Bách Niên Hảo Hợp

Chương 31




Chương 31: Rời bỏ (1)
Tối thứ sáu, Triệu Văn Xuân liên hoan ở trường, Triệu Tây Âm đi bộ dưới lầu mười vòng, hơn mười giờ, cuối cùng cũng đợi được người về. Triệu Văn Xuân rất ngạc nhiên, “Trễ như vậy rồi còn đi dạo bên ngoài?”
 
Triệu Tây Âm nhìn ông kỹ càng từ trên xuống dưới, lại sát vào ngửi ngửi, “Ba không uống rượu chứ?”
 

Triệu Văn Xuân “Ồ” một tiếng, “Không uống không uống, ba đã từ chối hết.”
 
Triệu Tây Âm giơ ngón tay cái lên, “Thầy giáo Triệu có tiến bộ.”
 
Triệu Văn Xuân ngẩng đầu, “Ngày càng không biết lớn nhỏ, dám nói như vậy.”
 
Triệu Tây Âm cười híp mắt kéo tay ông, “Không uống là tốt rồi, con sợ ba uống quá chén. Ba đi ăn vui không? Ai đưa ba về ạ?”
 
“À, Tiểu Diệp lái xe đưa đấy, đúng lúc cậu ấy tới đón bố mình, tiện đường đưa ba về giúp.”
 
“Diệp Thao?”
 
“Đúng vậy.”
 
Triệu Tây Âm im lặng.

 
Triệu Văn Xuân đã cố gắng rất nhiều, vòng qua đống đất trên con đường nhỏ, nghiêm túc nói: “Vốn ba không nên nhiều chuyện, nhưng Diệp Thao rất chân thành, có kiến thức, hiểu lễ nghĩa, có thể nhìn ra được cậu ta là một đứa trẻ tốt. Lần trước mặc dù con không nói rõ, nhưng ba biết là con không muốn đi gặp mặt, cho nên đã khéo léo thay con truyền đạt ý tứ, Tiểu Diệp cũng không để bụng, chỉ nói không sao, có cơ hội thì cùng nhau ăn một bữa cơm, không có mục đích nào khác, chỉ là đã lâu không gặp em Tiểu Triệu rồi.”
 
Triệu Tây Âm cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm vào mũi giày.
 
Triệu Văn Xuân mỉm cười, lòng bàn tay dày rộng nhẹ nhàng đặt lên lưng con gái. “Đừng cảm thấy áp lực, ba chỉ giúp con thu thập thông tin, quyền lựa chọn vẫn là của con. Độc thân hay không, chỉ cần con sống vui vẻ là được.”
 
Triệu Tây Âm hỏi khẽ: “Nếu con cứ một mình cả đời, ba có vui không?”
 
Triệu Văn Xuân suy nghĩ một lúc, chân thành nói: “Đôi khi cảm thấy hơi lo lắng. Ví dụ như khi con cái của đồng nghiệp mời đám cưới, lúc từng tấm từng tấm thiệp mời đầy tháng gửi đến ba, cảm giác đó có hơi khó chịu.”
 
Triệu Tây Âm cười khúc khích.
 

Cô biết rõ Triệu Văn Xuân đã hối hận.
 
Năm đó khi kết hôn với Chu Khải Thâm, hôn lễ tổ chức rất nhỏ, không có mở tiệc đãi người ngoài, cơ bản chỉ là mấy bàn tiệc trong nhà. Lúc đó Triệu Văn Xuân cũng rất tán thành, nhưng ông lão đã sống hơn nửa đời người, cũng muốn có chút mặt mũi, không phải khoe khoang rể hiền, cũng không phải tham lam chút tiền biếu, chẳng qua vẫn muốn cho hàng xóm, bạn cũ biết rằng, con gái của lão Triệu rất hạnh phúc.
 
Triệu Tây Âm vẫn cúi đầu, hơn nữa càng ngày càng thấp, cuối cùng dụi mắt. Thầy Triệu lo lắng, bước chân dừng lại, “Đừng khóc, ba nói gì sai có phải không?”
 
Triệu Tây Âm bỏ tay ra, mỉm cười dịu dàng với đôi mắt sáng đầy nước, “Ai khóc chứ, bụi bay vào mắt ạ.”
 
Hai cha con nhìn nhau trong giây lát, rồi cùng cười.
 
Triệu Văn Xuân vỗ đầu con gái, “Nghịch ngợm.”
 
Đêm mùa thu, ánh trăng dịu mát chiếu xuống nhân gian, một già một trẻ bầu bạn cùng đi về nhà, cái bóng nghiêng nghiêng kéo dài thật lâu.
 
Buổi tối, sau khi tắm rửa, sấy khô tóc xong, Triệu Tây Âm đối diện với bức tường trong phòng khách, gập người xuống dưới, nhanh nhẹn hoàn thành động tác trồng cây chuối. Triệu Văn Xuân thấy nhưng không thể trách, đặt sữa nóng lên bàn, “Nhớ uống nhé.”
 
Mười phút sau, Triệu Tây Âm kết thúc động tác trồng cây chuối, lại kéo duỗi người, lúc trở lại phòng ngủ lập tức thấy Sầm Nguyệt gửi WeChat cho mình: “Uầy, Tiểu Tây, cho chị xem thứ này.”
 
Đó là một đường link chia sẻ bài post được đăng vào buổi chiều bởi một tài khoản Weibo có hàng chục nghìn người hâm mộ, do tài khoản ẩn danh đóng góp, nói rằng cuộc sống của diễn viên múa trong đoàn kịch “Cửu tư” có thể viết thành một bộ phim nhiều tập. Nhờ tiền vào tổ, quan hệ nam nữ phức tạp, dựa vào nhà sản xuất lớn xx đi lên, nhà sản xuất đó đã có vợ. Diễn viên này ở trong đoàn thì ngang ngược, hống hách, cố gắng để trở thành người múa chính.
 
Hầu hết bình luận đều đoán là Lâm Lang. Nhưng người đóng góp ẩn danh nhanh chóng bổ sung, không phải Lâm Lang, nhắc nhở thêm, Bắc Vũ, sáu năm trước đã xảy ra sự cố sân khấu ở Pháp.
 
Nhưng Weibo này độ phổ biến không cao, cũng không được nhiều người biết đến. Triệu Tây Âm rất lâu vẫn chưa trả lời, Sầm Nguyệt sốt ruột gửi voice chat tới, “Chị không sao chứ?”
 
Triệu Tây Âm lấy lại bình tĩnh, không bận tâm, “Không liên quan gì đến chị.”
 
Nhưng Sầm Nguyệt nhạy bén cảm thấy rất có nguy cơ, sáng sớm ngày hôm sau đã kéo cô từ phòng tập ra hành lang, ánh mắt phức tạp, lo lắng hạ thấp giọng nói, “Ôi, hôm qua em để quên đồ, cho nên buổi tối lại trở lại đoàn, vô tình nghe được có người đang nói về chị.”
 
Triệu Tây Âm không hiểu, “Nói về chị? Nói cái gì?”
 
Sầm Nguyệt há miệng muốn nói, cau mày, nghẹn mất vài giây, giọng nói càng nhỏ hơn, “Nói về chị, nói chị và Trương Nhất Kiệt có quan hệ rất tốt, nói chị thường xuyên đi ăn cùng người khác, còn mấy lần thấy chị đi những chiếc xe sang trọng khác nhau, Land Rover, Jaguar, kể rất bài bản hẳn hoi đấy.”
 
Triệu Tây Âm suy nghĩ một lúc, những chiếc xe được liệt kê không phải là của Chu Khải Thâm và Mạnh Duy Tất à. Đoán chừng là có mấy lần bị vài người bắt gặp, lại kể nhau nghe sinh động như thật, giống như bắt gian tại trận.
 
“Có phải chị đắc tội với ai không?” Sầm Nguyệt lo lắng, có lòng tốt nhắc nhở.
 
Triệu Tây Âm thật sự rất bực, “Không có, chị tập múa xong thì về nhà, cũng không có kết thù kết oán với ai.”
 
“Chị biết loại tin đồn này, thật sự có thể lớn có thể nhỏ, chị không cảm thấy thời gian cũng quá trùng hợp sao? Không chỉ trên mạng đồn thổi, mà ngay cả tin đồn trong đoàn cũng được âm thầm lên men.” Sầm Nguyệt lo lắng bất an, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, “Hơn nữa đánh giá sắp được đưa ra, trong lòng mọi người đều biết rõ vị trí múa chính này hơn phân nửa sẽ là chị. Bây giờ chị bị ngáng chân, thật sự rất không tốt.”
 
Sầm Nguyệt nói rất rõ ràng đâu ra đấy, Triệu Tây Âm thật sự không nghĩ đến phương diện này, an ủi cô ấy, cũng là để trấn an bản thân mình, “Thanh giả tự thanh, chị chưa từng làm gì, sẽ không xảy ra chuyện gì được.”
 
Sầm Nguyệt nói: “Chị phải chiến đấu, chị có thể chiến đấu mà.”
 
Có người đi qua, hai người lập tức kết thúc cuộc trò chuyện, nắm tay nhau trở về phòng tập như không có chuyện gì.
 
Lời nói của Sầm Nguyệt vẫn có chút tác dụng gợi ý, thỉnh thoảng Triệu Tây Âm sẽ lướt qua tài khoản Weibo kia, gọi là đóng góp ẩn danh, nhưng nói một cách khách quan, một số tài khoản thực sự giống hệt nhau. Sau đó, Triệu Tây Âm tìm kiếm các từ khóa, phát hiện cùng loại tin nóng mà mấy tài khoản này ngầm lan truyền, đều dùng tag “Cửu tư” giống nhau, lượng truy cập không nhỏ.
 
Triệu Tây Âm nhìn thấy giận đến nóng người, đêm khuya, lần lượt báo cáo từng người một.
 
Ngày hôm sau tập luyện như bình thường, nửa chừng, giáo viên bước vào từ cửa sau, gọi Triệu Tây Âm đang tập dở đi.
 
Trong văn phòng, cánh cửa đóng lại, sáng nay thời tiết thay đổi, một trận mưa thu lạnh lẽo, qua ô cửa kính hướng ra ngoài, Bắc Kinh chỉ thấy mây mù xám xịt.
 
Giáo viên mời Triệu Tây Âm ngồi, cũng không vòng vo mà đi thẳng vào chủ đề chính, “Tiểu Triệu, gần đây trên mạng có rất nhiều tin đồn, không biết em đã nghe chưa? Cô nói thẳng, mong em bỏ qua cho.”
 
Triệu Tây Âm khẽ gật đầu, “Không sao đâu ạ. Nhưng những chuyện đó đều là không có thật, không phù hợp với tình hình thực tế của em.”
 
Nụ cười của giáo viên rất tiêu chuẩn, đoán chừng đã được chứng kiến và xử lý qua rất nhiều cô gái như vậy rồi, cho nên mỗi một lời nói và hành động khó tránh khỏi cứng nhắc, lạnh lùng, “Đương nhiên cô sẵn lòng tin tưởng em, nhưng chúng ta cũng là một tổ kịch, ‘Thảo mộc giai binh (*)’, chỉ cần có thứ gì đó hot lên, tất cả các dự án của tổ sẽ bị ảnh hưởng tiêu cực. Đương nhiên, em cũng không cần phải lo lắng, cô vẫn luôn đánh giá cao em, cũng biết em là ứng cử viên cô Đới chọn. Chúng ta cẩn thận vẫn tốt hơn, có thể tránh được thì tránh, cố gắng tự xử lý cho tốt, nỗ lực hết sức, được không nào?”
 
(*) Thảo mộc giai binh: Chỗ này dịch ra là “Thần hồn nát thần tính”, nghĩa là người ta không cần biết có phải sự thật hay không cũng sẽ bị tác động.
 
Cuộc trò chuyện kéo dài năm sáu phút, thái độ của giáo viên vẫn xem như ôn hòa, luôn giữ nụ cười trên mặt.
 
Nhưng Triệu Tây Âm nghe hiểu được sự thật, thái độ của cô giáo đã bị lẫn lộn, nhất định là có nhiều người không hài lòng. Bản thân còn chưa biết được sức nặng của hư vinh, thật sự muốn có chuyện gì đó, bỏ xe giữ tướng, hai chữ vứt bỏ này liền dành cho cô.
 
Tình huống này, Triệu Tây Âm cảm thấy rất quen thuộc, sau khi xảy ra sự cố của cô trên sân khấu ở Pháp sáu năm trước, người tổ chức và người giới thiệu ngày càng hợp nhau. Sau này có một thời gian ngắn, cuộc sống của cô giống như gỗ chết trong vùng đất hoang, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ đã có thể bốc cháy, không thể vãn hồi.
 
Ra khỏi văn phòng, trạng thái của Triệu Tây Âm rõ ràng không còn ổn định. Cả ngày tập luyện mất tập trung, lúc múa Nghênh phong phi dương, trong đầu tối sầm lại. Động tác xoay tròn cuối cùng, lúc rơi xuống đất mất trọng tâm, đầu gối ‘Bịch’ một tiếng đập lên sàn nhà, đau đến nỗi âm thanh nghe được cũng cảm thấy như chia năm xẻ bảy.

 
Mọi người đều hoảng sợ, kéo tới vây quanh. Đau như vậy, Triệu Tây Âm gắng sức cắn răng, đợi cơn đau dịu lại, biết mình không gặp rắc rối gì. Lên phòng y tế xịt một chút thuốc, sưng đỏ thì chắc chắn rồi, không biết ai đã báo cáo với Đới Vân Tâm, Đới Vân Tâm đã không có mặt hai ngày để tham gia hội nghị ở bên Tây, cô ấy gọi điện thoại mắng Triệu Tây Âm một trận, trách cô không tự bảo vệ cho mình, không nên quá phân tâm.
 
Buổi chiều về nhà sớm hơn, Triệu Văn Xuân cũng mắng cô một trận, thật sự dữ dội.
 
Cổ họng Triệu Tây Âm cũng nghẹn rồi, “Sao ba biết?”
 
“Con quản được ba à.” Vẻ mặt Triệu Văn Xuân nghiêm nghị, lấy hai quả trứng gà nóng hổi trong nồi ra, “Tự mình xoa đi!”
 
Nói xong, điện thoại của ông reo lên, Triệu Văn Xuân nhìn thoáng qua, ông còn đang buồn bực, cho nên giọng điệu rất không tốt, “Về rồi, chân đi cà nhắc. Thuốc? Chú không lấy, chú già rồi, cũng không phải nhân viên chuyển phát nhanh, con muốn quan tâm nó thì tự mình nói. Chuyện của người trẻ các người tôi không quản được, tôi già thật rồi, đừng, đừng gọi ba, phải gọi là chú Triệu.”
 
Mở mắt ra, thấy thầy Triệu trước giờ luôn hiền lành, ôn hòa hiếm khi nóng nảy giống như bị chọc giận thế này. Triệu Tây Âm cũng không kịp phản ứng, Triệu Văn Xuân có thể biết chuyện cô bị ngã sớm như vậy, có lẽ là do Chu Khải Thâm nói.
 
Những năm qua, thầy Triệu đã ‘Nhận ủy thác của người ta’ quá nhiều.
 
Nếu như nói, vào khoảnh khắc này trước đây, những tin đồn bừa bãi vô căn cứ này chỉ mang lại phiền nhiễu cho mình cô, thì giờ phút này, nhìn thấy ba mình mạnh miệng nhưng trong lòng lo lắng, nghĩ một đằng nói một nẻo, Triệu Tây Âm thật sự có chút sợ hãi.
 
Người tốt bụng như thầy Triệu, nhất định sẽ rất buồn.
 
------
 
Sáng sớm hôm sau, Đinh Nhã Hà đã vào bếp từ sớm để hướng dẫn người giúp việc kết hợp bữa sáng hôm nay như thế nào, bộ đồ ăn tinh xảo, tỷ lệ dinh dưỡng khoa học cân đối, thậm chí trọng lượng mỗi một nguyên liệu nấu ăn đều chính xác đến từng gram.
 
Sau khi Đinh Nhã Hà ly hôn, cũng coi như tách biệt hoàn toàn khỏi tầng lớp bình thường kia, kết hôn với người chồng hiện tại Nghê Hưng Trác, ăn ngon mặc đẹp, thay da đổi thịt, từ lâu đã không còn là người phụ nữ vì một hai hào mà cãi nhau tới mặt đỏ tía tai trong chợ năm xưa. Hai mươi năm qua, bà ta vui vẻ làm bà chủ gia đình, chăm lo cho chồng con rất tốt.
 
“Sức khỏe của con vừa tốt lên, ăn cháo ngân nhĩ táo đỏ bồi bổ khí huyết. Đừng nói nhiều, uống hết cho mẹ.” Đinh Nhã Hà ra lệnh.
 
Nghê Nhụy phớt lờ bà ta, lướt xem Taobao.
 
Đinh Nhã Hà vẫn dùng giọng điệu đe dọa thường thấy: “Lại không nghe lời à, đừng mong lấy tiền tiêu vặt tháng này.”
 
Ánh mắt Nghê Nhụy không rời khỏi màn hình, lười biếng nói: “Muốn cho thì cho.”
 
Đôi mắt Đinh Nhã Hà đảo quanh, đột nhiên phản ứng lại, “Chiếc túi xách trong tủ con mua lúc nào?”
 
Nghê Nhụy vô thức ngồi thẳng lên, “Con không thể tự mua à?”
 
“Con? Con có thể để dành tiền sao? Chuyện lạ đời rồi.” Đinh Nhã Hà vạn lần không tin, “Đừng tưởng mẹ không biết, mỗi tháng ba con đều lén mẹ quẹt thẻ cho con.”
 
Nghê Nhụy không lên tiếng, cầm chén và muỗng lên húp cháo.
 
Phản ứng này khiến Đinh Nhã Hà rất hưởng thụ, bà ta ghét nhất là người khác chống đối mình.
 
Uống được vài ngụm, Nghê Nhụy đột nhiên nói, “Mẹ, con nói cho mẹ biết chuyện này ạ.”
 
“Lại xin tiền à?”
 
“Mẹ có thể đừng nghĩ con kém cỏi như vậy không!” Nghê Nhụy tức giận, đặt mạnh chén muỗng xuống bàn, văng vài giọt xuống đất, giống như phản ứng dây chuyền, kích/ thích cơn giận của Đinh Nhã Hà.
 
“Có thể ăn cho đàng hoàng được không!”
 
Nghê Nhụy không kiêu căng ngang ngược giống như trước đây, ngược lại nén giận, thần thần bí bí mỉm cười, “Mẹ vẫn nên quản cô con gái ưu tú kia của mình cho tốt đi.”
 
“Tiểu Tây? Nó có chuyện gì, mẹ cảnh cáo con, ít nói những điều không tốt về chị mình đi. Tự con nghĩ lại xem, nó đối với con cũng không tệ, con còn không biết trời cao đất rộng, không biết lấy thành kiến ở đâu ra.” Đinh Nhã Hà nói với tốc độ rất nhanh theo thói quen, không thể dừng lại được.
 
Nghê Nhụy kịp thời đưa điện thoại qua, dáng vẻ vô tư thật thà, “Vốn không muốn cho mẹ xem, nhưng mẹ cũng nói cô ta là chị của con, đối xử với con không tệ, cho nên con cũng không thể nhìn cô ta đi đường vòng.”
 
Đinh Nhã Hà nhất thời nhìn không rõ những bức ảnh dày đặc, “Cái gì đây?”
 
Nghê Nhụy điều chỉnh phóng to chế độ, còn đọc từng từ khóa lên, diễn viên múa trong tổ kịch “Cửu tư” đi ăn tối với giám đốc sản xuất nổi tiếng, nhà sản xuất đã có vợ, còn có việc cô gái họ Triệu này ngang ngược kiêu ngạo, ở trong đoàn ỷ thế hiếp người, làm mưa làm gió.”
 
Sắc mặt Đinh Nhã Hà âm u, cầm điện thoại im lặng xem.
 
“Ôi, mẹ không biết đấy, nhưng con suốt ngày ở trong đoàn tập luyện, nghe không ít người phàn nàn, nói chị gái của con tâm cơ bày trò, trước mặt một kiểu, sau lưng lại là một bộ mặt khác. Thật ra con cũng cảm thấy, lần trước có động tác con không biết, muốn nhờ cô ta dạy con, vậy mà cô ta dạy sai hết, khiến con bị cô giáo phê bình.”
 
Nghê Nhụy gục mặt xuống, giọng điệu tủi thân, giống như đã phải chịu thiên đại bất công, “Bây giờ những tin tức này đều truyền khắp trên mạng rồi, thành viên trong đoàn cũng biết hết, sáng hôm qua, cô giáo còn tìm cô ta nói chuyện. Lúc trước con vẫn không muốn tin, nhưng các giáo viên đều đã ra mặt, haiz.”
 
Đinh Nhã Hà không nói một lời, sau khi xem hết những bản “tóm tắt” đó, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm. Nghê Nhụy ở bên cạnh lầm bầm thêm dầu vào lửa, khiến huyệt thái dương của bà nóng lên, cơn giận trong ngực không ngừng tăng thêm.
 

“Mẹ nói xem, chị của con xinh đẹp như vậy, sao có thể đi làm tiểu tam chứ?”
 
Tiếng “Tiểu tam” này của Nghê Nhụy, là cây kim đâm vào tim, làm bùng phát hoàn toàn tính khí của Đinh Nhã Hà. Bà chộp lấy chiếc đĩa tinh xảo, xa xỉ trên bàn, không khống chế được mà ném nó xuống đất. Tiếng nứt vỡ chói tai giống như ma quỷ gào thét, xé toạc sự yên bình của ngày hôm nay.
 
Đinh Nhã Hà lấy hai tay đỡ trán, lại nhớ tới ngày đó Triệu Tây Âm không biết lớn nhỏ, hùng hồn khiêu chiến với bà, nói gì mà “Đừng quan tâm chuyện của tôi! Có rảnh thì chăm sóc con gái nhỏ bảo bối của bà, đừng để nó được đàn ông tặng vài cái túi LV mà bị lừa người, lừa tình.”
 
Đôi mắt Đinh Nhã Hà tức giận đến đỏ lên, nếp nhăn dường như cũng sâu thêm. Bà tức giận sốt ruột, tin là thật, còn đổ tất cả sai lầm hôm nay của Triệu Tây Âm là do Triệu Văn Xuân dạy dỗ sai.
 
Bà ta nhấc điện thoại lên, khí thế hung hăng gọi điện thoại.
 
“Triệu Văn Xuân! Bây giờ ông về nhà ngay cho tôi! Nhìn xem con gái tốt mà ông dạy ra cái gì!”
 
-----
 
Lúc nhận được điện thoại, Triệu Văn Xuân vừa kết thúc bài giảng, còn có hai sinh viên hỏi ông vài vấn đề. Thái độ của Đinh Nhã Hà quá mạnh mẽ, ngang ngược, lại nhắc tới Triệu Tây Âm, Triệu Văn Xuân lo lắng trong lòng, tạm gác chuyện trong tay, vội vàng chạy về nhà.
 
Bắt xe đi được nửa đường, Triệu Văn Xuân càng nghĩ càng hốt hoảng, theo bản năng gọi điện thoại cho Triệu Tây Âm. Coi như có thể khắc chế cảm xúc, chỉ dịu dàng hỏi cô đang ở đâu.
 
Triệu Tây Âm nói vừa tới đoàn múa, đang chuẩn bị khởi động.
 
Cuộc sống của cô vẫn bình thường, cơ thể vẫn an toàn. Xác định được hai điểm này, trái tim đang treo một nghìn cân đá của Triệu Văn Xuân giảm đi một nửa, Triệu Tây Âm lại hỏi ông có chuyện gì, ông tùy tiện nói vài câu, sau đó cúp điện thoại.
 
Từ đại học C về nhà mất 40 phút, có lẽ là đang gấp, Triệu Văn Xuân ngồi trong xe cảm thấy lồng ngực ngột ngạt, ông không nhịn được nói với tài xế: “Người anh em, có thể làm phiền cậu mở cửa sổ một lúc không?”
 
Cùng lúc đó ở sân bay, Chu Khải Thâm bắt chuyến bay sớm nhất từ Hàng Châu về Bắc Kinh, vừa ra khỏi cabin, anh mở điện thoại ra nhận được báo cáo từ thư ký. Sau khi đọc nhanh xong, sắc mặt Chu Khải Thâm vô cùng khó coi.
 
Thư ký gọi lại, “Chu Tổng, nội dung trên mạng là những thứ này. Mức độ phổ biến trung bình, nhưng tôi đã tiến hành liên lạc với bên nền tảng, có một số tài khoản rõ ràng nhận được mệnh lệnh, tiến hành share cùng lúc. Anh yên tâm, tôi đã liên lạc.”
 
Chu Khải Thâm chỉ nói: “Đừng để tăng thêm một chữ nào nữa, điều tra xem bên kia là ai.”
 
“Cái này thì dễ thôi, nhưng trong đoàn đã tìm riêng Tiểu Triệu.”
 
Chu Khải Thâm nhíu mày, “Tìm cô ấy làm gì?”
 
Thư ký cân nhắc nói: “Điều chỉnh lời thoại và động tác, làm giảm ảnh hưởng xuống.”
 
Trong nháy mắt Chu Khải Thâm lập tức bùng nổ, “Mẹ kiếp! Tên họ Mạnh đúng là đồ hèn nhát!”
 
Khí thế bức người, thu hút ánh mắt của người qua đường ghé qua. Chu Khải Thâm hoàn toàn không để ý, không quan tâm đến cách nhìn của người khác. Thư ký vẫn rất công bằng và lý trí, sửa lại: “Có lẽ Mạnh tổng cũng không biết, cả tuần nay anh ấy đang tham gia cuộc họp nghiên cứu.”
 
Tài xế đã lái xe đến ngoài sân bay, mở cửa xe cho Chu Khải Thâm.
 
Mùi hương trong xe mơ hồ bay vào mũi, Chu Khải Thâm bình tĩnh lại, phân phó: “Đi xem tình hình của Tiểu Tây.”
 
Sau khi suy nghĩ mấy giây, anh gọi điện thoại cho Triệu Văn Xuân.
 
Lúc này Triệu Văn Xuân đang ngồi trong xe taxi, tâm trạng khó chịu, nhưng vẫn vực dậy tinh thần, “Khải Thâm hả. À, con về Bắc Kinh rồi à, không được không được, bây giờ chú không có ở trường, con tự ăn đi. Chú đi đâu à? Ài, trong nhà có chút chuyện, mẹ Tiểu Tây tìm chú, chú đang trở về đây.”
 
Triệu Văn Xuân rõ ràng không muốn nói nhiều, bên này vừa cúp máy, thư ký đã gọi điện đến.
 
“Chu tổng, người trong đoàn nói, buổi sáng Tiểu Tây xin nghỉ, vừa đi rồi.”
 
“Em gái của cô ấy đâu?”
 
“Cũng xin nghỉ, không có đến.”
 
Trong ngực Chu Khải Thâm lạnh buốt, lạnh đến kết băng, đầu anh đột ngột căng lên, giọng nói thắt lại: “Quay xe lại, lập tức.”