Ngọn lửa cũng không phá hủy quá dữ dội như Thẩm Thư Vân tưởng, ngọn lửa cháy trước đó kéo dài đến tận ban công, nhưng đến gần nhìn kỹ lại có thể phát hiện phía bên phải sát tường, có một thông đạo nhỏ hẹp, chưa bị hoàn toàn phá hỏng, Ninh Vãn đúng là từ nơi đó khom lưng tiến vào. Hai người quyết định nhanh chóng rút lui, Ninh Vãn bảo hộ phía sau, Thẩm Thư Vânphủ lên cái khăn tắm lớn, hơi ẩm từ khăn tắm bị ngọn lửa hun tỏa ra hơi nóng, mồ hôi rơi trên trán Thẩm Thư Vân cũng tuôn ra như tắm.
ngọn lửa có thể ập đến bất cứ lúc nào, chỉ có thể tăng tốc hết mức có thể, áo sơ mi của Ninh Vãn đều thiếu chút nữa bị ngọn lửa liếm một vết.
Nhưng vào lúc này, biến cố đột nhiên phát sinh!
Giá rượu bằng gỗ đứng bên trái đã bị nấu chảy, một thanh gỗ bị gãy do lửa bất ngờ rơi xuống bên phải! Thẩm Thư Vân không dừng lại chân, mắt thấy sắp đụng phải nó, Ninh Vãn đã phản ứng trước, vội vàng tay mắt lanh lẹ đẩy mạnh Thẩm Thư Vân một cái, còn lại lảo đảo đi về phía trước theo quán tính.
Hết thảy đều phát sinh ở trong chớp nhoáng, chờ Thẩm Thư Vân phản ứng kịp, lúc quay đầu nhìn lại, không khỏi thất thanh kêu lên: “Ninh Vãn ——”
Chỉ thấy Ninh Vãn nửa quỳ trên mặt đất, ngũ quan bởi vì đau đớn quá độ mà nhăn tít lại, mà ngay chỗ vai cậu, lại chính là thanh gỗ đang cháy dở, trong khoảnh khắc ngọn lửa đã cháy dọc theo cây gỗ bén lên áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi của Ninh Vãn!
Ninh Vãn mắt đầy sao xẹt, chịu đựng đau nhức cắn răng đi lên một bước, ném cây gỗ trên mặt đất, lăn người dựa vào tường, cố gắng dập tắt ngọn lửa, nhưng điều này rất khó vì đang trong đám cháy, cậu thống khổ gào rống trong cổ họng, Thẩm Thư Vân nhìn thấy cảnh này lập tức nước mắt tuôn như mưa.
“Đi mau, đi mau…… Aaaa!” Ninh Vãn đỡ vách tường, đỏ mắt đẩy Thẩm Thư Vân, dùng hết sức toàn thân la lên “Vân ca, đi mau đi!”
Thẩm Thư Vân biết đây không phải là nơi để lãng phí thời gian, gian nan bước từng bước về phía trước, không quan tâm đến khói bụi phía trước, bước nhanh ra ngoài.
Mảnh gỗ rơi xuống đã bốc cháy dữ dội, ngọn lửa bên trên cũng không quá lớn, sau khi họ bước ra khỏi căn phòng đang cháy, Ninh Vãn đã nằm bẹp ngay tại chỗ, lăn lộn hai vòng trên mặt đất, lần này rốt cuộc thành công dập tắt ngọn lửa đang bốc cháy sau lưng. Tuy nói tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng tình huống cũng thật sự không lạc quan —— lưng của Ninh Vãn đã cháy thành máu, quần áo và da thịt dính vào nhau, phát ra mùi khét lẹt vô cùng khó chịu, cảnh tượng có thể coi là vô cùng thê thảm.
Thẩm Thư Vân trong lòng đột nhiên trùng xuống, trong bất tri bất giác, vành mắt lại đỏ.
“Đừng…… Đừng khóc,” Ninh Vãn thở hổn hển lấy hơi, nằm trên mặt đất, giống như không còn sức lực để đứng lên nữa, nỗ lực cười cười, “Anh khóc khiến lòng tôi còn khó chịu hơn bị lửa đốt.”
Thẩm Thư Vân từ trước đến nay không phải người thích rơi lệ, nhưng phàm càng người kiên cường, nước mắt lại càng nhiều sức nặng, chỉ đơn giản là vài giọt quả thực cũng khiến lòng Ninh Vãn biến thành một chiếc hố sâu.
Ninh Vãn chống đỡ đứt quãng nói vài câu an ủi, trước mắt dần biến thành màu đen, trong lòng rõ ràng, mình cũng không cố thêm được lâu nữa, vì thế mở miệng dặn dò nói: “Anh chạy nhanh chạy xuống lầu, nơi này không thể ở lâu.”
Thẩm Thư Vân sao có thể để mặc Ninh Vãn tự sinh tự diệt được, anh muốn đỡ Ninh Vãn lên, đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Thẩm Thư Vân ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy mấy lính cứu hỏa mang đồ vội vàng chạy lên, tức khắc tiếng lòng buông lỏng, chân mềm nhũn ngồi bệt trên mặt đất.
Thời điểm Thẩm Thư Vân tỉnh lại, anh bần thần nhìn bức tường trắng xóa một lúc lâu, cho đến khi nghe tiếng của Anna cạnh giường gọi, mới choàng mở miệng: “Ninh……”
Mới nói ra một chữ, Thẩm Thư Vân nhận ra rằng giọng nói của mình đã trở nên khàn đặc, làn khói dày đặc làm yết hầu trở nên mất tiếng, lúc nói chuyện như đang nuốt dao vào họng, đau đớn cực kỳ.
Nhưng Thẩm Thư Vân vẫn kiên cường tiếp tục nói: “Ninh Vãn……”
Anna vội vàng trả lời nói: “Ninh Vãn không nguy hiểm đến tính mạng, bác sĩ đã xử lý xong rồi, hiện tại ở phòng cách ly để quan sát tình huống, phòng ngừa cảm nhiễm, chờ cơ thể anh đỡ hơn một chút hẵng đi thăm cũng được.”
Chính tai nghe được đáp án, trong lòng Thẩm Thư Vân mới thả lỏng đôi chút.
Anna thở dài, thầm nghĩ số mình cũng khổ quá đi, ông chủ với chồng (Gốc là lão bản nương nghe hơi kỳ nên mình đổi lại rồi) đột nhiên tao ngộ lửa lớn, mãi mới xin phép được kỳ nghỉ đông, ở nơi khác du lịch lại bị gọi về gấp. Cả hai đều trông như thế này, ngay cả Anna cũng nhìn mà thấy thảm vô cùng, đành phải tới giúp Ninh Vãn chăm sóc Thẩm Thư Vân trước đã.
Thẩm Thư Vân không biết chính là, anh đã hôn mê trong bệnh viện cả ngày, vì sợ hãi, căng thẳng và bị ngạt khói, anh cũng đã hôn mê một thời gian ngắn sau khi vào bệnh viện cùng với Ninh Vãn, nhưng may mắn là không có vết bỏng trên người, tốt hơn Ninh Vãn nhiều lắm. Vài người đỡ anh lên giường bệnh nằm, để anh nghỉ ngơi cho thật tốt.
“Cảm ơn cô, Anna, làm phiền cô phải đến tận đây chăm sóc tôi.”
Thẩm Thư Vân nói xong câu đó, lại nhắm hai mắt vào, ngủ thật say.