Bách Niên Hảo Hợp

Chương 12



Đêm nay Cố Hòa Bình thậm chí không ăn lẩu, anh ta giận đến nỗi trước khi rời đi còn đặc biệt ném lại một câu, “Đừng tới nhà cậu? Nơi này của cậu được xem là nhà hả? Nhà người ta thì vợ con quay quần, còn cậu là gã đàn ông vừa bị vợ bỏ rơi, nhiều lắm là một cái phòng nhỏ rách nát mà thôi.”

Chu Khải Thâm hồi tưởng nửa ngày trời, tim gan phổi thận đã không còn đau. Bóng dáng Cố Hòa Bình đã sớm không còn.

Trở về kể chuyện này cho lão Trình nghe, lão Trình sắm vai người nghe kể chuyện cười, “Cậu ấy không đánh cậu là do cậu trốn nhanh, cậu đâm vào chỗ đau của cậu ấy làm gì, có phải cậu rảnh tới hoảng người rồi không. Lại nói, hai người đều đã hơn ba mươi tuổi rồi, có trẻ con không hả.”

——

Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Văn Xuân mua xong thức ăn quay về nhà thì nhìn thấy Triệu Tây Âm ăn diện một bộ đồ mới toanh đang đứng trong phòng khách, bỗng giật mình, “Ôi, dậy sớm thế?”

Triệu Tây Âm nhìn vào gương buột tóc thành một cái đuôi ngựa, trong miệng còn đương ngậm lược mà dây chun thì đang chuyễn động giữa các ngón tay. Chiếc váy thể thao ngắn màu xanh nhạt càng tôn thêm vẻ tươi trẻ vui vẻ của cô.

Triệu Văn Xuân đặt thức ăn xuống, “Đi ra ngoài sao?”

“Đi tới chỗ tiểu Lê một chuyến ạ, có mấy chuyện muốn nói với cậu ấy.”

Triệu Văn Xuân nghiêng đầu nhìn con gái, “À, thật sự múa trở lại?”

Triệu Tây Âm dở khóc dở cười, “Bằng không người cho rằng tối hôm qua con nói chơi à?”

Triệu Văn Xuân cũng thật sự cho là vậy.

Ngày đó Triệu Tâm Âm hỏi, mấy năm qua cô không làm công việc đàng hoàng, cùng với Lê Nhiễm lăn qua lăn lại làm càn vớ vẩn, đủ tiền rồi thì đi du sơn ngoạn thủy, một lần đi là đi hết nửa cái Trung Quốc, có nhà ai là có con gái tùy hứng như vậy chứ. Nhưng Triệu Văn Xuân nào có để tâm, bởi vì ông biết, năm đó sau cái chuyện múa kia con gái đã trải qua bao nhiêu khó khăn.

Bên ngoài nhẹ như gió mây, bên trong ngũ lao thất thương(*), ngay cả gân cốt cô nói cô đã khỏi hẳn nhưng thật ra đều tự mình chịu đựng. Múa hơn hai mươi năm đã sớm thành một phần của sinh mệnh rồi. Năm đó ngã xuống có bao nhiêu đau đớn, nếm phải bao nhiêu bất công thì lòng hóa tro nguội cũng dày bấy nhiêu.

(*) Ngũ lao thất thương: Ốm yếu bệnh tật.

Triệu Văn Xuân là một tay viết lách đến tuyệt mĩ hoa chương, thơ văn được người ta ca ngợi hết cả mấy độ xuân thu, cũng có thể xuất khẩu thành thơ, chữ chữ câu câu đều có thể trở thành trăm sông. Nhưng lại không có cách nào nói ra một chữ để an ủi con gái gãy cánh.

Đã rất nhiều lần Triệu Tây Âm cười nói với ông, đều là quá khứ rồi, bố, con không sao.

Ai tin chứ?

Nhưng lần này, Triệu Văn Xuân tin thật.

Triệu Tây Âm chỉnh lại tóc: “Người cười cái gì đó?”

Mấy nếp nhăn bên khóe mắt Triệu Văn Xuân hướng lên trên, tới là phúc hậu.

Triệu Tây Âm xoay người, “Thầy Triệu không muốn dạy bảo gì sao ạ?”

“Không vui thì về nhà.” Thầy Triệu nói ra lời dạy bảo.

Triệu Tây Âm ngồi tàu điện ngầm, vừa mới ra khỏi tiểu khu thì nghe thấy có người gọi tên. Cô nhìn sang xung quanh, trong lúc nhất thời không tìm ra điểm chuẩn, Mạnh Duy Tất hạ cửa sổ xe xuống, khẽ nghiêng đầu qua bên này, “Tây Âm.”

Triệu Tây Âm ngẩng ra tại chỗ, giống như bị dây thừng kéo lấy mắt cá chân, cũng quên mất là nên đi hay nên ở lại.

Hai người họ cách nhau ba tới năm mét, đoạn đường này có rất nhiều người qua lại, có chiếc xe chạy ngang qua, bấy giờ cô mới bừng tỉnh khoảnh khắc này là sự thật, là sống. Mạnh Duy Tất xuống xe, đến cửa xe cũng không kịp đóng, anh ta đón lấy ánh nắng ban mai chạy về phía cô.

Triệu Tây Âm yên lặng đi lùi về sau hai bước nhỏ, rồi cứ vậy nhìn anh ta.

Mạnh Duy Tất đặc biệt nhạy cảm với sắc mặt của cô, cười nói: “Sao thế, tư thế chạy bộ không đẹp, nếu không anh chạy làm mẫu cho em một lần nhé?”

Triệu Tây Âm bị chọc cười, cười khúc khích trêu chọc anh ta: “Giờ đã anh đã là một ông chủ lớn rồi, em đâu dám sai khiến anh chứ. Anh đi qua đây là có công chuyện à?”

Cô rất thoải mái, không hề nhìn ra có sự xa cách hay khó chịu nào, đối xử với anh ta hệt như đối xử với Lê Nhễm, tiểu Thuận, hay hoặc với bất cứ người bạn nào khác. Mạnh Duy Tất thôi cười, nhưng vẫn khách khí dịu dàng, thẳng thắn nói: “Đến tìm em.”

“Hôm qua anh mới nghe cô giáo Đới nói chuyện của trưa hôm đó, xin lỗi vì đã khiến em và dì xảy ra chuyện không vui.”

Triệu Tây Âm vừa nghe liền hiểu chủ ý đề cử cô đến casting phim 《Cửu Tư》 tám chính phần mười là có liên quan đến Mạnh Duy Tất. Vốn dĩ chỉ dự định thông qua Đinh Nhã Hà để khuyên nhủ Triệu Tây Âm là tốt nhất. Lại không nghĩ tới Đinh Nhã Hà đặc biệt để bụng nên đã rất lo lắng gọi Triệu Tây Âm tới. Đoán chừng Đới Vân Tâm cũng rất hối hận đi, làm chuyện xấu với ý định tốt lại tình cờ gặp phải một kẻ không có não.

Mạnh Duy Tất đi công tác ở Nhật Bản mãi đến ngày hôm qua mới trở về và gặp Đới Vân Tâm, cô giáo Đới nhìn anh ta xua xua tay, một tiếng thở dài.

Ý kia, đừng tiếp tục nghĩ nữa, không đùa.

Mạnh Duy Tất nhỡ mãi về tình cũ, yêu mãi người cũ, nhưng còn có một số nguyên nhân mà không một ai biết.

Lúc hai người họ còn tốt thì mẹ Mạnh phản đối, nói rằng nghề múa là nghề ăn cơm theo thanh xuân thì có cái kết quả gì. Mạnh Duy Tất chống đối với mẹ mình nửa năm có hơn, nhưng chưa từng nhắc một chữ với Triệu Tây Âm. Có một lần anh ta xã giao rồi say rượu, thật sự mệt tim nên mới không biết lựa lời mà đã nói trong điện thoại: “Tiểu Tây, nếu không chúng ta đừng múa nữa, nếu em thật sự thích, chi bằng tới đoàn ghi danh một cái chức nhàn tản nào đó có được không?”

Lúc đó Triệu Tây Âm đã ầm ĩ với anh ta một trận, “Anh là anh, em là em, không phải chúng ta. Em chỉ muốn múa, múa cả đời cũng không ai có quyền quản em.”

Mạnh Duy Tất lập tức tỉnh trong men say, cáu tới mức tự tát mình hai bạt tai.

Lúc Triệu Tây Âm gặp sự cố trên sân khấu, hai người bọn họ đã chia tay, năm ấy Mạnh Duy Tất hai mươi bốn tuổi, bởi vì danh không chính ngôn không thuận nên không thể đi thăm cô, chỉ có thể sai người xung quanh đi hỏi thăm. Bạn bè nói, Triệu Tây Âm ở trong phòng bệnh khóc. Mạnh Duy Tất đứng ở dưới lầu của bệnh viện, ánh mắt đỏ hoe.

Những lời nói tổn thương tới trái tim cô, đã biến thành sâu độc, biến thành ma, một lời thành sấm.

Mấy năm qua, Mạnh Duy Tất đối với cô mắc nợ nhiều hơn là hổ thẹn.

Giờ phút này Triệu Tây Âm chầm chậm ngước mắt, lúc nhìn tới anh ta thì thản nhiên mỉm cười: “Chuyện có bao lớn chứ, anh không nói đến thì em cũng quên mất, còn phiền phức anh phải đi một chuyến tới đây, là em không đúng rồi.”

Mạnh Duy Tất muốn nói rồi lại thôi, Triệu Tây Âm cười híp mắt xua tay một cái, “Không đến công ty à? Anh mau đi đi.”

Xe gọi trên mạng vừa khéo dừng lại ở trước mặt, Mạnh Duy Tất muốn mượn cớ đưa cô đi một đoạn cũng không còn. Triệu Tây Âm ngồi trên xe, cách một tấm kính cửa sổ nhìn anh ta vẫy vẫy tay, sau đó nói tài xế lái xe, thậm chí Mạnh Duy Tất ở đằng sau còn chạy theo vài bước chân.

Tài xế sư phụ(*) là người Bắc Kinh một trăm phần trăm, còn đặc biệt có thể nói lóng. Triệu Tây Âm nhìn ra cửa sổ, nghe thì nhiều mà nói thì ít. Gần mười phút sau, tài xế ai ôi một tiếng, “Nhóc con, cái xe đằng sau đi theo cháu nãy giờ rồi ê. Quen biết nhau à?”

(*) Người Trung thường gọi các tài xế là sư phụ.

Triệu Tây Âm quay đầu lại nhìn, chiếc Jaguar màu trắng của Mạnh Duy Tất đang lẫn trong dòng xe cộ. Cô nói: “Sư phụ, người có thể lái nhanh một chút không ạ?”

“Được thôi.” Tài xế nhấn chân ga, vừa khéo đèn tín hiệu chuyển sang xanh nên đã ném xe Mạnh Duy Tất ở bên trong đèn đỏ.

——

Triệu Tây Âm nói với Lê Nhiễm chuyện cô muốn múa trở lại, tính tình Lê Nhiễm ngay thẳng, vô cùng vui vẻ nên ngày hôm nay cô ấy đã giảm giá 20% cho khách. Triệu Tây Âm còn cảm thấy thật xấu hổ, nói rằng giờ phải đi, ở lại cửa hàng cũng không giúp được gì.

Lê Nhiễm cú vào đầu cô, “Mau thăng quan tiến chức cho tớ, cậu mà đăng bài quảng cáo lên weibo của cậu thì sẽ rất hữu dụng đấy.”

Tiểu Thuận nói: “Ai mà dám đăng bán nội y tình thú chứ. Ôi, Lê ca, chị chớ có làm thế với chị Tây.”

“Nội y tình thú thì sao chứ, chị làm ăn chính trực ngay thẳng, tuân thủ pháp luật đóng thuế hẳn hoi. Chị còn kiêu ngạo không kịp đây.” Lê Nhiễm búng tay cái tách, “Buổi tối đi ăn mừng đi, tớ khao.”

Lê Nhiễm là thích chơi, tính mượn lí do này để thả lỏng một phen. Cô gái này cũng thật kì lạ, thường ngày làm tổ ở trong phòng làm việc không bước chân ra khỏi cửa, nhưng bạn bè cô ấy kết giao lại không hề ít. Trước kia cô ấy có cái biệt hiệu, là tự mình đặt cho mình —— Nhân vật của Sanlitun.

Buổi tối, trong một Pub nhìn như mới mở, vừa đi vào Lê Nhiễm và ông chủ nơi này quen biết nhau, tay trái khoác tay Triệu Tây Âm, “Đây là chị em của tôi.” Tay phải ôm lấy tiểu Thuận, “Đây là con chó đen nhà tôi.”

Tiểu Thuận tức tới mức học hai tiếng chó sủa.

Ông chủ rất là hào phóng, “Gọi rượu thì cứ tính vào sổ của tôi.”

Lúc rời đi, anh ta bỗng nhiên nhìn Triệu Tây Âm cười, “Em gái Triệu, chơi vui vẻ nha.”

Tiếng nhạc quá lớn, Triệu Tây Âm không có nghe rõ đã bị Lê Nhiễm kéo vào trong sàn nhảy.

Ông chủ đi lên lầu hai, đối diện với sàn nhảy có một lô ghế dài, anh ta nhìn quanh nhưng không tìm được người, vừa tính rời đi thì bị Chu Khải Thâm gọi lại, “Này.”

“Ôi, còn nói tại sao không thấy ngài đấy.”

Chu Khải Thâm chơi bài ở sau tấm bình phong, trên bàn thẻ đánh bạc đã chất thành một chồng. Ông chủ đi đến, nói với anh: “Tiểu Triệu cũng tới.”

Chu Khải Thâm đặt lá bài xuống, “Với ai?”

“Tiểu Lê, còn có một bé trai.”

Chu Khải Thâm không lên tiếng, chơi cho xong ván bài này mới nói: “Cậu chăm sóc một chút, đừng mang rượu tới bàn của các cô ấy.”

Nghĩ một hồi, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, “Tôi đi hóng mát một chút.”

Lê Nhiễm nhảy xong một vòng thì đi xuống, Triệu Tây Âm đưa cho cô ấy ly nước trái cây. Lê Nhiễm uống một hơi hết nửa ly nước, hỏi cô: “Cậu muốn múa trở lại, khẳng định cô giáo Đới sẽ vui đến phát rồ rồi.”

Triệu Tây Âm gật gù, “Cô ấy là một cô giáo tốt.”

“Cô ấy tốt với cậu còn hơn cả mẹ của cậu.” Lê Nhiễm ngồi gần một chút, “Có một chuyện tớ vẫn không nói cho cậu, khi đó cậu xảy ra chuyện cô giáo Đới đang ở Mỹ biểu diễn, anh trai tớ cũng có ở đó, anh ấy nói rằng nhìn thấy cô giáo Đới nghe điện thoại thì ngồi ở trên ghế khóc. Đến tối hiệu quả diễn xuất không được tốt cho lắm, tâm trạng cô ấy xuống thấp cực kì, trong cuộc đời nghề nghiệp của cô ấy gần như không tồn tại sai lầm.”

Triệu Tây Âm mím chặt môi dưới, càng lúc càng im lặng.

Lê Nhiễm uống cho xong nửa ly nước trái cây còn lại, nhìn cô vài lần, cuối cùng vẫn nói: “Cậu vừa múa lại sẽ khó tránh có tiếp xúc với Mạnh Duy Tất.”

Ánh đèn quay vòng trên mặt cô, sắc thái sặc sỡ chặn lại tâm trạng, một lát sau Triệu Tây Âm nói: “Nhiều năm như vậy, tớ đã sớm quên rồi.”

Lê Nhiễm búng tay cái tách, “Thoải mái!”

Triệu Tây Âm cười vui vẻ dựa vào người cô ấy, “Xin nhờ, cậu đừng cứ lôi chuyện này ra nói thì tớ đã cảm trời tạ đất rồi, mỗi một lần tớ đều phải đường hoàng ra dáng trả lời một lần, đến tớ cũng cảm thấy lúng túng nữa là.”

Lê Nhiễm gọi rất nhiều rượu, cả hai người còn có thể uống được nữa, uống xong bốn chai rượu nhỏ mà mắt ai cũng sáng trưng. Tình bạn chính là như vậy, cùng cậu cười, cùng cậu say, lúc muốn điên thì sẽ cùng nhau điên. Lê Nhiễm thích rượu, độ tự chủ của cô ấy không bằng Tây Âm, chốc sau liền bắt đầu buông thả.

“Mấy ngày trước tớ về nhà ăn cơm anh hai tớ nói, trong Top mười danh nhân trẻ năm nay xuất hiện một thanh niên mới kiệt xuất, lại có một vị trí đại biểu cho Chu cẩu rồi đây.”

Triệu Tây Âm không nhúc nhích cả nửa ngày, “Cái gì cẩu?”

Lê Nhiễm sáp tới nói vào tai cô: “Chu Khải Thâm.”

Dính vào rượu, mọi người đều trở nên thoải mái tùy tính, Triệu Tây Âm nghe xong liền cười, “Cậu đừng đặt loạn biệt danh cho người ta.”

“Ôi ôi ôi, cậu giúp anh ta nói chuyện kìa.” Lê Nhiễm đập vào bả vai cô, bày ra bộ mặt đau lòng gần chết.

Triệu Tây Âm dở khóc dở cười, đường hoàng ra dáng giải thích một hồi, khua tay giữa không trung hệt như đang thảo luận học thuật vậy.

Thẻ ngồi của Pub được thiết kế theo kiểu lưng tựa lưng, thật trùng hợp chỗ ngồi của Chu Khải Thâm cách Triệu Tây Âm một cái lưng ghế. Chỉ có một mình anh và phía bên này đèn đều bị cho tắt hết, thỉnh thoảng có ánh đèn lúng liếng khẽ run.

Chu Khải Thâm đang ngồi trên ghế sofa, trên bàn đặt chìa khóa xe và di động, anh cứ yên lặng như vậy, trên mặt chầm chầm xuất hiện nụ cười.

“Cậu đừng nói với tớ nhiều thế, tớ nghe không hiểu đâu, tớ biết tỏng vừa nãy cậu che chở cho Chu cẩu.” Lê Nhiễm không hề mơ màng, uống rượu, ngược lại ánh mắt lờ đờ nhìn thế giới, nói hươu nói vượn tới rõ rành rành.

Cô ấy nói: “Thật ra tớ luôn có một câu không dám hỏi.”

Triệu Tây Âm sợ cô ấy: “Vậy thì cậu đừng có hỏi.”

“Tớ sẽ hỏi, sẽ hỏi.” Lê Nhiễm ngoẹo cổ, gối đầu lên bả vai Triệu Tây Âm, “Cậu gả cho Chu Khải Thâm kia hai năm, anh ta có từng ngoại tình không?”

Triệu Tây Âm lắc đầu, “Không có không có.”

“Có từng ghẻ lạnh cậu không, hay giở thói gia trưởng không?”

Im lặng một hồi, “Không có.”

“Tây Âm, Chu Khải Thâm có tốt với cậu không?”

Lần này thời gian im lặng càng dài, sắc mặt Triệu Tây Âm bình tĩnh, quầng sáng từ đậm biến thành nhạt giống như từng gợn sóng khe khẽ nhúc nhích. Cả người cô trở nên dịu dàng lắng đọng, lông mày tinh tế đôi mắt vong veo lấp lánh nước, rồi hóa thành gió, cuối cùng loáng thoáng mê ly.

Lê Nhiễm không có tính nhẫn nại, cầm lấy cánh tay cô điên cuồng lắc, “Tớ biết tỏng cậu muốn bảo vệ anh ta, đều không nỡ nói anh ta không tốt.”

Triệu Tây Âm bị cô ấy lắc cho dở khóc dở cười, đưa tay búng nhẹ vào chính giữa trán cô ấy, “Con mèo say, lần sau không cho cậu uống rượu nữa.”

Lê Nhiễm nào chịu buông tha, “Vậy cậu nói ra một khuyết điểm của Chu Khải Thâm xem nào, nói nói nói nói nói nói!”

Triệu Tây Âm bị cô ấy lắc tới nỗi tay muốn gãy đôi, “Tớ nói tớ nói.”

Người ở đằng sau lập tức ngồi thẳng lưng theo thói quen.

“Tớ cảm thấy… anh ấy quá lớn.”

Lúc Triệu Tây Âm trả lời giọng cô trầm, rụt rè vô cùng.

Chu Khải Thâm sững sờ, sau đó hồi tưởng lại, nụ cười dần sâu, trái tim như bị ném vào trong một mẻ kẹo được bọc bởi mật ong, hút hết chất lỏng ngọt ngào, mà bên trên còn được rắc một lớp sô cô la đậu.

Lê Nhiễm không nghe rõ, “Cái gì cái gì lớn a? Cậu nói nhỏ quá.”

Triệu Tây Âm: “Tớ nói —— tuổi tác anh ấy có chút lớn,

có hơi già.”

Âm thanh này rất lớn, lớn đến mức giống như một cây đuốc, trong nháy mắt nung chảy lớp sô cô la trên đầu quả tim của người nào đó.