gọi điện báo với ông chủ ngày mai mình sẽ đi.
Đêm cuối cùng ở Ô Trấn, cô có cảm giác mãnh liệt, cảm thấy mình có thể lấy ra dũng khí để thay đổi, ít nhất, cô bắt đầu gấp gáp muốn đi ra bước kia.
Sáng sớm hôm sau khi chờ đò, Tử Mặc cầm quyển tạp chí luôn nhét trong ba lô, trang cuối cùng là về tử vi, cô tìm cái cột của mình đọc thầm trong lòng:
“Chòm sao Bạch Dương cô đơn lẻ loi, không thích tranh cãi với người khác cho lắm, sao Mộc tiến vào cung hữu nghị, sẽ xuất hiện rất nhiều bạn bè mới cùng chung chí hướng. Nếu muốn thay đổi cuộc sống của bạn, đừng ngại bước ra bên ngoài hít thở không khí trong lành.
Áp lực công việc rất lớn, quan hệ với cấp trên có khá nhiều thử thách, tác phong mạnh dạn của bạn trong lúc êm xuôi hình như không thành vấn đề, nhưng khi gặp phải khó khăn, dễ bị người khác thừa cơ hãm hại, tốt nhất nên thay đổi.
Về phần đường tình yêu, nửa năm đầu là kiểm nghiệm tình yêu, vận may của nửa năm cuối khá mạnh.
Phải luôn ghi nhớ, người bạn yêu, không chỉ là người kia, mà còn bao gồm cả chính bạn.”
Đò đến nơi, lúc này, cô đứng ở đầu thuyền, tự tin mặc cho làn gió mát phả vào mặt.
Cô là một Thi Tử Mặc khác biệt, giống như hoàn thành nghi thức tiến hóa, áo choàng trắng tượng trưng cho tình yêu và dũng khí khoác lên người, cô cảm thấy chính mình tràn đầy sức mạnh.