Bạch Nguyệt Quang Của Bạo Quân Tàn Độc

Chương 19: Ái tình chưa kịp nở rộ, đã vội héo tàn



《Có phải điều nuối tiếc nhất là khi yêu mà dại khờ không hiểu đó là tình yêu?

Chẳng sợ bị đày xuống âm ty, chỉ cầu cùng người thiên trường địa cửu.

Cô đơn trong mộng vẽ lên uyên ương đôi lứa, lúc tỉnh giấc mọi thứ đều biến tan!

Hồng trần như mộng.

Hoa rơi vô ý, nước chảy vô tình...

Có lẽ trong lúc hắn đang chìm sâu vào trong hố đen tuyệt vọng, thì có một người can tâm tình nguyện đưa tay về phía hắn, khiến cuộc đời hắn toàn vết đen bỗng được điểm thêm vệt sáng.

Hắn nói với một người, hắn muốn trả lại tất cả những mối hận nghiệt ngã, muốn kéo những con người gây thương tổn cho hắn trầm luân nơi địa ngục.

Người ấy nói "Vậy thì điện hạ à, người phải tàn nhẫn lên!"

Người ấy dẫn hắn đi, để ban ngày hắn đối diện với ranh giới sự sống chết.

Hắn được huấn luyện giống như một cỗ máy giết người.

Hắn được bước đến nơi dùng để tra khảo tội phạm - nơi che giấu bao tội ác cũng như những gì đen tối quỷ dị nhất. Mỗi một tội phạm, tùy theo mức độ mà sẽ bị tra tấn với một mức độ khác nhau, từ nhẹ nhàng cho đến tàn nhẫn biến thái.

Người ấy chỉ vào một tên tội phạm đã được phán chết:"Tiểu điện hạ, bài học đầu tiên hôm nay, là cần trở nên quyết tuyệt vô tình, không được để tình cảm tri phối lý trí con người. Tên tội phạm này, ngài hãy kết liễu hắn đi."

Người ấy nở nụ cười tàn ác với tên tội phạm:"Ngươi biết ngươi may mắn thế nào không? Chỉ có ngươi được hưởng ân huệ đặc biệt, bởi tiểu điện hạ là người kết liễu ngươi."

"Điện hạ à, người biết không? Chết không đáng sợ, mà bị giày vò đến mức sống không được, chết chẳng xong mới là tàn nhẫn nhất. Điện hạ, bài học đầu tiên, chỉ đơn giản là kết thúc một mạng người mà thôi."

Tên tội phạm đã bị tra tấn đến mức chẳng còn ra hình dạng của một con người, chân tay bị chặt đứt, trên người đầy những vết thương, đang nằm trên vũng máu và chìm trong cơn hấp hối.

Bàn tay bé nhỏ của Nhất Dạ siết chặt lấy hắc hiếm, ánh mắt lạnh tanh nhìn không ra hờn giận.

Một mạng sống mà qua lời người ấy lại chỉ tựa phù du, nghe tàn nhẫn máu lạnh biết nhường nào!

Tiểu điện hạ đã bước chân vào địa ngục, ác linh trong người hắn đã xuất hiện tựa bao giờ, sự dạy dỗ của người ấy chỉ giống như đánh thức vẹn toàn ác linh trong hắn mà thôi.

Liệu ai có thể đủ sức phong ấn ác linh trong tâm trí hắn đây?

Ban đêm, trái ngược với vẻ bề ngoài lãnh khốc, chỉ có bản thân hắn biết, hắn luôn chìm trong những cơn ác mộng. Những cơn ác mộng liên miên kéo dài, thấm đẫm máu tươi.



Có đôi khi hắn giãy giụa từ ác mộng tỉnh lại, cả người đẫm mồ hôi lạnh, hắn mặc kệ sự buốt giá mà hoảng hốt đi chân trần dẫm trên làn tuyết, bước đi trong vô định.

Có lẽ là do linh cảm trong bản thân mách bảo, hắn bước đi trong hư vô nhưng chẳng biết bao giờ đã đứng trước một cánh cửa phòng.

Bên trong ấy, thái giám nhỏ của hắn còn đang say giấc.

Lúc ấy, hắn như bị thôi miên, nhẹ tay đẩy cánh cửa phòng.

Không khí bên trong ấm áp đến nhường nào! Hắn bước tới bên cạnh Vân Mặc, lặng lẽ nằm bên cạnh nàng.

Chiếc giường của nàng đang ấm áp bỗng nhiên thấm đẫm khí lạnh từ hắn lan sang.

Nhất Dạ nhanh chóng điểm huyệt ngủ của nàng, cho đến khi nàng thức dậy, người bên cạnh đã hóa hư vô.

Bao năm trôi qua, hắn vẫn luôn nằm cạnh nàng, chỉ là nàng vĩnh viễn chẳng bao giờ biết được.

Dường như chỉ khi ở cạnh nàng, những ác mộng điều biến tan. Tâm trí hắn tràn ngập những sợi dây ấm áp mong manh, cũng giống như khi hắn tuyệt vọng nhất, nàng đã xuất hiện cứu hắn.

Thời gian càng trôi, cho đến một lúc nào đó, hắn cảm thấy khó chịu khi nàng đối xử với hắn như đối xử với một đứa trẻ.

Hắn khao khát cao hơn nàng, muốn được chạm vào nàng nhiều hơn, nhưng hắn lại hèn mọn rụt rè. Hắn cảm thấy bản thân mình đã bẩn tưởi, thái giám nhỏ của hắn lại trong trẻo tinh khiết như sương mai buổi sớm, hắn đâu nỡ một thân bẩn tưởi lại chạm vào nàng đây?

Dù từng xuất hiện ý nghĩa như vậy, nhưng đến khi hắn trở thành một thiếu niên, tâm tư đến tuổi trưởng thành, những ý nghĩ kìm nén quá lâu sẽ đâm chồi mọc rễ trở thành muốn chiếm đoạt, khát khao thực hiện.

Hắn muốn nhúng chàm nàng, muốn nàng trở thành của riêng mình hắn, nhưng hắn không can tâm nàng cứ thế bị nhuốm đen...Nội tâm của hắn, một mảnh phức tạp.

Trong khi đó, Vân Mặc chấp nhận sẽ chăm sóc cho hắn, chỉ đơn giản ngày ba bữa nấu bữa cơm đơn giản, đôi khi bản thân hắn đối với nàng vô ý lộ ra một tia ôn nhu dịu dàng, nàng cũng chẳng bao giờ nghĩ nhiều.

Quan hệ giữa bọn họ là quân thần, vốn dĩ đã có một khoảng cách nhất định.

Vì lúng túng không biết thể hiện tình yêu nên chỉ lặng thầm giãi bày trong bóng tối.

Giữa hai người thường không mấy khi có nhiều chuyện để nói, xa cách mà lặng lẽ.

Hoàng cung trùng trùng điệp điệp hiểm nguy. Vân Mặc có thể an ổn là thái giám nhỏ trong Ngọc Lan cung, bình lặng sống qua ngày, là Nhất Dạ ẩn trong bóng tối, tàn nhẫn với cả chính bản thân mình để bảo toàn tính mạng của nàng.

Có đôi khi, trăm nghìn cay đắng gì hắn cũng trải qua, vậy thì mọi tổn thương, hãy cứ để hắn chịu đựng là đủ rồi.

Nàng cũng chẳng cần phải biết những bí mật đen tối ẩn nơi góc khuất. Với hắn, chỉ cần nàng là thái giám nhỏ của riêng mình hắn, như vậy là đủ rồi.

Cũng nực cười làm sao, hắn đã học cách phải trở nên tàn nhẫn vô tình, vậy mà đối với Vân Mặc, hắn muốn nhẫn tâm một chút, cũng không sao nhẫn tâm được.

Tâm trí của hắn đối với nàng ẩn nhiều phức tạp lại cuộn trào mãnh liệt như sóng ngầm, hắn thầm lặng trong bóng tối dịu dàng trân quý nàng, đem nàng thành một tín ngưỡng riêng để tôn thờ...Còn Vân Mặc, nội tâm của nàng lại tựa mặt hồ thu bao năm phẳng lặng, đối với vị hoàng tử ngoài mối quan hệ quân thần, còn có thể hơn thế nữa không?

Tình cảm giữa họ, vốn dĩ đã chẳng cân bằng.

Vân Mặc - là cái tên cấm kị hắn chôn giấu trong lòng, hắn chờ đợi một ngày, có đủ năng lực để nàng quang minh chính đại đứng bên cạnh hắn.

Nhưng chẳng biết vị hoàng tử có hiểu, tình yêu một khi đã cố gắng muốn che giấu bao nhiêu, thì lại càng sống động rõ nét bấy nhiêu.》

***********************

Không ai hiểu vì sao Nhất Dạ đột nhiên trọng thương.

Phùng Đình gấp gáp mời đại phu đến khám cho Nhất Dạ.

Bởi vì Nhất Dạ là hoàng tử, là người của hoàng tộc, nếu hắn xảy ra chuyện gì, y làm sao gánh nổi? Hơn nữa, Nhất Dạ còn là niềm hi vọng duy nhất lúc này của Đại Yến.



Y thừa nhận, ban đầu y đối với vị hoàng tử còn tuổi thiếu niên, có chút coi thường.

Nhưng trận đánh đầu tiên đã thể hiện được năng lực của hắn. Bây giờ thời gian tựa ngàn cân treo sợi tóc, thiếu niên còn là nguyên soái, sống chết chưa rõ, thật khiến lòng quân vừa được ổn định, nay không khỏi sinh lòng hoang mang.

Bên cạnh vị hoàng tử, thái giám của hắn ngồi cạnh chăm sóc hắn cực kì cẩn thận.

Phùng Đình nhìn Vân Mặc với vẻ mặt phức tạp, không biết nên nói thế nào.

Đại phu sau khi khám xong, Phùng Đình lo lắng hỏi.

- "Điện hạ rốt cuộc bị làm sao?"

Nét mặt đại phu tỏ vẻ bất lực.

- "Căn cứ triệu chứng của điện hạ, theo hạ thần chuẩn đoán, điện hạ đã trúng một loại độc tên là Phi Vân Tán, hơn nữa độc này đã ngấm vào xương tủy nhiều năm. Tuy độc tố đã được ức chế kìm hãm nhưng vào thời điểm thời tiết khắc nghiệt, độc có thể tùy thời gian phát tác. Việc điện hạ đột nhiên trọng thương vào hôm trước, chỉ là một trong những biểu hiện của loại độc này mà thôi.

Độc này phát hiện ra rất dễ, nhưng lại không có giải dược.

Có lẽ, điện hạ cũng bị độc này hành hạ về mặt tinh thần, giai đoạn đầu sẽ xuất hiện những cơn đau đầu dữ dội, ép bản thân đến mức phát điên mà sinh ra tia sát ý với người khác. Sau này, độc từ từ ngấm vào xương tủy, nạn nhân có thể ho ra máu đen, tùy thời gian mà có thể chết bất đắc kì tử."

Vân Mặc nghe đại phu nói có chút ngơ ngẩn. Nàng nhìn thiếu niên trắng bệch không chút huyết sắc trên giường, lòng đầy ngũ vị tạp trần.

Hắn trúng độc, còn là độc ngấm vào trong xương tủy nhiều năm!?

Nàng bên cạnh hắn tám năm, cũng coi như nhìn hắn từ một đứa trẻ đến khi trưởng thành, chăm sóc cho cuộc sống của hắn, vậy mà chẳng phát hiện ra điều khác lạ?

Là hắn che giấu quá giỏi, hay nàng đã quá vô tình?

Nếu như bảo rằng nàng không có chút tình cảm nào với Nhất Dạ thì không đúng.

Con người đâu phải vô tri vô giác? Thế gian định sẵn con người có trái tim để biết rung cảm, yêu thương.

Lòng nàng hiện tại, loạn như cào cào. Nơi trái tim sinh ra nhói buốt, thiếu niên trước mắt, có thể chết bất cứ lúc nào ư?

Khóe mắt Vân Mặc xuất hiện một giọt lệ.

Hắn là người đầu tiên móc xích nàng với thế giới nơi đây, vậy mà hiện giờ hắn có thể chết bất cứ lúc nào, hắn và nàng lại sống cùng nhau nhiều năm như vậy, nàng đương nhiên sẽ cảm thấy bi thương.

Nhưng cũng chỉ dừng lại ở thương xót, tuyệt đối không hơn.

Phùng Đình nghe đại phu nói mà cả người toát mồ hôi hột, chân tay luống cuống.

- "Thật sự là không có giải dược ư?"

Đại phu lắc đầu.

- "Hạ thần bất lực. Hiện tại hạ thần chỉ có thể kê những đơn thuốc bổ và giảm đau cho điện hạ, còn việc điện hạ tỉnh lại, phụ thuộc tất cả vào ý chí của người."

Vân Mặc đứng lên xin được đi sắc thuốc cùng đại phu. Phùng Đình bèn phái một hầu nữ đi cùng Vân Mặc.

Họ đi qua những hàng lang tăm tối. Màn đêm ảm đạm, ánh đèn mù mờ.

Người hầu nữ được phái theo đi cùng Vân Mặc trầm tư, nàng ta đã để ý kĩ, khi Nhất Dạ chưa bị thương, ngoài việc không thể có mặt nơi trận địa, thái giám này luôn ở cạnh Nhất Dạ như hình với bóng.

Thái giám này còn được đặc cách dùng bữa cùng Nhất Dạ, dù cho mối quan hệ giữa họ không thể ngang hàng. Dường nhưng việc này giữa họ là chuyện hết sức bình thường, hài hòa kì lạ.



Trong mắt người khác, thiếu niên là ngang ngược nếm thử các món ăn trước một lượt, món nào hắn không thích thì sẽ để cho Vân Mặc, món nào hợp khẩu vị thì sẽ là của hắn. Nhưng người tinh ý sẽ thấy mấy hành động của thiếu niên cực kì tức cười, sẽ mơ hồ đoán ra các lý do vô vị của thiếu niên, chẳng qua chỉ để che giấu ẩn tình bên trong- thiếu niên là hoàng tử tôn quý nhưng lại dùng chính bản thân mình, để thử độc cho một thái giám vô danh.

Chính là khó tin đến vậy.

Nếu như phán đoán của nàng ta là đúng, nàng ta có nên lợi dụng sự quan tâm đặc biệt của Nhất Dạ, để thực hiện kế hoạch của bản thân mình?

Ban đầu, kế hoạch của nàng ta là tìm cơ hội tiếp cận Vân Mặc, để thực hiện một cuộc giao dịch với nàng, nếu Nhất Dạ chiến thắng, Vân Mặc chỉ cần phản bội Nhất Dạ - thừa cơ hạ độc hắn, để hắn kết thúc sớm cuộc đời của mình, Vân Mặc sẽ được rời khỏi hoàng cung, có một cuộc sống tốt đẹp.

Lại nói, năm ấy Lệ phi đưa một thuốc độc cho nhũ mẫu của Nhất Dạ, ngầm sai nàng ta hạ hắn độc đó, thứ thuốc không đoạt mạng người mà chỉ khiến hắn ngu ngốc như một con rối, tùy ý người khác điều khiển.

Nhưng chẳng ngờ sau đó, vị nhũ mẫu biến mất không chút vết tích, còn vị hoàng tử lớn lên ngày càng âm trầm khó đoán.

Sự việc ngày ấy vốn là cái gai nhức nhối trong lòng Lệ phi.

Có lẽ việc Nhất Dạ trúng độc chết bất đắc kì tử với sự việc năm ấy, có mối liên hệ với nhau.

Người hầu nữ nhíu mày suy nghĩ.

Bỗng có tiếng chuông khẽ vang lên trong trẻo êm tai, nhưng lại dễ dàng làm dây thần kinh của người không có võ công tê liệt, gây nên cảm giác hoa mắt đau đầu.

Người hầu nữ dường như nhận ra cái gì, nàng ta ngầm vận công lực để chống lại tiếng chuông kia, mức cảnh giác trong lòng dâng lên cao độ.

Một lúc sau, tiếng chuông dứt, Vân Mặc và vị đại phu đã bất tỉnh trên mặt đất.

Người hầu nữ lạnh giọng quát.

- "Lam! Ngươi có ý gì?"

Quả như dự đoán, từ trong bóng tối xuất hiện thân ảnh của một người.

Lam hờ hững nhìn người hầu nữ, cười cười hỏi.

- "Ta muốn làm gì, còn cần hỏi ý kiến của ngươi?"

Mặt người hầu nữ liền biến sắc, nàng ta biết bản thân không phải là đối thủ của Lam, chỉ đành cắn răng hỏi.

- "Tự ta sẽ có chủ trương, ngươi muốn phá hỏng kế hoạch của nương nương ư?"

- "Hahaha, ngươi nghĩ ta quan tâm à? Ta chỉ biết, bản thân đã nhìn trúng tên thái giám của điện hạ rồi!"