Bạch Nguyệt Quang Của Bạo Quân Tàn Độc

Chương 37: Ngoại truyện 5



Thuở xưa, Ma quốc là nơi nhỏ hẹp, dễ bị đàn áp. Đến khi ma vương đời tiếp kế vị, hắn đã dùng thực lực cường đại của bản thân, biến lãnh thổ Ma quốc nhỏ hẹp thành một vương quốc rộng lớn.

Thế gian nói, hắn là truyền kì ngàn năm có một, sát phạt quyết đoán, là ác mộng của Tiên giới. Năng lực của hắn mạnh đến mức thần tiên trên trời cũng phải kiêng dè hắn mấy phần.

Hắn lãnh khốc vô tình, cô độc nghìn năm, cho đến khi hắn gặp ái tình của bản thân...Tâm hắn liền xao động...

Nàng là công chúa độc nhất của gia tộc cửu vĩ hồ.

Vẻ đẹp quyến rũ ma mị của nàng đã từng làm điên đảo chúng sinh tam giới.

Ngày hôm ấy, nàng lên kiệu hoa về với người thương, lại bị kỵ vệ của Ma giới chặn lại.

Cầm đầu đoàn kỵ vệ là Ma vương.

Vì một lần vô tình bắt gặp ánh mắt mê hoặc của nàng, Ma vương nhất kiến chung tình. Hôm nay hắn xuất hiện ở đây, là để cướp tân nương.

Hắn đem nàng về Ma quốc, nơi sương mù bao quanh, không có ánh mặt trời.

Gia tộc cửu vĩ hồ tức giận, không sợ chết mà kéo binh đánh Ma quốc, kết quả bị tàn sát đẫm máu.

Nàng công chúa cửu vĩ hồ bị Ma vương giam nhốt, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt. Nghe tin người thương và người thân của nàng bị Ma vương giết chết, nàng càng hận hắn không thôi.

- "Tại sao ngươi lại giết bọn họ?"

Nàng thống khổ hỏi hắn.

Đôi mắt hắn âm u, hắn lạnh lẽo trả lời.



- "Chúng phải chết vì cả gan muốn cướp nàng khỏi ta."

Từng lời từng lời của hắn rơi vào tai nàng như gai đâm dao cứa.

Giọng hắn tựa như độc dược.

- "Nàng chỉ có thể yêu một mình ta, vĩnh viễn yêu một mình ta."

Cuộc đời nàng từ đó vĩnh viễn không còn ánh sáng.

Ma vương sát phạt quyết đoán, lãnh khốc vô tình, nhưng lại khờ dại trong tình yêu.

Hắn chỉ biết độc chiếm nàng, giam giữ nàng.

Nàng ngày một một u sầu héo hon, không còn kinh diễm tươi sáng rung động lòng người.

Nàng nhớ da diết con người và quê hương của nàng.

Nhớ mỗi đêm trăng cùng người thương gảy đàn tương giao.

Nhớ dưới ánh nắng mặt trời, nàng mỉm cười nhảy múa theo tiếng sáo của chàng.

Bây giờ, nàng không thể vô tư vui vẻ như trước. Nàng chỉ biết hận bản thân, lại càng hận Ma vương.

Nàng chán ghét nơi u ám quỷ dị của Ma quốc.

Nàng muốn chết, nhưng Ma vương không cho nàng được chết.

Vì muốn nàng cười, Ma vương không tiếc linh lực để tạo một nơi có bầu trời đầy sao, sưu tầm đủ loại hoa thơm cỏ lạ.

Nhưng nàng công chúa vẫn chẳng nở một nụ cười. Những gì hắn cưng sủng nàng, dành cho nàng, nàng đều ghê tởm, nàng đều chán ghét.

Nhìn nàng hận, Ma vương càng đau hơn. Hắn chỉ muốn nàng ở cạnh hắn thôi, mà cớ sao lại khó khăn tới thế?

Rốt cuộc, đã sai ở chỗ nào?

Thời gian trôi đi đến khi nàng hoài thai.

Sau khi biết nàng có thai, Ma vương vui sướng vô cùng, hắn nghĩ cái thai có thể là cầu nối giữa hắn và nàng. Nhưng ngược lại, nàng đã cực kì giận dữ.



Nàng muốn giết chết đứa con đang lớn từng ngày trong bụng.

Cái thai trong bụng, với nàng, là nghiệt chủng.

Ma vương phải đem luồng ma lực gửi vào trong cơ thể nàng, để bảo toàn đứa con.

Có lẽ, vì sống bên cạnh Ma vương không một ngày được vui vẻ, nên cơ thể nàng ngày một bất thường.

Đến khi đứa trẻ chào đời, nàng đã hương tiêu ngọc vẫn. Linh lực của Ma vương lần này không đủ để níu kéo nàng ở lại.

Kết quả này, nàng đã đoán trước.

Có lẽ, cái chết chính là giải thoát duy nhất của nàng.

Nhưng với Ma vương, cái chết của nàng lại là nỗi trừng phạt và đau khổ dành cho hắn.

Đứa trẻ ra đời, hội tụ đủ vẻ đẹp tuyệt vời của nàng và hắn, lại sở hữu đôi mắt ma mị giống nàng...Nhìn đứa trẻ, trái tim Ma vương như có vết nứt, hắn đau lòng không thôi.

Ma vương đặt tên đứa trẻ là Lý Nhất Dạ. "Nhất Dạ" - một lòng một dạ, chính là thể hiện tình cảm của hắn dành cho nàng.

Một đêm sau khi Ma hậu mất, Ma vương kéo quân lên Tiên giới.

Hắn muốn đoạt tiên đan của Tiên giới, kiếm đủ nghìn thần hồn của các tiên tử để thực hiện ma thuật cấm, với mục đích hồi sinh Ma hậu của hắn.

Trận chiến giữa Tiên và Ma xảy ra, hai bên đều chịu tổn thương nặng nề.

Các vị Thần tiên mạnh nhất Tiên giới đã chết, đổi lại, Ma vương cũng hồn phi phách tán, biến mất khỏi tam giới.

Kết thúc của mối tình ảo mộng của Ma vương và Ma hậu, lại là bi kịch, hoa trong gương, trăng dưới nước.

Có những tình yêu, không thể cưỡng cầu. Lại có những tình yêu, ngay từ bắt đầu đã là sai trái bi thương.

Ma giới chỉ còn Lý Nhất Dạ kế thừa.

Sinh ra là Ma quỷ, Lý Nhất Dạ cũng giống như cha, vô tình lãnh khốc.

Thế giới của hắn, chỉ một màu đen.

Tâm hắn, dù phẳng lặng, nhưng lại trống rỗng.



Thần dân Ma quốc muôn tôn Lý Nhất Dạ làm Ma vương, nhưng Nhất Dạ lại thấy không cần thiết.

Hắn đã là người đứng đầu Ma quốc, là Thái tử hay Ma vương có khác gì nhau?

Chẳng qua, chỉ đổi một cái tên mà thôi.

Tính tình hắn vốn sớm nắng chiều mưa, hỉ nộ vô thường. Đối với quyết định của hắn, không ai dám ý kiến gì thêm.

Nghìn năm sau, Thái tử của bọn họ mang về một cô gái, còn muốn cử hành lễ phong vương hậu, đã khiến thần dân Ma quốc cực kì khiếp sợ.

Tính cách thất thường của hắn, cuối cùng cũng có người thu phục rồi.

Nhất Dạ sở hữu đôi mắt ma mị của cửu vĩ hồ, trên người có khí chất đế vương, làm muôn người thần phục, vì hắn nguyện hiến dâng sinh mạng của mình.

Chưa từng ai, thoát khỏi mê hoặc của hắn...

Cho đến khi nàng xuất hiện!

Khi sinh ra đời, Lý Nhất Dạ đã được tiên đoán là Ma vương nguy hiểm không kém Ma vương đời trước, khiến chúng Tiên vô cùng lo lắng.

Tiên giới hiểu rằng, chỉ có ái tình, mới có thể giết được hắn.

Vân Mặc đơn độc giết hắn rồi lịch kiếp xuống trần gian, nhưng tất cả đều là cái bẫy sắp đặt từ trước của Tây Trì vương mẫu, chỉ chờ vị Thái tử Ma quốc, sa vào cái bẫy của tình yêu.

Tây Trì vương mẫu đau lòng khi buộc phải lợi dụng Vân Mặc, nhưng bà lại không ngờ Vân Mặc chẳng những phát hiện ra bị nàng lợi dụng, bà còn vô tình tác thành cho Vân Mặc và hắn.

Tình kiếp đợi Vân Mặc ở hồng trần, lại là Thái tử Ma quốc Lý Nhất Dạ.