Tiểu cung nữ sợ đến run rẩy, hai thái giám lập tức tiến lên lôi nàng ta ra ngoài.
Không lâu sau, cung nữ gần gũi của Quý phi là Xuân Miên bưng vào một cái khay phủ vải đỏ.
Nàng ta vén một góc, bên trong có một đôi bàn tay đẫm máu.
Quý phi nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đó, lúc này mới thấy dễ chịu hơn.
Nàng ta xoa đầu, liếc nhìn xung quanh, thấy ta đang quỳ ở cửa.
[Ngươi chính là cung nữ nói có thể chữa khỏi bệnh đau đầu sao?]
Ta bò lên phía trước, quỳ gối trước giường của Quý phi, cung kính nói rằng:
[Chính là nô tỳ.
[Bẩm nương nương, nô tỳ có thể chữa khỏi bệnh đau đầu của người.]
[Ngươi là y nữ sao?] Nàng ta cau mày, vẻ mặt không tin tưởng.
Ta vẫn quỳ gối, bình tĩnh trình bày.
[Nô tỳ không phải y nữ nhưng tổ tiên của nô tỳ từng mở hiệu thuốc, có phương thuốc chữa bệnh đau đầu, bệnh đau đầu của tổ mẫu nô tỳ cũng là do nô tỳ chữa khỏi.]
Nghe ta nói vậy, tia hy vọng trong mắt Quý phi vụt tắt, sự hung bạo lại hiện lên trong đôi mắt nàng ta.
Lời nói như vậy, ta không phải là người đầu tiên.
Trước ta, đã có hai cung nữ muốn dựa hơi mà tự tiến cử có thể chữa khỏi bệnh đau đầu, đều bị Quý phi đánh chết.
[Nếu nương nương không tin, có thể để nô tỳ thử một lần, nếu không có hiệu quả, nô tỳ nguyện chết để tạ tội.]
Đây là cơ hội mà ta khó khăn lắm mới có được, chắc chắn phải liều mạng tranh thủ.
Một lúc lâu sau, Quý phi mới chậm rãi gật đầu.
2
Ta rửa tay, chải lên tóc Quý phi loại thuốc nước đã pha chế. Trước sự chứng kiến của mọi người, ta đặt tay lên đ ỉnh đầu Quý phi, nhẹ nhàng xoa bóp, điểm huyệt.
Không lâu sau, Quý phi nhắm mắt lại, hơi thở đều đều, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Quý phi tỉnh dậy, vô cùng kinh ngạc.
Đã lâu lắm rồi nàng không được ngủ ngon như vậy.
Khi trang điểm, nàng ra lệnh cho cung nữ gần gũi Xuân Miên gọi ta đến.
[Ngươi rất tốt, tên là gì?]
[Nô tỳ Đông Tuyết.]
Nàng thong thả chải mái tóc đen mượt, đôi mắt phượng lá liễu liếc nhìn ta, ánh mắt sắc bén đánh giá ta qua tấm gương.
[Đông Tuyết, cái tên này của ngươi không tệ, có muốn đến Quan Thư Cung không?]
Ta giả vờ mừng rỡ, vội vàng quỳ xuống tạ ơn.
[Nô tỳ nguyện hầu hạ nương nương, vì nương nương mà vào sinh ra tử.]
Quý phi cười, khuôn mặt xinh đẹp như đóa mẫu đơn đang nở rộ.
[Bệnh đau đầu của bản cung sau này còn phải nhờ ngươi nhiều, lại đây chải đầu cho bản cung đi.]
[Vâng.]
Ta cung kính trả lời, cầm lấy chiếc lược chải nhẹ nhàng theo da đầu Quý phi.
Qua tấm gương đồng, ta thấy vẻ mặt Quý phi thư thái, không còn bị bệnh đau đầu hành hạ, lúc này nàng vô cùng vui vẻ.
Nhưng nàng không biết rằng...
Bệnh đau đầu này vốn là do ta gây ra.
Để có thể thần không biết quỷ không hay mà hạ độc nàng.
Khi vào cung, ta cố tình không đưa tiền cho hoạn quan nên bị phân vào Hoán Y Phòng.
Giặt quần áo ba tháng, ta mới đợi được lúc nàng tranh sủng mà bị ướt mưa rồi nhiễm phong hàn.
Ban đầu, nàng chỉ cần nằm trên giường vài ngày là sẽ khỏi.
Nhưng ta đã hạ độc vào quần áo của nàng, khiến nàng ngày nào cũng đau đầu.
Thực ra, để không bị phát hiện, ta đã hạ liều rất nhỏ.
Loại thuốc này không thể nổi giận, mà Quý phi lại có tính khí hung bạo.
Nàng đã phát huy tác dụng của thuốc đến mức tối đa, thậm chí còn tốt hơn cả hiệu quả mà ta mong muốn.
Vậy thì... đáng đời nàng ta bị bệnh đau đầu hành hạ.
3
Mẫu thân ta là chủ chứa, cũng là người nổi tiếng lương thiện ở vùng Giang Hoài.
Mẫu thân ta mở một thanh lâu không đủ tiền trang trải, cũng gọi là Bách Hoa Lâu.
Một nửa kỹ nữ trong lầu là do mẫu thân ta nhặt về, một nửa là những người gặp nạn không còn đường nào khác phải đến nương nhờ.
Những người có nhan sắc, mẫu thân ta dạy họ nhạc cụ, vũ đạo để làm kỹ nữ trong sạch.
Những người không có nhan sắc thì học nhóm lửa, nấu cơm, pha trà, chạy việc vặt.
Nói chung là không kiếm được bao nhiêu tiền nhưng cũng nuôi sống được không ít người.
Một năm trước, Quý phi vẫn chỉ là Hiền phi.
Nàng theo hoàng đế vi hành, cùng du ngoạn Giang Hoài.
Khi du ngoạn trên sông, nàng gặp phải thích khách.
Trong lúc hỗn loạn, Hiền phi không biết bị ai bắn một mũi tên, rơi xuống sông.
Vừa khéo đêm đó, mẫu thân ta cùng mấy tỷ tỷ đi thuyền ngang qua.
Vì vậy, mẫu thân ta đã bí mật cứu Hiền phi đang chìm dưới nước.
Hiền phi bị thương rất nặng, được mẫu thân ta giấu ở Bách Hoa Lâu, ngày đêm chăm sóc, mới thoát khỏi nguy hiểm.
Mẫu thân ta nhận ra quần áo của Hiền phi là loại thiên hương gấm vạn lượng một thước.
Đoán rằng thân phận của nàng không tầm thường, là người cao quý.
Vì vậy, mẫu thân ta đã cho Hiền phi ăn ngon mặc đẹp.
Ra lệnh nghiêm cấm mọi người tiết lộ chuyện này ra ngoài, để tránh làm hỏng danh tiết của nàng ta.
Cứ như vậy, Hiền phi đã dưỡng thương trong Bách Hoa Lâu thoải mái trong hai tháng.
Cho đến khi thủ lĩnh của bọn cướp bị giết, hoàng đế mới cử người đến đón Hiền phi.
Người dẫn đầu là một tiểu thống lĩnh cấm quân họ Vi, còn có cung nữ gần gũi của Hiền phi là Xuân Miên.
Hai người vừa đến, lập tức cho người phong tỏa đường phố, vây chặt Bách Hoa Lâu. Xuân Miên sau khi đón Hiền phi về đã nói với nàng rằng:
[Nương nương, Bách Hoa Lâu tuy bán nghệ không bán thân nhưng dù sao cũng là thanh lâu, nếu chuyện người ở đây trú ẩn bị người khác biết được…]
Nói xong, nàng ta làm một động tác cắt cổ.
Hiền phi lập tức hiểu ý, liền vu khống mẫu thân ta là đồng đảng của thích khách, ra lệnh chém đầu mẫu thân ta.