“Tam giác sắt” yên tĩnh hẳn, biểu cảm vô cùng đặc sắc.
Triệu Tây Âm nói xong cũng không cảm thấy hối hận, dù gì nói cũng đã nói rồi, anh vì cô mà gây ra chuyện, nợ, thì trả thôi.
Cô ngồi xổm trên sàn nhà, vùi đầu giữa hai chân, người co lại thành một nhúm be bé.
Chu Khải Thâm cảm thấy cả người ấm áp, càng lúc càng ấm. Đương là cuối hè nhưng anh lại cảm nhận được gió xuân đang chầm chậm thổi tới. Chu Khải Thâm cũng cúi người xuống, tới gần cô, mùi hương quen thuộc trên người anh lại quấn lấy năm giác quan của Triệu Tây Âm.
Chu Khải Thâm thầm cười, thấp giọng đồng ý: “Được, tôi không đi lung tung nữa.”
Triệu Tây Âm vẫn ngồi xổm, không nhúc nhích.
Nghĩ rằng cô gái đương e thẹn, Chu Khải Thâm càng khoan khoái hơn, nói tiếp: “Em đứng dậy đi, đều là người quen cả.”
Cố Hòa Bình và lão Trình đều hiểu, rất thức thời chừng mực không cười sự chủ động của cô gái. Giọng điệu giải khuây tới là đoan đoan chính chính: “Không sao tiểu Tây, Chu ca là cảm ơn em. Đứng dậy đi, để Chu ca mời em ăn bữa cơm.”
Triệu Tây Âm vẫn luôn im lặng rốt cục cũng chịu lên tiếng, cô quay đầu nhìn Chu Khải Thâm, nói: “Em đau bụng.”
Thật sự rất đau, chạy từ khu F tới đây ước chừng cũng hai cái tám trăm mét đi, bởi vì chạy quá nhanh nên cô thở hổn ha hổn hển, bụng rất đau. Chu Khải Thâm cau mày, sau đó cả người ngồi xổm xuống, hai tay nắm chắc cánh tay cô, cứ như vậy đỡ cô đứng dậy.
Triệu Tây Âm nghỉ một lúc mới tốt hơn một chút. Ánh mắt không biết sao cho đặng, “Chuyện mới nãy em nói với anh ấy, có khi không phải sự thật đâu.”
“Ừm.” Chu Khải Thâm nhìn cô.
“Nhưng chú ý một chút cũng không sai.” Triệu Tây Âm lại giải thích.
“Được.” Chu Khải Thâm gật đầu.
Lão Trình đứng bên cạnh nháy mắt với Cố Hòa Bình, tựa cười lại không phải cười, “Trông cậu ấy có giống ông chồng năm tốt đang nghe lời của vợ không?”
Cố Hòa Bình dùng sức gật đầu, giống, quá giống.
Triệu Tây Âm chào hỏi hai người bọn họ, “Trình ca, Bình ca, gặp sau ạ.”
Lão Trình chặn người lại, khách sáo: “Tiểu Tây, Trình ca mời em ăn bữa cơm này, cho anh chút mặt mũi nhé.”
Triệu Tây Âm nhỏ giọng nói: “Không được ạ, bạn em còn đang chờ em nữa.”
Dù có cố gắng ép buộc giữ lại thì cũng đuối, sau khi Triệu Tây Âm đi, rốt cục lão Trình cũng nói một câu khẳng định với Chu Khải Thâm: “Ông chủ Chu, cậu là một thằng đàn ông sợ vợ.”
Sau khi Triệu Tây Âm quay trở lại, Sầm Nguyệt có thể nhìn thấy tâm trạng cô không vui. Hỏi không nói, đồ ăn Nhật cũng không ăn được mấy miếng, hậm hậm hực hực giống hệt người bị bệnh. Lúc về Triệu Tây Âm còn đặc biệt xin lỗi: “Xin lỗi cậu, hôm nay tôi không thể cùng ăn ngon với cậu, lần sau cậu đến nhà của tôi đi, bố tôi làm cơm rất ngon.”
Sầm Nguyệt thật sự lo lắng cho cô, “Tôi ăn rất vui vẻ mà. Cậu không sao chứ? Tôi cảm thấy sắc mặt cậu không tốt lắm.”
Triệu Tây Âm xoa xoa bụng, “Ăn mấy món linh tinh nên dạ dày không thoải mái cho lắm.”
Tiễn Sầm Nguyệt xong, Triệu Tây Âm bắt xe đi tới đường Nguyệt Đàm Tây.
Lúc đến, Quý Phù Dung vẫn đang khám bệnh, bên trong phòng khám gọn gàng sạch sẽ, đèn sợi đốt sáng tới phát chói. Có một người mẹ trẻ đương ôm đứa bé bị sốt và Quý Phù Dung đang kiểm tra tưa lưỡi. Triệu Tây Âm không làm phiền bà, đi tới ghế sofa bên cạnh ngồi xuống, hơi ngửa người ra đằng sau, ánh mắt mông lung nhìn chằm chằm bức tường trắng.
Quý Phù Dung có dáng người nhỏ nhưng nhanh nhạy, chiếc áo blouse trắng trên người khiến bà trở nên dịu dàng. Mái tóc ngắn được chia thành nhiều lớp dán sát sau tai, nhìn sao cũng chỉ chừng bốn mươi tuổi là cùng.
Bà dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trên trán Triệu Tây Âm, “Sao rồi? Khó chịu à?”
Triệu Tây Âm ừm một tiếng, hai tay nhẹ nhàng che bụng dưới, “Bụng lại đau ạ.”
Quý Phù Dung không hề qua quýt, dìu cô đứng dậy, “Đau bao lâu rồi? Đau đến mức nào? Cháu vào trong nằm để dì xem xem nào.”
Sau khi cẩn thận kiểm tra xong, Quý Phù Dung yên tâm nhưng vẫn không kìm được trách cứ, “Chạy gấp như vậy, dì đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, trong vòng ba năm không được vận động mạnh.”
Triệu Tây Âm ngoan ngoãn nói, “Vâng ạ.” Im lặng một chốc, lại cẩn thận hỏi: “Nhưng đã ba năm rồi mà ạ?”
“Đừng có tỉa tót câu chữ với dì, ý dì là gì con là người hiểu rõ nhất. Dì kê cho cháu ít thuốc, nhớ phải uống đúng giờ đó.” Giọng Quý Phù Dung nhỏ nhẹ ấm áp, tỉ mỉ kiểm tra đủ liều thuốc, “Mấy hôm nay cháu xin nghỉ hai hôm, tốt nhất là ở nhà nghỉ ngơi. Nếu sợ bố cháu lo lắng thì cứ tới chỗ dì.”
Chuyện này thật sự gay go, Triệu Tây Âm nói: “Bên đoàn xin nghỉ không dễ ạ.”
Quý Phù Dung nghiêm túc hơn, “Còn muốn cái cơ thể này nữa không?”
Triệu Tây Âm nhỏ giọng nói: “Lâu như vậy rồi, hẳn không có chuyện gì đi, hôm nay do cháu chạy gấp quá ạ.”
Quý Phù Dung không tranh cãi với cô, vẫn là giọng điệu bình bình tĩnh tĩnh: “Dì gọi cho cô cháu.”
Vai Triệu Tây Âm run lên, không dám đằng hắng, âm thanh phát ra hệt tiếng muỗi kêu: “Cháu nghe lời ngài.”
Quý Phù Dung cười nói: “Thật hết cách rồi mới bắt chẹt cháu như vậy, cháu chỉ sợ mỗi cô của cháu. Nhưng mà tiểu Tây này, nghe lời dì Quý, tuy tuổi cháu còn trẻ song lúc đó cháu không tiếp tục theo dõi điều trị, về sau để lại di chứng tự cháu cũng biết sẽ khó chịu nhường nào.”
Triệu Tây Âm không lên tiếng, cúi thấp đầu, cảm xúc trong mắt bị chặn bởi hai sợi tóc rơi trước trán. Quý Phù Dung không nói gì thêm, sắp xếp lại đơn thuốc giúp cô rồi tan làm, “Đi thôi, dì đưa cháu về nhà.”
Triệu Tây Âm chỉ chỉ cái túi đựng thuốc trong suốt, “Dì Quý, đổi sang túi khác đi ạ.”
Cô sợ Triệu Văn Xuân nhìn thấy, cũng sợ Triệu Văn Xuân hỏi.
Triệu Tây Âm liên lạc với người phụ trách của đoàn múa xin nghỉ hai ngày, song lại từ chối phê duyệt cho cô nghỉ, hỏi cô có chuyện gì, Triệu Tây Âm đặng mượn cớ bà dì đến nên đau bụng. Người phụ trách mới tới này là đàn ông nhưng không hề ngạc nhiên, lấy lí do ngày mai là lần đầu tiên Tô Dĩnh và Nguyễn Đại tới tập luyện cùng, lạnh lùng từ chối: “Uống thuốc giảm đau đi, trong đoàn có đội ngũ y tế.”
Tự cái lần xuất hiện đầy cao ngạo lạnh lùng đó, Tô Dĩnh đã để lại ấn tượng mạnh mẽ với các cô gái. Ngày hôm sau, mọi người bàn tán sôi nổi: “Tôi vẫn thích Nguyễn Đại hơn, nhiều người tốt bụng lắm, không hề ra vẻ ta đây là minh tinh gì cả, không biết lần này có tặng quà cho chúng ta nữa không.”
Lại nói đến Tô Dĩnh, “Tôi có đọc một ít tin tức giải trí nói rằng cô ấy rất khó chiều, còn thích dùng đồ hiệu, không biết đã bao nhiêu diễn viên khóc vì cô ấy mắng rồi.”
“Nhưng cô ấy múa đẹp lắm, tôi thích nhất là bài《Phượng Hoàng bay về》, múa giống như một tinh linh í.”
“Có người nói cô ấy là phiên bản lúc còn trẻ của cô giáo Đới.”
Sầm Nguyệt nghe bọn họ to nhỏ xong, huých Triệu Tây Âm đang đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Trông cậu hôm nay còn tệ hơn cả hôm qua, không có chuyện gì chứ?”
Triệu Tây Âm ngồi xếp bằng trên sàn nhà, “Có chút không thoải mái, cảm giác hai bên sườn hơi đau.”
Sầm Nguyệt lo lắng, “Hôm nay Tô Dĩnh sẽ tập luyện với chúng ta, cậu có thể chịu đựng được không?”
Triệu Tây Âm tiếp tục lấy tay che bụng, cách một lớp quần áo nhưng cô vẫn thấy lạnh. Cô thở dài, “Cố gắng hết sức thôi, mong rằng sẽ không bị giày vò quá lâu.”
Dự án《 Cửu tư》 không giống với những bộ phim truyền hình khác. Lúc bắt đầu tuyên truyền, dự án được công chiếu với hai hình thức: sân khấu kịch và phim điện ảnh, hơn nữa sẽ kết hợp chiếu song song tại các rạp chiếu phim trên toàn quốc và tuần diễn sân khấu kịch thế giới. Bàng Sách vốn nổi tiếng là tượng đài chế tác phim võ hiệp nhưng về sau lại lái qua mảng phim truyền hình. Với địa vị bây giờ, thứ ông ta theo đuổi không còn là tiền tài danh vọng, mà đổi mới và mở rộng chuyên môn càng giống với sứ mệnh của ông ta hơn.
Hiển nhiên quay phim điện ảnh sẽ phải xem xét tính thị trường, ví dụ như việc dùng Nguyễn Đại là nữ chính, hay ví dụ như dùng Tô Dĩnh có quyền có thế để làm điểm nhấn, tăng chất lượng phim. Và nam chính chính là người từng giật giải Ảnh Đế Kim Mã bốn lần liên tiếp.
Song lại có tin đồn bay rợp trời, truyền thông đã đề cập đến vấn đề này không dưới ba lần, nói rằng Tô Dĩnh và Nguyễn Đại không hợp nhau. Chỗ nào có phụ nữ thì chỗ đó có cãi nhau, quần chúng thích thú hóng hớt.
Các động tác vũ đạo trong《 Cửu tư》đã được tập xong từ lâu. Dù có cùng tập thì cũng là chín không xa mười(*), song vì ở cùng một chỗ với Tô Dĩnh nên mọi người đều căng thẳng. Tô Dĩnh mặc một chiếc váy trắng khá đơn giản, mái tóc đen được vấn thành búi, gương mặt lạnh lùng tới là khác người phàm, từ lúc bước vào cho đến giờ cô ấy chưa từng nhìn thẳng vào thế giới, dáng vẻ phiêu diêu như tiên nữ xem thường chúng sinh.
(*) Chín không xa mười: Nói những chuyện rất gần với tình hình thực tế.
Bởi vì Đới Vân Tâm đã đến Mỹ tham gia giao lưu nghệ thuật cùng phái đoàn của Bộ Văn Hóa và Du Lịch nên hôm nay chỉ có trợ lí của bà tới đây. Trương Nhất Kiệt là giám đốc chế tác của giải trí Phàm Thiên, hiển nhiên cũng có mặt. Sau khi Mạnh Duy Tất đi vào, cũng rất thức thời đứng khá là xa, hai tay chắp tay sau lưng, mắt nhìn về phía sân khấu, nhìn tới là nghiêm nghiêm nghiêm túc túc.
Triệu Tây Âm đứng ở hàng thứ hai, lúc sắp bắt đầu về cơ bản đội hình của cô có cấu trúc tam giác. Tô Dĩnh múa chính, nương theo tiếng trống vừa dày vừa nặng vang lên tiếng đàn tranh trong veo cũng vang lên, uyển chuyển xa xưa, ý tình lập tức trỗi dậy.
Mặc dù trang phục không thống nhất, trang điểm cũng khác nhau song những gương mặt ngập tràn sắc xuân này chính là phong cảnh đẹp nhất. Trong một trăm người mới chọn được một vũ công cho nên động tác đã giỏi sẽ càng giỏi hơn, âm thanh êm dịu mang theo tinh thần của người trẻ tuổi, cảnh tượng lúc này chỉ khiến người ta nghĩ tới một câu câu thơ:
Lầu sóng sánh mây hồng năm vẻ, người thướt tha nhiều vẻ cung tiên(*).
(*) Trường Hận Ca – Bạch Cư Dị.
Khúc nhạc dạo đầu vừa kết thúc là lúc đội hình đảo mạch ngay lập tức, sáu diễn viên cùng múa với Tô Dĩnh, âm nhạc hơi thay đổi, trở nên vui vẻ khoan khoái. Đoạn này rất bắt mắt vả lại còn yêu cầu độ khó rất cao, chính là xoay tròn sau đó nhảy lên sáu lần liên tiếp. Khi đó Triệu Tây Âm và bọn họ đã tập động tác này rất lâu, thời gian nhảy lấy đà, độ cao lúc nhảy lên, cả số vòng xoay đều được luyện đến giống hệt nhau.
Đúng lúc này, đột nhiên Tô Dĩnh dừng lại, làm cái động tác tay ra hiệu nhạc cứ tiếp tục.
Cô ấy đi xuống sân khấu, đứng trước khán đài, nghiêm túc quan sát sáu vũ công trên sân khấu, ánh mắt cô ấy lặng như mặt hồ, bới móc từng động tác một, trong lúc nhất thời không nhìn ra vui hay buồn.
Trương Nhất Kiệt và trợ lí của Đới Vân Tâm đi đến, trợ lí cười đưa chai nước qua: “Chị Tô, vất vả rồi.”
Tô Dĩnh nhận lấy, khẽ gật đầu.
Trước khi đi Đới Vân Tâm đã gởi gắm, mặc dù bà không thể đến nhưng nhất định phải quay lại toàn bộ quá trình biểu diễn, đặc biệt là tổ của Triệu Tây Âm. Trợ lí cầm máy ảnh, không dám sơ suất.
Trương Nhất Kiệt nhìn ra suy nghĩ của Tô Dĩnh, tức thì cười nói: “Cô có lời gì chỉ điểm không?”
Tô Dĩnh nghiêng đầu, chỉ vào người đứng bên trái: “Cô ấy chính là người mà cô giáo Đới đề cử?”
“Đúng, Triệu Tây Âm.”
Xung quanh yên lặng, thậm chí có thể phát hiện ra bầu không khí quái dị. Rốt cục Tô Dĩnh cũng nở nụ cười, cười đến không coi ai ra gì, cười đến tự cao tự đại, nói mỉa mai: “Chuẩn mực yêu cầu của cô giáo Đới càng ngày càng dễ dãi.”
Trợ lí Đới Vân Tâm vừa nghe được câu này thì trái tim lạnh đi một nửa. Trước đó cô ta đã gởi một phần video cho Đới Vân Tâm ở nước Mỹ. Tính toán sự chệnh lệch thời gian thì bên kia hẳn là đương khuya đi, song Đới Vân Tâm không hề nghỉ ngơi, nhanh chóng trả lời lại:
“Hôm nay con bé bị gì vậy, nhảy tới là yếu! Lúc xoay tròn không đủ dứt khoát, mấy người không cho con bé ăn cơm có phải không?! Động tác làm không đến nơi đến chốn, còn chú ý cái gì hình thể tinh thần hả! Hãy để con bé tự xem video, xem xem trong sáu người có phải nó là đứa kém nhất hay không!”
Thái độ này trái lại là trước sau hô ứng với Tô Dĩnh, có nhân có quả rồi.
Tính tình Tô Dĩnh gàn dở, không hài lòng là sẽ dứt khoát đi về. Nếu người khác thì đó là không nói lí, làm bộ ta đây oai. Song nếu là Tô Dĩnh thì khác, thật giống như cô ấy nên làm như vậy. Lời mới rồi không nặng không nhẹ, đủ để cho mọi người nghe thấy. Lúc này mọi người tôi nhìn cô cô nhìn tôi, ánh mắt hoặc là tìm tòi nghiên cứu hoặc là đáng thương nhìn Triệu Tây Âm.
Âm nhạc dừng lại, mọi người tản ra, Triệu Tây Âm vẫn đứng im tại chỗ, mặt mày trắng bệch, ước chừng mười mấy giây sau cô mới chậm chạp cất bước. Nhận lấy bảy tám loại ánh mắt khác nhau song chỉ có Sầm Nguyệt là chạy tới, đỡ lấy cô: “Triệu dưa hấu, cậu có ổn không?”
Triệu Tây Âm cau mày, không nói gì, hiển nhiên là không ổn lắm.
“Haiz, ngày hôm nay đi ra cửa không coi ngày, sớm biết như vậy chi bằng cậu xin nghỉ một ngày đi.”
“Tôi xin rồi, nhưng không được phê duyệt.” Mặt mày Triệu Tây Âm tiu ngỉu, mặt cắt không còn giọt máu, môi cũng dại ra.
Sầm Nguyệt dìu cô đi thêm mấy bước, lẩm bẩm: “Hóa ra lúc cậu đến tháng lại đau như vậy, bình thường không thấy vậy nha, có phải cậu… a! Triệu Tây Âm!!”
Cảnh tượng lập tức hoảng loạn, Sầm Nguyệt còn chưa kịp đỡ cô thì Mạnh Duy Tát đã vọt tới. Anh ta quỳ một chân trên sàn nhà, hai tay co lại một góc chín mươi độ, nhẹ ôm Triệu Tây Âm lên.
Trương Nhất Kiệt không ngờ Mạnh Duy Tất sẽ tự mình làm thế trước mặt tất cả mọi người, ngẩn ngơ một giây, Mạnh Duy Tất hét vào mặt anh ta: “Ngớ ra đó cái gì? Đi lái xe lại đây!”
Một đám người tiền hô hậu ủng(*) chen chúc về phía cửa.
(*) Ủng hộ rầm rộ.
Chuyện xảy ra trong vòng có mười giây, song lúc này mới có người phản ứng lại, hét lên: “Kia, người kia là Mạnh tổng phải không? Hóa ra tân tổng giám đốc của giải trí Phàm Thiên lại trẻ như vậy a!”
“Triệu Tây Âm bị sao vậy? Hôm nay không có chút tinh thần gì cả, cứng nhắc không giống với trạng thái mọi ngày của cô ấy.”
“Cô ấy vậy mà quen biết với ông chủ? Thảo nào, hóa ra chỗ dựa thật sự chính là anh ấy a.”
Mà Tô Dĩnh vẫn chưa rời đi, cô ấy đang bị các nhân viên vây quanh, khóe miệng khẽ nhếch lên vô cùng xem thường. Cô ấy sống trong cái vòng này hai mươi mấy năm nên cái trò này cô ấy đã nhìn thấy quá nhiều. Muốn hấp dẫn ánh mắt của người khác, muốn giành tài nguyên, muốn leo lên vị trí cao, mèo mèo chó chó đếm không xuể.
Tô Dĩnh hừ lạnh một tiếng, quả thực không có ấn tượng tốt.
Trong xe.
Thật ra Triệu Tây Âm không thực sự ngất đi, không tới nỗi nghiêm trọng như thế. Đau là thật, nhưng không cần người khác ôm cô ra ngoài. Mạnh Duy Tất vì quá quan tâm mà loạn, thậm chí đã ngồi vào xe rồi mà anh vẫn không nghĩ buông tay.
Triệu Tây Âm đẩy anh ta ra, anh ta càng ôm chặt.
Hai người giống như đang thi kéo co, đối đầu, chống cự, song lại không nói gì, bốn mắt nhìn nhau, mỗi người đều mang tâm sự riêng.
Triệu Tây Âm chống tay trước ngực anh ta, rốt cục cũng cuống lên: “Mạnh Duy Tất!”
Ánh mắt Triệu Duy Tất sâu thẳm như đêm mùa thu, vậy mà có mấy phần bi thương. Cuối cùng anh ta vẫn buông tay ra, Triệu Tây Âm giống như tháo chạy, trốn tới ngồi cạnh cửa sổ. Hành động này của cô khiến trái tim anh ta đau đớn, Mạnh Duy Tất nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ, viền mắt xém chút ửng đỏ.
Anh ta kìm nén cảm xúc, lúc quay đầu lại thì, sững sờ.
Triệu Tây Âm khom người, khuỷu tay chống trên đầu gối, cả người cuộn tròn. Mồ hôi trên trán cô tuôn ra như ngã ba sông, giọng run rẩy: “Đường Nguyệt Đàm Tây, tìm bác sĩ Quý.”
——
“Bao giờ bình dịch glucose này chảy đến vạch màu đỏ này thì đổi sang bình thứ hai, nhớ kĩ, con bé dị ứng với penicilin, cần phải kiểm tra kĩ càng tên thuốc.” Quý Phù Dung nhỏ giọng giao nhiệm vụ cho y tá bên cạnh, “Cứ năm phút lại đo nhiệt độ một lần.”
Dịch truyền chảy qua ống dẫn, từng giọt từng giọt rất nhịp nhàng. Triệu Tây Âm lấy túi thuốc chườm nóng ra, giọng khàn khàn: “Dì Quý, cháu nóng.”
Quý Phù Dung lắc đầu nói: “Còn biết nóng? Có phải lời dì bảo cháu không nghe vào tai không?”
Triệu Tây Âm kéo kéo chăn, vừa khéo che mặt mình lại. Lát sau, cô nhỏ giọng hỏi: “Một năm này cháu chưa từng đau qua, tại sao lần này…”
“Bởi vì lúc phẫu thuật không làm tốt nên tổn thương đến bên trong. Khí huyết kinh mạch trong cơ thể phụ nữ đều tương thông với nhau nên rất khó chăm sóc. Lần này cháu chạy quá vội, tuy nhiên nếu xem xét kĩ càng thì đây chính là di chứng để lại, chẳng qua chỉ là cái lời mào mà thôi.” Quý Phù Dung xem phim siêu âm của cô, thoáng yên lòng, “May là nhiễm trùng.”
Triệu Tây Âm nói: “Dì đừng nói cho bố cháu biết nhé.”
Quý Phù Dung liếc cô một cái, “Không được, trạng thái này của cháu nhất định phải có người chăm sóc.”
Triệu Tây Âm cuống lên: “Ngài mà nói chắc chắn bố cháu sẽ lo lắng.”
Mười phút sau, Quý Phù Dung đo nhiệt độ cho cô xong mới đi ra khỏi phòng bệnh. Mạnh Duy Tất vẫn đứng canh ở cửa không chịu đi, “Cô ấy thế nào rồi ạ?”
Quý Phù Dung nói: “Không phải chuyện gì lớn, truyền mấy bình dịch là ổn thôi.”
Bác sĩ Quý không nói nhiều, nhưng thái độ rất chân thành. Bởi vì còn có bệnh nhân đang chờ nên bà rất bận, bèn vội vã đi tới văn phòng. Mạnh Duy Tất lon ton đi theo, vô cùng kiên nhẫn đợi bà hết bận. Sau đó mới tiếp tục hỏi: “Cơ thể cô ấy sao vậy ạ?”
Quý Phù Dung khép bệnh án lại, “Không phải người thân, không được sự đồng ý của người bệnh, tôi có nghĩa vụ giúp cô ấy giữ bí mật.”
Mạnh Duy Tất ngớ ra, ba chữ “bạn trai” đã treo trước miệng song lại trắc trở nuốt vào. Anh ta không nói gì, sống lưng thẳng tắp đứng một bên cửa, tựa hồ không có ý tứ rời đi.
Một lát sau, Quý Phù Dung bình tĩnh nói: “Phụ nữ đến tháng sẽ bị đau bụng, không phải bệnh, yên tâm đi.”
——
Lúc Triệu Tây Âm tỉnh dậy đã là hoàng hôn.
Một nửa rèm cửa được vén lên, ánh tà dương chen chúc trên vách tường hiện lên những vệt màu da cam. Mạnh Duy Tất đang ngồi trên chiếc ghế sofa đơn kê sát tường, hai chân bắt chéo, ánh mắt rơi trên người cô. Anh ta ngồi im không nhúc nhích, cũng không biết đã duy trì tư thế này bao lâu rồi, song trong ánh mắt có bóng lửa bập bùng.
Triệu Tây Âm nhìn anh ta, hai người ai cũng không lên tiếng.
Cái nhìn này, như thể nhìn ra biển xanh đời người, rõ ràng mỗi người đứng một bên bờ song lại không ai chịu băng bờ vượt suối.
Mạnh Duy Tất dời mắt, mãi đến khi tâm trạng ổn định mới dám nói: “Em đừng nói cảm ơn với anh, nói cái gì cũng được nhưng đừng nói hai chữ này, anh thật sự khó chịu.”
Má phải của Triệu Tây Âm chôn trong chăn, biểu cảm trên mặt không thay đổi.
“Em nghỉ ngơi mấy ngày đi, phía bên đoàn không cần lo lắng, anh sẽ xử lí tốt. Tất cả sẽ được tính là tai nạn lao động nên em hãy báo cáo chi phí y tế với công ty.” Nói xong Mạnh Duy Tất trực tiếp đi ra ngoài.
Anh ta không dám quay đầu lại nhìn cô thêm lần nào nữa.
Anh ta không muốn trái tim mình lại tan nát.
Triệu Tây Âm ở chỗ bác sĩ Quý truyền dịch hai ngày, không biết Lê Nhiễm gián tiếp biết được chuyện này từ nơi nào, sáng sớm ngày hôm sau cô ấy dẫn theo tiểu Thuận tới thăm cô.
“Triệu Tây Âm, cậu đây là múa tới bán mạng nhỉ! Múa tới truyền nước biển!” Lê Nhiễm mang cái đầu đỏ chót của mình đi vào, vừa tới cửa là đã càm ràm hệt con sư tử xù lông.
Tiểu Thuận nhìn bảng tên trên đầu giường, “Chị Tây, tại sao ở đây không viết chị bị bệnh gì a?”
Lê Nhiễm nhắm ngay đầu cậu gõ một cái cốc, “Cô ấy không bị bệnh! Làm phụ nữ khổ lắm em có biết không hả! Mỗi tháng đều phải một lần máu đổ thành sông! Sau đó còn phải sinh con! Nếu trong tháng không ở cữ tốt thì cả đời sẽ khổ! Em có thể đi theo con đường chính đạo, đừng phát triển thành tra nam(*)!”
(*) Tra nam: Đàn ông cặn bã, ta dịch Hán – Việt để hợp vần với câu dưới, không bắt bẻ ở đây nhé.
Tiểu Thuân không hiểu sao ra sao, “Còn không phải là đau bụng kinh sao, tại sao lại nói tới tra nam rồi?”
Tức thì Lê Nhiễm cười tươi như hoa, nâng mặt cậu ấy lên xoa xoa hai cái, “Em hiểu cũng nhiều đó nhỉ.”
Triệu Tây Âm chê hai người bọn họ ồn ào, trạng thái hôm nay đã tốt hơn hôm qua nhiều, cô ngồi khoanh chân trên giường, “Đem đồ ăn đến cho tớ sao?”
Lê Nhiễm thật sự không mang theo, “Ngày hôm qua tớ bận phải lên đơn hàng, mãi đến tận sáng mới xong, chính tớ cũng sắp chết đói rồi đây nè.”
Triệu Tây Âm dùng ánh mắt giết cô ấy, “Bà chủ Lê, tớ phát hiện ra cậu càng ngày càng không đáng tin.”
Tiểu Thuận đưa tay lên: “Để em đi mua, bây giờ em đi luôn đây.”
“Đứng lại.” Lê Nhiễm còn đặc biệt nghiêm túc, “Đi cái gì mà đi.” Cô ấy giơ giơ di dộng, vẻ mặt tới là đứng đắn, “Không được đi, chờ người đưa tới!”
Vừa rồi Lê Nhiễm cố ý đứng ở cổng bệnh viện chụp một bức ảnh, sau đó đăng trên vòng bạn bè, lời ít ý nhiều chỉ viết bốn chữ: Bạn thân bị bệnh.
Trong danh sách bạn bè của cô có Chu Khải Thâm, cô cá rằng anh sẽ nhìn thấy trạng thái này của cô. Đúng như dự đoán, mới vừa đi đến đại sảnh Chu Khải Thâm đã gọi tới, trực tiếp hỏi: “Tiểu Tây bị bệnh?”
Lê Nhiễm muốn cười lại không cười, trong lời nói giấu đao: “Ôi, không phải ngài là người bận rộn sao, cũng siêng năng lên mạng như mấy cậu nhóc nghiện internet í nhỉ?”
Chu Khải Thâm cắt ngang lời cô ấy, “Lê Nhiễm, cô không cần nói hươu nói vượn tới tôi, chút ý tứ kia của cô, mấy năm qua cô vẫn chưa dùng chán sao? Nếu cô thật sự muốn mắng thì lần sau tôi đứng trước mặt cô, cô chửi cho sướng miệng, bây giờ không cần điên điên khùng khùng với tôi, tôi không mắc cái bẫy này đâu —— trả lời tôi, có phải cô ấy bị bệnh rồi không?”
Lê Nhiễm bị anh nói tới không thể xen vào, cái tên Chu cẩu này chính là một tên thẳng nam đúng ý đúng từ, người khác nghĩ gì anh dí quần quan tâm, chỉ quan tâm mỗi người mình. Đúng lúc này bị anh phản kích tuy nhiên Lê Nhiễm không hề sợ. Vừa nói địa chỉ bệnh viện xong thì lập tức cúp điện thoại của Chu cẩu.
Triệu Tây Âm không hiểu cô ấy nói xằng cái gì, “Đợi ai đưa tới a? Có phải cậu lại gọi thức ăn ngoài cho tớ không? Qua loa. Đồ ăn ngoài không ngon chút nào.”
Lê Nhiễm nhẹ nhàng nói: “Hôm qua tớ vừa mới mua ba cái Hermes, nghèo muốn rớt dậu mồng tơi luôn rồi, vì thế tớ không còn tiền gọi thức ăn ngoài cho cậu.”
Đương nói thì có người gõ cửa. Giọng Cố Hòa Bình mang theo chút lưu manh, cách một cách cửa truyền vào, “Chu ca, chính là nơi này.”
Cửa mở ra, Chu Khải Thâm không mời mà đến, lúc nhìn thấy Triệu Tây Âm đang ngồi trên giường bệnh thì không thể che giấu phản ứng bản năng, lo lắng trong mắt anh là thật.
Triệu Tây Âm choáng váng, bộ đồ bệnh nhân trên người rất lớn, khiến cả người cô như bé lại hai vòng.
“Ơ.” Cố Hòa Bình cũng rất kinh ngạc, “Tiểu Tây, sắc mặt em thật khó coi.”
Lê Nhiễm ngoài cười nhưng trong không cười, “Cũng không nhìn xem người đến là ai, mặt mày có thể tốt à?”
Cố Hòa Bình chậc lưỡi, bước hai bước tới cạnh Lê Nhiễm: “Em gái, em không oán tôi thì không sống nổi à?”
Lê Nhiễm cười tới là hiền lành: “Ngài nói gì thì là thế đi.”
Cố Hòa Bình: “Em không kiểm soát được miệng của mình đúng không? Vậy có sợ tôi cũng không kiểm soát được tay của mình không?”
Lê Nhiễm nói: “Ôi thưa, nếu tay rẻ quá thì kiến nghị ngài chặt tay của mình đi nhé.”
Cố Hòa Bình vòng hai tay trước ngực, nhướn mày chòm người tới: “Sao vậy, em muốn hôn tôi à? Em gái muốn hôn(*) chỗ nào nè?”
(*) Một nghĩa được xem như ‘Dear’, nghĩa khác là hôn.
Lễ Nhiễm hừ mạnh, suýt chút muốn đi tới xé nát cái gương mặt vừa đào hoa vừa thiếu đứng đắn của anh ta.
Chu Khải Thâm quay sang nhìn Triệu Tây Âm, tức thì thái độ dịu dàng hẳn, anh hơi khom lưng, giọng trầm đi vài độ, “Tiểu Tây.”
Triệu Tây Âm yên yên tĩnh tĩnh đón nhận ánh mắt của anh.
Lê Nhiễm đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Đừng hỏi vì sao bị bệnh, bị bệnh chính là bị bệnh, nếu không nặng thì đã không phải nhập viện, một ngày truyền hai mươi bình dịch, có nhìn thấy mu bàn tay đầy rẫy dấu kim kia không. Không nỡ đúng không? Chớ nói có hay không, miệng đàn ông hả, chỉ giỏi lừa quỷ. Thay cô ấy tiêm, thay cô ấy đau. Có biết thói đời bây giờ là gì không? Đàn ông không phẩm hạnh, đất nước sẽ diệt vong —— lời này không phải do tôi nói đâu nhé, là weibo nói đó! Chính là nói mấy người các anh đó —— tôi bảo anh mua đồ ăn đến, rồi anh mua đâu? Tay không đến thăm bệnh, tôi tin tưởng anh sẽ không làm được chuyện này.”
Lê Nhiễm xuất khẩu thành thơ, mắng người nhưng không nói lời thô tục khiến Cố Hòa Bình sợ tới nỗi ngây người còn Chu Khải Thâm thì mặt mày đen thui.
Im lặng nửa phút.
Chu Khải Thâm gượng gạo lấy di động ra, “Đem nhiều thức ăn một chút, bảo tài xế của tôi mang lên.”
Bầu không khí bị Lê Nhiễm khuấy động mà trở nên kì lạ, Cố Hòa Bình hệt như người xem kịch vui đi tới đứng bên cửa sổ, hứng thú đánh giá bà chủ Lê. Không lâu sau tài xế đến, anh ta xách theo bảy, tám chiếc hộp xinh đẹp xếp thành một chồng trên sàn nhà.
Triệu Tây Âm bị trận chiến này làm cho hoảng sợ, sau khi nhìn kĩ hơn thì chỉ còn lại im lặng.
Lê Nhiễm cho rằng mình nhìn nhầm, cố ý tới gần, ngồi xổm xuống, cuối cùng mang theo gương mặt một lời khó nói hết nhìn Chu Khải Thâm, “Tôi bảo anh mua đồ ăn, anh xem anh mua thứ gì tới vậy?”
Chu Khải Thâm bình tĩnh, “Không thể ăn sao?”
Ngón trỏ Lê Nhiễm chỉ từ hộp đầu tiên cho đến hộp cuối cùng, “Nhân sâm, nhung hươu, dầu cá, Thiên Sơn tuyết liên, thập toàn đại bổ hoàn… Chu Khải Thâm, anh mới trở về từ núi Đại Hưng An sao?”