“Em và Chu Khải Thâm kết hôn được hai năm, nhưng chưa từng tính đến chuyện có con sao?”
————————————————
Đang có thiên nhân giao chiến trong đầu Triệu Tây Âm, có mấy lần cô suýt không khống chế được muốn đưa tay ra cầm lên xem chuyện gì đã xảy ra. Cuối cùng tự nhéo mạnh vào người mới cắt đứt cái suy nghĩ này.
Chu Khải Thâm gọi điện thoại cho thư ký trong phòng ngủ. Chu Bá Ninh không quen tiểu khu này, đoán chừng muốn xuống lầu cũng không biết đi hướng nào. Chu Khải Thâm nói vài câu, không quên khắc phục hậu quả.
Anh đi ra, ngồi xuống ghế sofa, ngả đầu tựa lưng vào ghế, tư thế không đủ thẳng mà mềm nhũn như bùn. Chu Khải Thâm nhìn trần nhà đăm đăm không chớp mắt, đằng sau gương mặt đẹp đẽ ấy ắt nhiều hơn mấy phần cô đơn.
Ngồi im được một lúc, Chu Khải Thâm nghiêng đầu, “Tôi xem nào.”
Theo quán tính Triệu Tây Âm đưa tay ra sau song không địch nổi sức mạnh của người đàn ông, anh ngồi rất gần, bắt lấy cánh tay nhỏ của cô. Chu Bá Ninh đẩy cô một cái, đã để lại mấy cái dấu tay trên làn da trắng nõn.
Triệu Tây Âm giãy ra, nói: “Em không sao.”
Chu Khải Thâm không nói gì, chỉ nhẹ nhàng áp lòng bàn tay mình lên phía trên, như có như không xoa xoa, dịu dàng lại thắm thiết, dường như anh đang cố gắng kiềm chế bản thân không phát điên. Anh cúi thấp đầu, âm thanh phát ra có thêm mấy phần hối hận và tự ti, “Hình như tôi luôn nói ‘xin lỗi’ với em nhỉ, nhiều năm như vậy, dù nhiều thêm những ‘xin lỗi’ đi chăng nữa thì tôi vẫn hết lần này đến lần khác tổn thương em.”
Triệu Tây Âm rút tay về, nơi anh chạm vào giống như chiếc ấm tay(*) bị xé rách, có chút tỏa nhiệt, rồi nóng lên. Cô không nói gì, không dám nói lời nào.
(*) Ấm tay: Nói chung có thể hình dung đó là một cái bao tay, nhưng có nhiệt.
Chu Khải Thâm đặc biệt phù hợp với định nghĩa “số khổ”, tuổi thơ của anh trải qua trong tiếng đánh chửi giữa thuốc lá và rượu, thời niên thiếu của anh cũng không tăm tối không kém, chăm chỉ suốt mười năm lấy công danh làm lối thoát song lại bị bố ruột mình bóp chết. Thuở thanh niên, phải yên ngựa đến thành quạnh hiu(*) mà không có lựa chọn nào khác. Ngày hôm nay anh hăm hở, vui vẻ, là bởi vì đã sớm tự thiêu cuộc sống của chính mình ở một nơi không người rồi nhai nát, sau đó gắng gượng nuốt xuống. Những mảnh vỡ đao thương kia lắng xuống đáy lòng, cũng là sự tự ti mẫn cảm nhất nằm sâu trong xương anh.
(*) Bài thơ Tống Viễn của Đỗ Phủ.
Triệu Tây Âm hiểu, loại tự ti này sẽ nhức nhối một đời, dăm ba câu căn bản không gãi đúng chỗ ngứa được.
Trái cổ Chu Khải Thâm hơi lăn, sau đó lắc đầu, hết lắc rồi lại lắc. Anh hơi khom lưng, vớ đại hai chai thuốc từ đống thuốc trên bàn, cũng không thèm nhìn tên, dù sao cũng là thuốc giảm đau cả.
Lúc nắp lọ được xoay, sắp lấy ra khỏi miệng lọ thì Triệu Tây Âm chợt lên tiếng: “Chu Khải Thâm.”
Động tác trút thuốc dừng lại.
“Thầy Triệu luôn nói anh không mặc quần thu, tại sao anh lại lừa người chứ?”
Chu Khải Thâm nhíu mày, “Tôi không có lừa chú.”
“Rõ ràng anh có mặc quần thu mà, là màu xám nhạt đó, còn là loại quần nhung nữa.”
Sự chú ý bị dời đi, bất giác chai thuốc giảm đau được thả trở lại bàn.
Chu Khải Thâm nhìn cô, khóe môi nhếch lên, nghiêm túc nói: “Tôi không có chiếc quần nào như vậy cả.”
Hai mắt Triệu Tây Âm cong cong, cứ vậy mà nhìn anh.
“Không tin thì em tới tủ quần áo tìm đi, tìm được tôi sẽ lập tức ăn nó cho em xem.” Chu Khải Thâm rất nghiêm túc, thật giống như chuyện mặc quần thu này là một sự xúc phạm rất lớn với anh, “Tôi chưa từng gạt bố, nếu người không tin, mùa đông năm nay tôi có thể trực tiếp cởi quần cho người xem.”
Vậy cũng quá đáng sợ rồi. Triệu Tây Âm không cầm được, cười ra tiếng, tiếp đó gương mặt cô trở nên xảo quyệt, đôi mắt sáng long lanh liếc anh, khẽ nói: “Được rồi, anh không mặc quần thu.”
Chu Khải Thâm ngẩn ra, bấy giờ mới hiểu, Triệu Tây Âm là cố ý lừa anh.
Triệu Tây Âm cầm hết số thuốc giảm đau trên bàn lên, “Anh xem chúng là kẹo rồi ăn à, nhưng chỉ trị được ngọn không trị được gốc, có uống nhiều cũng không khá hơn là bao. Bố em có một người bạn là giáo sư đại học khoa trung y, nếu anh cần, em hỏi số điện thoại giúp anh.”
Cổ họng Chu Khải Thâm nghẹn tới khó chịu, đến nỗi anh không thể thốt ra lấy nửa âm tiết.
Triệu Tây Âm cũng thả lỏng, ôm lấy hai cánh tay rồi ngả người tựa lưng vào ghế sofa, “Thật ra anh nên học hỏi thêm từ bố em, bất kể phương diện nào người cũng tốt hết á, thì là cẩn thận nè, mới khó chịu một chút thôi là giống như gặp phải kẻ địch mạnh, đầu ngón chân đau cũng muốn đi viện chụp phim xem có gãy xương không. Anh cần phải tin vào bác sĩ, không được tự mình quyết định.”
Chu Khải Thâm định mở miệng giải thích vài câu thì Triệu Tây Âm liếc anh một cái, trực tiếp sao chép suy nghĩ trong đầu anh, “Em biết anh muốn nói anh bận.”
Khóe miệng Chu Khải Thâm giật giật, giống như một học sinh đang bị thầy cô dạy dỗ.
Triệu Tây Âm thấy anh ngoan ngoãn, hòm hòm rồi liền nhét hết đống thuốc giảm đau kia xuống dưới. Cô nói: “Anh ngủ một giấc đi, chú Chu đi xuống dưới kia rồi, em đi tìm chú giúp anh.”
“Không cần, tôi cho người đi tìm rồi, cũng đặt khách sạn cho ông ta rồi, thích khùng thích điên thế nào thì cứ như thế đó.” Chu Khải Thâm thật sự mệt mỏi, đưa tay lên che mắt, cơ hàm anh căng cứng, “Cứ coi như nợ đi, lúc đó tôi vẫn chưa nói rõ ràng với ông ta.”
“Chuyện tìm người của anh, có tiến triển gì không?”
“Nhờ vả đồng đội, tìm quan hệ, gần như đã tìm hết khắp cả nước rồi, đợt trước có ba người khá ăn khớp với yêu cầu, cũng đã gặp mặt.” Chu Khải Thâm thở hắt ra một hơi, đáy mắt vô vọng, “Nhưng khi hỏi đến những chi tiết nhỏ thì lại không giống.”
Lúc Chu Khải Thâm được năm tuổi, mẹ anh vì không chịu được những trận bạo lực của Chu Bá Ninh sau mỗi lần ông ta say rượu mà bỏ nhà trốn đi. Thật ra kí ức đã rất mơ hồ, nhưng Chu Khải Thâm vẫn luôn nhớ được, mẹ là một người phụ nữ xinh đẹp, sống trong ngôi làng nào đó ở phía Bắc Thiểm Tây, bởi vì nạn đói mà một đường xuôi Nam, sau đó gặp được Chu Bá Ninh, đại khái là vì đáp đền ơn một bữa cơm mà hai người mơ mơ hồ hồ kết hôn. Cụ thể chuyện như thế nào thì không ai rõ, nhưng với cái đức hạnh hôm nay của lão đầu này thì hẳn năm đó mẹ Chu đã sống không hề dễ chịu.
Chu Khải Thâm lấy mấy cái tài liệu từ trong ngăn kéo ra, không lừa cũng không giấu mà trực tiếp đưa cho Triệu Tây Âm.
Triệu Tây Âm lật qua lật lại, là ảnh của ba người phụ nữ, ước chừng sinh ra cùng một thời đại. Lúc mẹ Chu Khải Thâm đi chỉ để lại một bức hình đen trắng, trong hình là một đứa trẻ hơn hai tuổi được ôm trong ngực, gương mặt kề sát mặt mẹ, nhìn vào camera cười toe toét.
Mẹ Chu có khí chất dịu dàng hiền thục, mắt mày đặc biệt hấp dẫn người nhìn, đoán chừng gương mặt đẹp trai của Chu Khải Thâm chính là được thừa hưởng từ mẹ mình. Lại so sánh anh với ba người phụ nữ tìm được kia, đường nét trên gương mặt ngờ ngợ giống với tấm hình được ghim này.
Mẹ Chu đi tới là đốt thuyển phá phủ, đi tới là ân đoạn nghĩa tuyệt, không để lại dù nửa điểm nhớ thương hay manh mối. Chu Khải Thâm mò kim đáy biển, mò trăng dưới nước, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện cho đến giờ, anh vẫn chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm.
Triệu Tây Âm thả tài liệu xuống mặt bàn, xếp lại những ngũ vị tạp trần trong lòng, nói: “Cứ từ từ tìm, anh cũng nên giành thời gian quan tâm đến cơ thể mình đi.”
Triệu Tây Âm mỉm cười, “Em không gánh nổi đâu, em cũng không giúp được gì cho anh cả.”
Hai người bọn họ là kim thoa bẽ gãy kính tiêu tan(*), chỉ có tình xưa nghĩa cũ. Cho dù Triệu Tây Âm đang khách sáo hay giả khách sáo thì Chu Khải Thâm vẫn phân biệt được, thái độ của cô lúc này, nhiều lắm chỉ là sự lay động của lòng trắc ẩn mà thôi. Anh luôn biết, Triệu Tây Âm hiền lành, không làm được chuyện tuyệt tình như bất kể sống chết cũng không gặp.
(*) Ý chỉ hai vợ chồng đã ly thân hoặc ly hôn.
Anh biết khát vọng trong tim mình đang điên cuồng sinh sôi, cũng từng không khống chế được mà lợi dụng lòng tốt của cô, hết lần này đến lần khác tìm cớ gặp mặt. Ví như lúc Cố Hòa Bình đùa, bảo anh gọi cho Triệu Tây Âm thì, anh chưa từng từ chối. Ví như bệnh đau đầu của mình vẫn chưa nghiêm trọng đến độ uống thuốc thì, anh cũng phải dứt khoát mà không kiên định.
Chỉ cần cô ở bên cạnh, chỉ cần có thể nhìn thấy cô, thì trái tim sẽ bình tĩnh.
Chu Khải Thâm biết, mình chỉ còn lại một lá bài yếu ớt và đáng thương này thôi.
Sau đó Triệu Văn Xuân gọi điện cho Triệu Tây Âm, cô liền mượn cớ đó để về nhà. Chu Khải Thâm không tiễn cô, chỉ sắp xếp xe đợi ở dưới lầu. Không lâu sau thư kí đi lên, báo cáo từng cái một: “Chu tổng, bố ngài nghỉ tại khách sạn Quốc Mậu, tạm thời cơm tối chính là đồ ăn Bắc Kinh. Tôi đã liên hệ với bác sĩ Từ, chín giờ sáng mai đến khám, công ty đã cử tài xế đến đưa đón toàn bộ hành trình.”
Chu Khải Thâm chắp tay sau lưng, đứng bên cửa sổ sát đất, biểu cảm thâm trầm, không nói gì.
Thư kí do dự nửa giây, “Chu tổng, bố ngài đưa ra một yêu cầu.”
Chu Khải Thâm nghiêng đầu, “Là gì?”
“Ông ấy hỏi có thể không sắp xếp khám bệnh không, thật ra chân ông ấy không bị gì cả, ông ấy nói ông ấy giả vờ đến để khám bệnh, bảo tôi đưa tiền khám bệnh cho ông ấy, đồng thời đừng nói với ngài.” Thư kí một năm một mười nói: “Tôi hỏi xem ông ấy muốn bao nhiêu, ông ấy nói hai mươi ngàn.”
Chu Khải Thâm mẹ kiếp một tiếng, đạp chiếc ghế tử đàn bên cạnh lăn quay, “Đại gia(*) ông ta! Ông ta con mẹ nó không muốn tôi sống tốt!”
(*) Đại gia: Kiểu muốn chửi như: Sư bố, tiên sư, cụ bà… nói huỵch toẹt ra bằng tiếng Việt trong ngữ cảnh này thì hơi căng thẳng quá, tôi để Hán – Việt nhé.
Đồ gỗ trong nhà đều là đồ tốt, lần này Chu Khải Thâm dùng rất nhiều lực, đoán chừng chân sẽ đau rồi. Thư kí tốt bụng khuyên giải: “Suy nghĩ của người già đều không giống nhau, Chu tổng, tiền là chuyện nhỏ.”
“Nếu có thể dùng tiền đổi một năm an tường vô sự, ông đây nguyện cho ông ta ngàn vạn!” Chu Khải Thâm mẹ kiếp ba tiếng, đẩy cửa bỏ đi.
Anh lái xe ra khỏi gara, đi tới đường vành đai ba, rồi đường vành đai bốn, một đường lái xe về phía Tây. Sau một giờ lái xe, chiếc Land Rover chạy vào trang viên. Chu Khải Thâm xuống xe đi về phía căn phòng trúc, bác sĩ Lâm đang phân phó công việc cho trợ lí, nhìn thấy người đến thì ngạc nhiên không thôi, “Ồ? Tại sao anh đến rồi?”
“Không hẹn trước, tôi không chiếm dụng thời gian của cô đâu.” Chu Khải Thâm nới lỏng cổ áo polo, đi tới ghế sofa trong phòng nghỉ, cắm đầu xuống, “Tôi sẽ trả tiền, để tôi ngủ hai giờ.”
Đám trợ lí tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, bác sĩ Lâm căn dặn: “Đi kéo rèm cửa lên, sau đó mở mấy khúc dương cầm.”
Chu Khải Thâm có cảm giác giấc ngủ này anh ngủ không yên, trong mộng toàn là ánh đao bóng kiếm, là địa ngục trần gian, anh bị bóng đè rất dữ, mấy lần giãy dụa nhưng vẫn không thể tỉnh, cuối cùng ngã vào một cái ôm ấm áp, nói với anh không sao rồi, song chẳng ngờ người ôm đột nhiên buông tay khiến anh càng bị hãm vào trong cơn bóng đè.
Chu Khải Thâm mở choàng mắt ngồi dậy, mồ hôi ướt đẫm lưng. Anh đưa tay chống đầu, móng tay sắp sửa đâm vào xương lông mày tới nơi. Sau một lúc tỉnh táo, giác ngủ này còn khó chịu hơn là không ngủ. Di động bị bác sĩ Lâm chỉnh sang chế độ im lặng, có ba tin nhắn từ thư kí ——
“Chu tổng, bố ngài đã trở về Tây An trong đêm.”
“Dựa theo lời dặn, đã cho ông ấy hai mươi ngàn.”
“Điều tra qua, thật giống như trước đó bố ngài đã gặp chút chuyện.”
Lâm Y đứng ở cửa, nhẹ nhàng gõ cửa, mỉm cười hỏi Chu Khải Thâm, “Mặc kệ có ngủ ngon hay không, cũng nên uống một chút sữa nóng.”
Chu Khải Thâm nhận lấy, uống một hơi.
Lâm Y đưa khăn giấy cho anh, “Sống chậm lại một chút, thế giới không cần anh vội vàng như vậy.”
Chu Khải Thâm xoa mi tâm, “Mấy người có ăn có học nói chuyện khéo léo, trong thời gian ngắn tôi không ngộ ra ý tứ gì cả.”
Lâm ý cười, “Vậy thì uống thêm hai cốc sữa.”
Chu Khải Thâm nào phải bò sữa, anh không có hứng thú với mấy thứ này, trước đây là bị Triệu Tây Âm ép uống, anh luôn nói, tôi là một người đàn ông, nhưng lúc nào cũng uống sữa thì còn ra thể thống gì chứ.
Triệu Tây Âm ung dung nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp câu lên, khóe miệng cười tới là ý tứ sâu xa.
Chu Khải Thâm bị cô câu cả linh hồn, đột nhiên hiểu ra.
Anh đi qua, đẩy người tới mép bàn tử đàn, đẩy đến không còn đường lui, sau đó cúi đầu miệng lưỡi dẻo quẹo, “Sữa bò uống không hề ngon, muốn uống cũng phải uống nơi này.”
Triệu Tây Âm đỏ mặt mắng anh không biết xấu hổ, nhưng cũng không cầm được ôm lấy cổ anh.
Khi đó là quãng thời gian xinh đẹp nhất của bọn họ, có người thân yêu bên cạnh, cũng có chuyện vui vẻ bên cạnh.
——
Chuyện đầu tiên sau khi Đới Vân Tâm trở về sau chuyến tham gia giao lưu ở Mỹ, chính là tới nhà gặp Triệu Tây Âm.
Triệu Tây Âm bị bệnh, bên đoàn cho cô nghỉ năm ngày, Đới Vân Tâm không phản đối, nói cho cùng thì vẫn là đau lòng học trò, cũng nhớ đến chuyện cô từng bị tổn thương. Trong số những người trẻ tuổi có thể khiến Đới Vân Tâm tự mình tới cửa thăm, phỏng chừng chỉ có một mình Triệu Tây Âm.
Triệu Văn Xuân vô cùng niềm nở, đại khái do ông cũng là giáo viên đi, cho nên đối với thân phận “ân sư” này càng thêm kính trọng. Đới Vân Tâm lễ phép khách khí, gọi Triệu Văn Xuân là anh Triệu(*). Triệu Văn Xuân được yêu thương mà lo bèn vội vã đi mua trái cây.
(*) Nguyên văn là Triệu đại ca.
Triệu Tây Âm nhìn mà cười không thôi, bị Đới Vân Tâm trợn một phát thì dừng lại, “Có chuyện gì với em vậy? Không phải chỉ là một buổi diễn tập thôi sao, là bị Tô Dĩnh làm sợ, hay là chưa từng thấy cảnh đó? Em có thể nhảy tới vào bệnh viện!”
Vẻ mặt Triệu Tây Âm chất phác, “Em sai rồi, cô giáo.”
Đới Vân Tâm càng không vui, “Không phải trách em nghỉ ngơi, là trách em không biết chừng mực, cơ thể không khỏe thì không thể cậy mạnh.”
Triệu Tây Âm ngoan ngoãn gật đầu, “Em nhớ rồi ạ.”
“Chân không sao chứ?” Sắc mặt Đới Vân Tâm dần dần dịu xuống, lo lắng nhìn chân trái của cô, “Năm ấy em múa bị thương, nếu cứ khăng khăng cứng đầu như cô, cô cũng không biết em hồi phục được bao nhiêu phần nữa.”
“Không sao ạ, chuyện đã bao lâu rồi cơ chứ, bây giờ rất tốt ạ.”
“Có tái khám qua chưa?”
“Có ạ, chụp phim rất nhiều, cũng đã làm hồi phục chức năng, bây giờ rất tốt ạ.” Triệu Tây Âm không nói dối.
Đới Vân Tâm nghĩ nghĩ, đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, hỏi: “Lúc đến kỳ em đau nhiều như vậy à? Có phải là chuyện gì đó giấu cô không?”
“Em nào dám a.”
Đới Vân Tâm nghi ngờ, “Em và Chu Khải Thâm kết hôn được hai năm, nhưng chưa từng tính đến chuyện có con sao?”
Triệu Tây Âm vẫn bình tĩnh như cũ, “Không ạ.”
Đới Vân Tâm không tiếp tục truy hỏi nữa, đứng lên, “Bên đoàn vẫn còn việc, cô không thể nán lại nữa. Ồ đúng rồi, ngày mai cô phải đi tới Tây An một chuyến, giúp một biên đạo múa quan sát một vở chính kịch, thầy cô bên nhóm hướng dẫn đều là người có tên tuổi, cô vốn định dẫn em theo, quên đi, em vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Sau khi bà rời đi, Triệu Tây Âm đứng tựa lưng vào tường, cầm điện thoại mở đoạn video huấn luyện ra. Tay đang nhấn nút play thì có cuộc gọi tới, cô lập tức nhấn nghe. Triệu Tây Âm alo một tiếng, cũng không xem người gọi là ai.
Nhưng âm thanh rất quen tai, là thư kí của Chu Khải Thâm.
Triệu Tây Âm ngồi khoanh chân trên giường, khá bất ngờ, “Từ ca?”
Thư kí lớn hơn Chu Khải Thâm hai tuổi, Triệu Tây Âm gọi anh ta như vậy, anh ta cũng không câu nệ hình thức, vào thẳng vấn đề: “Tiểu Tây, vốn là tôi không nên gọi cho em cú điện thoại này, nhưng Chu tổng đã trở về Tây An, nửa giờ trước, quê nhà của cậu ấy gọi tới, chuyện cụ thể ra sao tôi không tiện hỏi, nhưng sau khi nhận điện thoại xong, Chu tổng vô cùng tức giận. Trực tiếp đặt vé rồi chạy tới sân bay.”
“Không phải bố anh ấy đang ở Bắc Kinh ạ?”
“Ông ấy đã về ngay trong chiều. Tiểu Tây, hôm nay tình trạng của Chu tổng rất tệ, em cũng biết tình huống nhà cậu ấy rồi, tôi lo lắng cậu ấy xảy ra chuyện.”
Đương nhiên Triệu Tây Âm biết, cảnh tượng Chu Khải Thâm giơ dao về phía Chu Bá Ninh vẫn rõ mồn một, bây giờ anh vội vã đến Tây An, chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Cái tính hung dữ và dễ dàng mất khống chế của Chu Khải Thâm, một khi gặp phải Chu Bá Ninh là sẽ nổ tung, cô thật sự tin anh sẽ liều mạnh mà làm ra hành vi cực đoan. Triệu Tây Âm nhìn đồng hồ, “Từ ca, bây giờ em xem vé tàu cao tốc.”
“Tiểu Tây, em xuống lầu đi, tôi đã mua xong vé máy bay rồi, bây giờ tôi đưa em đến sân bay.”
Vị thư kí này của Chu Khải Thâm cũng từng có một huyền thoại, anh ta không đường hoàng ra dáng tốt nghiệp từ trường Tài Chính, có người nói anh ta từng là huấn luyện viên thể hình, người này là điển hình của viên minh châu long đong, sau đó được Chu Khải Thâm chọn trúng, làm việc ổn thỏa lại đáng tin, rất được tin cậy.
Anh ta chở Triệu Tây Âm đi đến sân bay thủ đô, đồng thời gởi cho ông chủ một cái tin nhắn, bên trong là mã số chuyến bay và thời gian đến của Triệu Tây Âm. Chả có gì phải sợ cả, bây giờ Chu Khải Thâm đang ở trên máy bay, đợi đến khi anh xuống máy bay thì chuyện cũng đã rồi.
Bảo bối treo trên đầu quả tim của anh, chắc chắn anh không nỡ mặc kệ ngồi xem đâu.
Đúng như dự đoán, sau khi Chu Khải Thâm xuống máy bay, nhìn thấy tin nhắn này thì giận đến mặt mày xám ngoét, hùng hùng hổ hổ gọi lại, thẳng thắn nói từ ngày mai anh ta cút khỏi công ty đi!
Thư kí Từ vô cùng bình tĩnh, có cút cũng là ngày mai mới cút, anh ta nói, Chu tổng, hôm nay anh nhớ đón tiểu Tây đó nhé.
Chuyến bay của Triệu Tây Âm bị trễ chừng hai mươi phút, mặt Chu Khải Thâm sa sầm, đứng như cái chày ở cửa đón hành khách. Người đi ra rồi, cô gái mặt váy trắng lo lắng nhìn xung quanh, mái tóc mềm mại di chuyển theo từng động tác của cô.
Chu Khải Thâm không thể không thừa nhận, khoảnh khắc này, anh thật sự muốn khóc.
Triệu Tây Âm nhìn thấy anh, ánh mắt sáng lên như hai mặt trời nhỏ, tức giận gọi luôn tên húy: “Chu Khải Thâm!”
Chu Khải Thâm cúi đầu, rồi lại ngẩng đầu lên, cho cô một nụ cười gượng gạo.
Triệu Tây Âm chống nạnh, bởi vì chạy mà bụng hơi đau, “Nhà anh lại xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì cả.”
“Anh lừa em.”
Chu Khải Thâm nhìn sang chỗ khác, thấp giọng nói: “Không muốn nói cho em.”
“Được, vậy anh nói lại đi, em sẽ bay về Bắc Kinh ngay lập tức.” Triệu Tây Âm còn cứng đầu hơn cả anh, chữ mạnh đứng trên đầu chữ cứng(*), muốn đối phó với Chu Khải Thâm ắt phải lấy mạnh chọi cứng.
(*) Cứng – 犟; Mạnh – 强.
Thấy anh im lặng, Triệu Tây Âm thật sự xoay người. Song còn chưa đi được bước nào thì tay đã bị người kéo lại.
Tức thì trái tim Triệu Tây Âm mềm nhũn, ánh mắt ướt át nhìn anh, “Vậy bây giờ anh trở về nhà ạ?”
Chu Khải Thâm chán nản không thôi, về nhà, đó thì coi là cái gì nhà, chẳng qua là phiền phức khắp nơi, chính xác là một bãi rác vừa hôi vừa thối. Triệu Tây Âm nhìn ra sự bất lực và mệt mỏi của anh, im lặng một chốc, nói: “Em vẫn chưa ăn cơm tối, Chu ca, anh đưa em đi ăn cơm đi.”
Chu Khải Thâm im lặng gật đầu một cái, hai người đi ra ngoài.
Xe đã đợi ở bãi đỗ xe, dọc đường đi, điện thoại Chu Khải Thâm liên tục hoạt động. Âm thanh rất lớn, là khẩu âm của người bản địa, Triệu Tây Âm ngồi bên cạnh có thể nghe được bảy, tám phần. Từ anh họ, em họ, rồi đến ba cô sáu bà(*) lũ lượt nhau giục, giục hết lần này tới lần khác cứ như là máy bay oanh tạc.
(*) Ba cô sáu bà: Ý chỉ những người xấu xa.
Triệu Tây Âm đưa tay giật lấy điện thoại, cũng không buồn xem bên kia có nói xong hay chưa, dứt khoát cúp máy, tắt nguồn.
“Bộ không tự biết giọng mình chói lắm sao? Ngay cả tiếng gà trống đẻ trứng nghe còn êm tai hơn í! Thúc giục như vậy, đi gặp lão Diêm Vương được rồi đó. Còn có tinh thần diễu võ dương oai trước mặt người khác cái gì chứ!” Triệu Tây Âm nhìn màn hình đen thui mắng một trận, “Cả ngày không có chuyện gì làm, vắt óc nghĩ cách làm sao để bươi móc ít tiền trên người ông chủ Chu, là thiểu năng hay là khuyết tật hả, em nghĩ thôi thì cũng đừng cần mặt mũi nữa, dù sao ông chủ Chu đẹp trai như thế, người bình thường sẽ không có đất dung thân ở trước mặt anh đâu.”
Vốn dĩ tâm trạng Chu Khải Thâm rất tệ, nghe đến lời này, khóe mắt đuôi mày gần như muốn bay lên. Triệu Tây Âm lén liếc anh một cái, thấy đã thành công được mười phần, nói: “Ừm, cười rồi.”
Cô lại làm bộ tìm hành lý của anh, “Không có giấu dao chứ?”
Lúc này Chu Khải Thâm thật sự cười rồi, ngoan ngoãn trả lời: “Không. Em đã nói, không đáng.”
Cuối cùng Triệu Tây Âm cũng cảm thấy nhẹ nhõm, bị dằn vặt suốt một tối không cảm thấy uổng phí, cô không nói đùa nữa, thu lại mấy biểu cảm ngả ngớn kia, thành thật nói: “Anh chớ làm chuyện điên rồ, tiền đồ anh rộng mở, nhân sinh anh còn dài.”
Sau đó tài xế hỏi: “Chu tổng, ngài muốn đi đâu ạ?”
Chu Khải Thâm liếc Triệu Tây Âm, Triệu Tây Âm chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Em muốn ăn bao tử miến.”
Bên kia tháp Đại Nhạn có một nhà hàng chính tông, đừng nhìn nó tọa ở vị trí phụ cận, mùi vị thật sự rất ngon đó, thật sự không bẫy người đâu. Vì phải chú ý đến cân nặng mà Triệu Tây Âm vừa nuốt nước miếng, vừa cầm lòng không đặng gắp một nửa miến cho vào bát Chu Khải Thâm, “Em phải giảm béo, thật vất vả mới ốm được ba cân.”
Chu Khải Thâm không nói gì, tầm mắt như có như không lướt qua bộ ngực xinh xắn cao ngất của cô. Sau đó hờ hững đáp một tiếng, “Ừm, gầy rồi.”
Triệu Tây Âm không hiểu sao ra sao, cúi đầu ăn. Sau khi ăn xong, ở phía Bắc của quảng trường cạnh tháp Đại Nhạn rất nhộn nhịp, có một tiếc mục đài phun nước âm nhạc vào lúc tám giờ. Triệu Tây Âm đi theo dòng người, Chu Khải Thâm theo sát ở phía sau cô, thỉnh thoảng dùng tay ngăn cô không bị người khác va phải.
“Em đã đến Tây An rất nhiều lần rồi, cảnh nên đi đều đã đi, nhưng thật giống như lần nào em cũng đều bỏ qua tiếc mục đài phun nước này.” Quá đông người, Triệu Tây Âm không chen vào được đặng đứng ngoài vòng tròn thứ tư.
Chu Khải Thâm ừm một tiếng: “Lần này có thể xem rồi.”
Triệu Tây Âm nhảy lên nhảy xuống, lại nhảy nhảy mấy cái, song cơ bản đều vô dụng.
Sau đó âm nhạc nổi lên, đèn bật sáng hòa trong âm thanh thưa thớt của dòng nước.
Dáng người Triệu Tây Âm đẹp, lại có vũ đạo làm nền tảng, lúc nhảy lên cả người cô nhẹ như thể chim yến, đẹp thì đẹp nhưng không đủ cao, cảnh tượng này làm người xem rất buồn cười.
“Haiz! Tại sao thầy Triệu không sinh em cao thêm một chút chứ, nhất định là khi còn nhỏ đã cho em uống không đủ sữa rồi.”
Chu Khải Thâm đi đến cạnh cô, khẽ ngồi xổm vòng lấy bắp đùi của cô, dùng sức vừa đủ, sau đó bế Triệu Tây Âm lên cao. Cánh tay anh vững tựa sắt, cũng không cảm thấy hụt hơi hay mệt, bình tĩnh nói: “Sữa không hữu hiệu bằng tay tôi đâu —— đã xem được chưa?”
Triệu Tây Âm cao hơn đám người đứng bên dưới tới tận nửa người, giống như chú yến nhỏ đang bay trong gió. Hành động này quá đột ngột, theo quán tính cô bấu vai Chu Khải Thâm, “Ôi! Chu Khải Thâm!”
Tiếng đàn dương cầm vang lên hết lần này đến lần khác, hòa trong những bóng đèn neon đỏ cam xanh chen chúc, rất xinh đẹp, thật giống với dáng vẻ thất tình lục dục của đời người. Hai cánh môi của Chu Khải Thâm dán vào eo cô, âm thanh xuyên qua quần áo, thuận theo da dẻ cô đốt lửa lên trên.
Anh nói chắc chắn như vậy: “Đừng sợ, tôi che chở em, cũng không bao giờ làm em đau nữa.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Khải Thâm: Tôi điên cuồng dựng đèn flag trên đường phố Tây An!!!
Mạnh Duy Tất: Đừng vội, tôi tới vả mặt anh ngay đây