Ánh trăng nhàn nhạt, len lỏi chảy qua từng nhành cây kẽ lá, phản chiếu mơ hồ bóng vị nam tử đứng bên cạnh ổ mai phủ đầy tuyết. Hắn thờ ơ chứng kiến náo loạn ở tiệc sinh thần của vị phi tử đang độc sủng hậu cung, sâu trong đôi mắt phượng là ý cười lấp lánh!
Bên cạnh hắn là tên tiểu thái giám hầu cạnh, thấy dáng vẻ bàng quan của chủ nhân không kìm được rụt rè cất tiếng.
- " Đại nhân, điện hạ rơi xuống nước, nên tính thế nào? Nếu không cứu kịp, điện hạ sẽ chết."
Nam nhân đang thờ ơ xem kịch vui, tay vẫn đang phe phẩy chiếc quạt tinh xảo, nghe thuộc hạ của hắn cất tiếng mà không kìm được bật cười, đoạn lười biếng trả lời.
- " Thủy thâm tắc lưu hoãn*, không nên nóng vội."
(*Thủy thâm tắc lưu hoãn: nước càng sâu thì dòng chảy càng thong thả.)
Bỗng nhiên lúc này có tiếng ồn ào ở phía gần đấy. Nam nhân khẽ đưa mắt, tò mò không biết còn chuyện thú vị gì xảy ra nữa đây?
Hai tên lính gác đang ngăn cản quát mắng một tiểu thái giám, một tên còn thẳng thừng đạp tiểu thái giám xuống đất.
- " Tên nô tài này từ đâu đến, có biết đây là Phượng Nghi cung của Lệ phi nương nương?? Một tiểu tôm tép như ngươi mà dám xin vào sao?"
- " Nô tài là người của Ngọc Lan cung, mong hai vị huynh đài xem xét. Vốn là điện hạ căn dặn, đến giờ này nhất định phải đến hộ tống điện hạ hồi cung."
Thực ra Nhất Dạ không nói gì với Vân Mặc, là nàng tự ý đến đây. Bởi vì ít lúc trước, nàng ra giếng gánh nước, thấy một vài cung nữ ở Phượng Nghi cung xuất hiện rồi vài tin tức truyền tới tai nàng. Trong lòng nàng ngoài việc kinh sợ vì sự xuất hiện của Nhất Dạ tại đêm sinh thần nhưng còn đau lòng hơn khi biết hắn đang ngâm mình ở hồ băng lạnh lẽo.
Một đứa trẻ 9 tuổi hiện giờ đang trầm mình ở hồ băng chẳng ai cứu giúp, hơn nữa còn bị bao người lấy chuyện đó ra làm trò cười, để người khác có cơ hội khinh thường, dẫm đạp lên tôn ti của hắn!
Lúc đó, Vân Mặc hình như hiểu ra một điều, tạo nghiệt thì không thể sống an yên! Thế nên....đứa trẻ ngày ấy trong tương lai trở thành một bạo quân tàn độc, cũng chỉ là trả lại niềm đau thương và nhục nhã mà những kẻ đó gây ra cho hắn mà thôi!
Thời gian bỗng quay ngược lại khi nàng ở thế giới cũ. Sống ở nơi cô nhi viện chẳng được ai thực lòng quan tâm, tôn ti của nàng bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác dẫm đạp!
Đến bây giờ gặp một người tình cảnh giống mình ở thế giới trước, chẳng lẽ nàng sẽ như bao người khác, thờ ơ theo dõi sự giãy dụa trong tuyệt vọng của hắn?
Nước mắt của vị hoàng tử nhỏ rơi trong làn mưa tuyết khi ấy ùa về trong tâm trí nàng. Hoàng tử nhỏ cô độc trong trời tuyết lạnh giá, chẳng ai để ý, chẳng ai mở lòng nguyện cho hắn một chút hơi ấm!
Sự tàn bạo của hoàng tử nhỏ trong tâm trí nàng biến mất, tựa như trước mắt, Vân Mặc chỉ biết đến một hoàng tử nhỏ yếu ớt đáng thương.
Nếu như chỉ vì sinh tồn mà lạnh lùng tàn nhẫn, nàng không làm được.
Vân Mặc thầm quyết tâm, bất chấp mọi thứ mà lao đi tìm hắn. Cùng với tiếng bước chân hỗn loạn của nàng, màn đêm buông xuống ngày càng lạnh lẽo tĩnh mịch.
Đến khi Vân Mặc khản đặc cầu xin cho mình đưa Nhất Dạ về cung thì chỉ đổi lại sự kiên quyết của hai lính canh không cho phép. Cũng khó có thể trách được, địa vị Nhất Dạ tuy là hoàng tử độc nhất nhưng bị thất sủng, danh tiếng ngày càng kém nên hạ nhân có thể dễ dàng coi thường, khinh rẻ.
- " Để hắn vào đi."
Giọng nói nhẹ nhàng của vị nam nhân nọ vang lên, phá vỡ cục diện đang rối như tơ vò. Tuy thái độ hắn ôn nhu hòa nhã nhưng lại hết sức có uy lực. Hai tên lính gặp hắn lập tức thay đổi thái độ, cung kính gọi tiếng "Đại nhân".
Vân Mặc ngước lên nhìn vị đại nhân kia. Nàng kinh ngạc nhận ra đó là vị tổng quản thái giám đã từng cứu nàng một mạng khỏi Nhất Dạ. Đáy lòng nàng bắt đầu nổi tia nghi ngờ, thái độ của vị tổng quản này với Nhất Dạ không hề khinh miệt, không rõ là vì sự tôn nghiêm dành cho hoàng tộc hay do kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hoặc là có ẩn tình nào khác?
Cho dù thế nào, nhưng hiện tại nàng vẫn rất cảm kích hắn. Tuy thế nàng lại nghe hắn hờ hững cất lời.
- " Nói cho ngươi biết một tin, hiện tại điện hạ đang chìm ở hồ băng, không ai dám ra tay cứu giúp. Bởi vì điện hạ phạm thượng, chính tay hoàng thượng quẳng điện hạ xuống nước. Nếu như không cứu, điện hạ là hoàng tử duy nhất của Đại Yến cứ thế mà chết, thần tử như chúng ta khó tránh khỏi tai họa. Nhưng nếu như dám cả gan cứu điện hạ cũng chính là dám trực tiếp coi thường hoàng thượng, tránh không khỏi cơn giận dữ của Người mà tính mạng nguy hiểm khôn lường."
Hắn dừng lại một chút, sau đó mỉm cười yêu nghiệt lộ ra hàm răng trắng bóng.
- "Như thế nào, tiểu nô tài? Ngươi có dám trước bao người nhảy xuống hồ cứu điện hạ, sau đó đưa điện hạ trở về cung không?"
Câu hỏi này quả nhiên là con dao hai lưỡi, khiến người khác tiến không được, lùi không xong! Khí chất từ nam nhân này tuy tản mạn ôn nhu nhưng đôi mắt ngược lại vô cùng sắc bén, hắn dai dẳng nhìn chằm chằm vào Vân Mặc như muốn xuyên thấu tâm hồn của nàng!
Để leo đến chức tổng quản thái giám, phải biết rằng năng lực của hắn thực sự rất mạnh. Tuy nhìn thấy hắn nở nụ cười hòa nhã nhưng không có nghĩa trong lòng hắn không chứa đầy gai nhọn. Thậm chí Vân Mặc còn mơ hồ cảm nhận được người phía trước mặt từng trải qua mưa tanh gió máu. Một kẻ bề ngoài cười nhưng trong lòng giấu đao như thế này mới thực sự ẩn chứa vô vàn nguy hiểm.
Trước lời khiêu khích kèm theo mỉa mai của hắn, Vân Mặc vẫn gật đầu quyết tâm. Nam nhân thấy biểu hiện của nàng trong mắt không khỏi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng lười biếng như lúc đầu.
- " Nếu ngươi đã quyết tâm như thế, ta sẽ giúp ngươi! Có điều sau này khi hoàng thượng truy xét đến, cái mạng nhỏ của ngươi phải chịu trách nhiệm rồi."
Hắn nói bằng giọng rất dửng dưng như thể đang trêu đùa tính mạng của nàng, rõ ràng trong mắt hắn chỉ coi nàng là một con tốt thí mạng thay thế hoàn mỹ nhất. Cho dù là vậy nhưng Vân Mặc vẫn không thể ngăn nổi mách bảo của trái tim mình! Lúc gạt qua dòng người nhìn thấy bóng dáng mờ ảo chìm trong hồ băng, Vân Mặc vốn cứng cỏi không bao giờ dễ khóc bỗng nhiên nước mắt rơi tí tách, trái tim đau nhói chua xót khôn tả.
Hồ nước lạnh lẽo kết băng vào đầu đông, đến lúc vớt lên, cả người Nhất Dạ đều tím tái, đôi mắt nhắm nghiền hệt như búp bê sứ xinh đẹp.
Với sự giúp đỡ của vị tổng quản thái giám, Vân Mặc cả người gầy gò ướt nhẹp cõng Nhất Dạ trên lưng. Giữa cái lạnh buốt đến thấu xương, Vân Mặc bước chân xiêu vẹo, cả người không ngừng run rẩy, nhưng nàng biết người trên lưng còn lạnh giá hơn nàng biết mấy. Hai người cứ thế về Ngọc Lan cung, xung quanh mọi người nổi lên bàn tán.
Trái ngược với sự ảm đạm ở Ngọc Lan cung, Phượng Nghi cung ngập tràn niềm vui.
Sau sự kiện Lệ phi nương nương ngọc thể bất ổn vì bị Nhất Dạ điện hạ chọc tức, thái y đến khám phát hiện ra nàng có mang!
Hiện tại thì thai nhi đã hơn hai tháng. Với tin tức cực kì bất ngờ này, hoàng đế bệ hạ vui đến mức quên cả trời đất, thưởng ngay thái y ngọc bội quý giá đang treo bên mình. Nhân cơ hội đó, vị tổng quản thái giám nhắc khéo đến đại hoàng tử phạm thượng đến Lệ phi nương nương, kính cẩn xin hoàng thượng tha cho điện hạ một mạng vì hồng phúc của đứa trẻ sắp chào đời!
Tâm trạng đang vô cùng tốt của hoàng đế bỗng trầm xuống chút ít khi tổng quản thái giám nhắc đến Nhất Dạ, nhưng nghĩ đến Lệ phi sau bao nhiêu năm mới hoài thai, hoàng đế cũng không muốn trong thời gian này xảy ra chuyện chẳng lành, một lòng muốn đứa trẻ chào đời với nhiều hồng phúc an yên.
Vì thế mà hoàng đế bệ hạ ưng thuận gật đầu. Đôi mắt vị tổng quản kia vẫn lạnh nhạt như cũ, xong xuôi mọi việc hắn xin phép rời khỏi cung. Lúc bước đi thong thả qua khỏi các cung đình mỹ lệ, một ám vệ ẩn thân trong bóng tối đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh hắn.
- " Đại nhân không biết có điều gì phân phó thuộc hạ?"
Vị tổng quản thái giám khẽ phe phẩy chiếc quạt tinh xảo, dưới ánh trăng nụ cười của hắn tà mị thêm mấy phần, hiện đang đầu đông nhưng giọng nói của hắn vẫn dịu dàng như gió xuân.
- " Đưa Trần Tử Huyền đến khám cho Nhất Dạ điện hạ, nói với y cho dù điện hạ có xuống chầu Diêm Vương thì cũng phải kéo bằng được điện hạ trở về."
- " Nếu y không thể cứu được..."- Ý cười trên mặt hắn vẫn ôn hòa nhưng từng lời toát ra hơi thở lạnh buốt.-"Y cũng chuẩn bị sang thế giới bên kia là vừa".
Cảm nhận được sát khí lãnh khốc từ lời nói của chủ từ, tên ám vệ không dám chậm trễ, thoắt cái đã ẩn vào màn đêm u ám.
Chỉ còn lại bóng nam nhân đứng cạnh ổ mai, y phục trắng toát lẫn trong làn tuyết nhỏ nhẹ rơi càng thêm mờ ảo ảm đạm. Một mình hắn cứ thế lặng lẽ đứng đấy, ngặm nhấm nỗi đau hoài niệm xưa cũ...
Hiện tại Nhất Dạ đã được thay quần áo ấm, cả người rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Vân Mặc chuẩn bị cho hắn chăn ấm thật dày, trước đó còn không ngừng dùng cời than chọc vào đống than củi, chỉ sợ Nhất Dạ vẫn cảm thấy lạnh cho dù bản thân nàng đang nhiễm phong hàn.
Những lúc yếu đuối như thế này, sát khí vây quanh Nhất Dạ cũng tan biến vào hư không, chỉ tỏa ra hơi thở mỏng manh cần người dịu dàng che chở. Vân Mặc cứ thế trầm lặng ngắm nhìn hắn hồi lâu, càng nhìn càng cảm thấy hắn bây giờ chẳng hề giống một ác ma bò ra từ a tu la mà y hệt như một búp bê thiên sứ trong trắng thuần khiết.
Những sợi tóc lòa xòa chỉ che phủ chút đi đôi mắt đẹp còn đang nhắm nghiền, nương theo ánh trăng mơ hồ vẫn có thể thấy ngũ quan tuấn mỹ mê người mà Thượng đế đã dành tặng riêng cho hoàng tử nhỏ. Một đứa trẻ xinh xắn như vậy, ai có thể tưởng tượng sau này hắn chính là bạo quân khát máu tựa như ma quỷ đây?
Vân Mặc khẽ thở dài một hơi. Giữa hắn và nàng, chẳng biết là lương duyên hay nghiệt duyên?
Lần đầu tiên gặp hắn, suýt chút nữa hắn đã đoạt mất mạng của nàng. Thế nhưng đến khi hắn sắp chết, bản thân nàng lại can tâm cứu hắn.
Chẳng biết cứu hắn là đúng hay sai, Vân Mặc chỉ biết, nàng muốn làm những gì tâm trí mách bảo, để sau này tuyệt nhiên không hối hận day dứt.
Đối với việc hắn ngu ngốc cố chấp tự đẩy mình vào con đường cùng, Vân Mặc chỉ có thể nở nụ cười bi ai.
Nàng từng bị vứt bỏ tại cô nhi viện chẳng ai quan tâm, từng vì khát cầu tình thương mà cẩn thận hèn mọn lấy lòng người từng chút một, đổi lại cũng chỉ là ánh nhìn vô tình tàn nhẫn, nếu không cũng là thừa cơ lợi dụng của thế gian. Chỉ là ít nhất trong kí ức của nàng khi đã tổn thương đến cùng cực, thì đã xuất hiện một cái nhìn ấm áp cùng một vòng ôm xua tan đi hàn khí của nàng.
Đời nàng đã từng xuất hiện một người như thế để nàng có lý do khao khát sống và hi vọng. Chính là nàng nuôi giấc mơ một ngày đứng trên đỉnh cao chói lóa để người ấy có thể nhìn thấy nàng! Thế nhưng Nhất Dạ thì sao? Níu kéo lại hắn ở thế giới này, có phải chỉ toàn là hận thù cô độc?
Không biết Nhất Dạ mơ thấy điều gì mà mày kiếm của hắn bỗng nhiên nhíu chặt, mồ hôi lạnh chảy dọc gò má. Thấp thoáng đâu đây dường như khóe mắt đọng lại có cả bi thương, xen lẫn uất hận cùng sát khí tỏa ra nhàn nhạt. Vân Mặc thấy thế bỗng trở nên hốt hoảng, chỉ có thể dịu dàng từng chút dùng khăn ấm lau mồ hôi ướt đẫm trên gương mặt cho hắn, thở dài mong cơn ác mộng của hắn nhanh chóng qua đi.