Bách Niên Hảo Hợp

Chương 98





(Chú ý: Từ chương này, chuyển ngôi Cố Hòa Bình là anh.)Đêm đã khuya, vậy mà dòng xe vẫn qua lại đường vành đai 3 đông đúc, ngắm từ cao ốc, chúng hệt như một dải đèn quanh co uốn lượn.Trong phòng bao của dinh thự, khói mù lượn lờ, mùi xì gà nồng nặc.

Cố Hòa Bình không hay hút thuốc, bị sặc mấy cái, vừa gặp vận đen, anh nóng nảy đánh trả rồi ném bài, “Có thể dập thuốc đi được không? Hút ông nội cậu, còn ngại trong phòng chưa đủ bức bối à!”Từ Lãng cười anh, “Hòa Bình đây là tình trường không được như ý, sòng bạc cũng gặp họa theo rồi.”Cố Hòa Bình đẩy bàn bài đứng dậy, tháo cúc áo rồi đi đến ghế sofa nằm xuống, giữ vẻ im lặng hiếm thấy.Người ngoài không hiểu nguyên do, nhờ Từ Lãng giải thích.Từ Lãng ngắt điếu thuốc, cười híp mắt, nói: “Hòa Bình cãi nhau với bạn gái thôi.”“Bạn gái cậu ta ở đâu ra?” Người ngoài không tin những lời này, Cố Hòa Bình có thể có bạn là con gái, chứ tuyệt đối sẽ không có bạn gái.

Ngần ấy năm nay, người tìm tới tận cửa nhận cha không ít.

Gần đây nhất là vào năm ngoái, một cô gái mang hương vị Hồng Kông đậm đà xuất hiện.

Ngay đêm đó, Cố Hòa Bình liền đưa cô ta vào buồng trong của quán rượu.Vị công tử của nhà họ Cố này phón.g đãng ngang ngạnh thành tiếng, đối đãi với quan hệ nam nữ gì cũng không có giới hạn cuối, không kiêng ăn mặn, chỉ cần hợp nhãn duyên của anh là được.

Hôm sau, cô gái này khập khiễng đi ra ngoài, có vẻ Cố Hòa Bình rất hài lòng với sự phục vụ tối qua, rộng rãi ra tay cho cô nàng một khoản tiền lớn.Điều không ngờ được chính là hơn một tháng sau, cô gái này cầm giấy xác nhận mang thai đến tận nơi nhận cha cho đứa trẻ.Cô ta tuyên bố, đêm mình ngủ cùng với Cố Hòa Bình thì mình vẫn còn là xử nữ, chỉ có một người đàn ông là anh.


Cô ta lấy can đảm chặn Cố Hòa Bình ở tầng mười chín của dinh thự, dáng vẻ muốn quyết đánh đến cùng, Cố Hòa Bình nhất định phải chịu trách nhiệm.Nhiều người nhìn rồi chỉ trích như vậy, từng ánh mắt như một con dao nhỏ phóng lên người Cố Hòa Bình.Cố Hòa Bình thản nhiên như không có chuyện gì, nhướn mày, không đứng đắn nói: “Khi tôi không chơi, cô vẫn là xử nữ sao?”Lời nói này cực tổn thương người khác, nhưng khi được nói ra từ miệng anh, người ta lại cảm thấy đây là chuyện đám công tử bột anh hoàn toàn có thể làm.

Sắc mặt Cố Hòa Bình rực rỡ, đứng trước mặt cô gái đang dùng cái chết để đe dọa, anh đến ân cần đỡ cằm cô ta, cười như không cười: “Có phải cô bị mất trí nhớ không? Đêm đó không chỉ một mình tôi ngủ với cô.”Mặt cô gái bỗng đổi sắc.Sao có thể quên được, ngày thứ hai khập khiễng, chẳng phải do chơi bời quá độ sao.Cố Hòa Bình có đam mê khá đặc biệt, nhưng bất kể có mấy người, anh cũng nhất định là người chơi đầu tiên.

Lúc này mà cô ta nói trong sạch thì đúng thật là châm chọc.Tiên lễ hậu binh*, Cố Hòa Bình mất kiên nhẫn, tay hất cằm cô ta sang một bên, nói: “Cô muốn sinh thì cứ sinh đi, sinh xong tôi sẽ để thư kí sắp xếp giám định cha con.

Là của tôi, tôi nuôi, cô cút.

Không phải của tôi, cô chờ giấy mời của luật sư đi.”(*) tiên lễ hậu binh: trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lựcAnh tươi cười, song nụ cười lại chứa dao mềm, trông anh có vẻ dễ nói chuyện, nhưng thực ra lại rất sắc bén, lạnh lùng, anh đích thực là một phiến lá không thể chạm tới.Lăn lộn trong phường gió trăng, không trai gái nào là hiền cả, sở dĩ dốc toàn lực là bởi vì thân phận bối cảnh của Cố Hòa Bình quả thật có thể xếp đầu trong thành phố này.

Năm xưa Cố Hòa Bình vào quân ngũ làm lính cũng là vì ảnh hưởng gia tộc.

Thế hệ trước muốn anh có thể thừa kế nghiệp cha, thừa kế y bát.

Tuy phản nghịch, có điều anh cũng là một người khéo đưa đẩy, bao nhiêu năm ở nhà, địa vị của anh giữa đám hậu bối của nhà họ Cố vẫn không hề lung lay.Còn cái mà Từ Lãng gọi là “tình trường không được như ý” cũng có vẻ hay.Gần đây, Cố Hòa Bình coi như là có chút tâm tư, trong từ điển của anh, anh gọi nó là động tâm.Bạn thân của Triệu Tây Âm, Lê Nhiễm, một mái tóc ngắn đỏ chót hoạt bát và miệng lưỡi lanh lợi làm anh có chút gai mắt.

Mấy lần trước có duyên gặp mặt, Lê Nhiễm biết ăn biết nói, khiến anh mấy phen khó chịu.

Cố Hòa Bình có trái tim thép, cho nên không hề để ý đến mấy lời công kích này chút nào, ngược lại còn thấy có chút thú vị.Gặp quá nhiều phụ nữ dịu dàng nghe lời rồi, thỉnh thoảng đụng phải một quả pháo nhỏ cũng phấn chấn.Chỉ như vậy, anh và Lê Nhiễm thường xuyên qua lại, còn add cả Wechat.

Đoạn thời gian đó, Cố Hòa Bình ít việc ở công ty, đa số thời gian bỏ không, như lâm vào cơn mê, anh không có gì làm liền nhắn tin cho Lê Nhiễm liên hồi.Lê Nhiễm làm Taobao, thời gian lên mạng cũng nhiều.


Ban đầu không suy nghĩ mấy, thậm chí còn có chút ý định đùa giỡn ngu ngốc.

Cả hai đều nói nhiều, anh một câu cô một câu, vậy là hàn huyên tới nửa đêm khi nào không biết.Rốt cuộc Cố Hòa Bình cũng cảm nhận được “chưa thỏa mãn” là cảm giác gì.Anh làm việc không chút băn khoăn, muốn theo đuổi thì theo đuổi, lần này trịnh trọng một chút, mua một bó hoa hồng màu champagne* thật lớn, sau đó tới tận cửa tặng hoa.

Lê Nhiễm đang bận rộn quan sát người mẫu chụp quảng cáo ở văn phòng, trong phòng nóng nảy, trán cô lấm tấm mồ hôi, tóc cũng dính vào một ít.(*) hoa hồng màu champagne: mang ngụ ý: anh chỉ chung tình với mình em, không có em, anh như con thuyền bị lạc mất phương hướngCố Hòa Bình không quấy rầy mà ôm hoa, tựa vào cửa lười biếng nhìn, càng nhìn càng thấy cô đáng yêu.Sau đó, có người nhắc nhở Lê Nhiễm, cô mới quay đầu nhìn.“Anh bị bệnh gì thế, muốn theo đuổi tôi à?” Lê Nhiễm rất thẳng thắn, trực tiếp tấn công trái tim anh.Cố Hòa Bình “chậc” một tiếng, “Em có thể giữ chút mặt mũi đàn ông cho anh không nhỉ?”Lê Nhiễm nhướn mày, khuôn mặt nhỏ trắng nõn hơi ửng hồng, cô nói: “Anh còn có mặt mũi hả?”Cố Hòa Bình cười, “Muốn nói anh không biết xấu hổ thì cứ việc nói thẳng.”Lê Nhiễm vui vẻ, “Anh nói phải thì phải vậy.”Hai người mắt đối mắt, sau đó cùng cong môi.Lê Nhiễm kiêu ngạo xoay người không phản ứng, Cố Hòa Bình đưa tay kéo cô lại, hơi dùng sức một chút, kéo cô lại ngay trước mình.

Rõ ràng chỉ cách nhau có nửa thước, ánh mắt anh nóng lên, giọng nói như muốn thiêu đốt người khác, khiêu khích như có như không đang tác oai tác quái.Cố Hòa Bình thấp giọng nói: “Làm việc xong sớm một chút, tối anh đưa em đi ăn.”Trên người anh thoang thoảng mùi hương nam tính, không nồng nặc, vừa đủ khiến người ta khoan khoái.Lê Nhiễm phân tâm mất nửa giây, lúc nói chuyện, âm thanh có chút bay bổng, “Tôi không làm xong sớm được, muộn mới xong.”Cố Hòa Bình nhìn cô chăm chú, nghiêm túc nói: “Cũng được, vậy thì trễ chút nữa, hai ta còn có thể làm một chút chuyện khác… Không phải, ánh mắt của em sao thế, anh sẽ không để em làm chuyện khác đâu, mời em ăn khuya thôi mà.”Lê Nhiễm lạnh lùng cười khẩy, “Anh cứ giả vờ đi, đồ sói đuôi to, thủ đoạn rất hay, nhưng bà đây không bị lừa đâu.”Xoay người bỏ đi, đến một góc mà anh không nhìn thấy, Lê Nhiễm đang nghiêm túc bỗng nở nụ cười tươi tắn như một đóa hoa.Thực ra Cố Hòa Bình này cũng khá được, không giống bọn công tử sống chết quấn lấy kia, cả người toàn mùi dầu mỡ.

Con người anh cặn bã công khai, vô liêm sỉ một cách thản nhiên, chưa bao giờ tâng bốc mình là quân tử cao thượng, minh nguyệt thanh phong gì gì đó, anh lưu luyến hồng trần, lại không muốn bị thế tục vướng chân, cho nên nhìn qua thì còn có mấy phần tư thái của tiên nhân.Lê Nhiễm cẩn trọng, nếu đã không muốn thì anh cũng không bắt buộc, đưa hoa xong rồi, người cũng thức thời ra về.Ở Bắc Kinh, Cố Hòa Bình không có chỗ ở ổn định, tuy nhiên, anh có mua không ít quán rượu và nhà trọ, anh nhìn địa điểm bữa tiệc xã giao rồi quyết định về nghỉ chỗ nào gần đó.

Tối nay Sầm Nguyệt khá may mắn, cô đã thật sự đoán đúng hành tung của anh, đứng đợi ở Joy City.Lúc Cố Hòa Bình thấy cô thì còn tưởng mình bị hoa mắt, không hiểu sao lại thấy buồn cười.

Anh dừng xe, hạ kính xuống, “Có chuyện gì thế em gái nhỏ, đây cũng là vô tình gặp gỡ sao?”Sầm Nguyệt tới từ vũ đoàn, áo quần tập luyện bên trong còn chưa thay, đó là một bộ đồ lông vũ màu đen dài đến mắt cá chân, lại rộng thùng thình, cho nên càng làm mặt cô trở nên nhỏ nhắn.

Nhìn qua bộ dạng ngước đầu hóng người kia, cùng lắm người ta chỉ nghĩ cô là nữ sinh lớp mười.Cô nói: “Không phải vô tình gặp, em cố ý đến tìm anh.”Cố Hòa Bình khoác tay lên cửa kính, tay khác kẹp điếu thuốc, để mặc thuốc cháy chứ không thèm rút ra.Sầm Nguyệt: “Ngày mai vũ đoàn phải tăng cường độ tập luyện rồi.”Cố Hòa Bình: “Cho nên?”Sầm Nguyệt: “Cho nên em không thể thường xuyên đến thăm anh được.”Cố Hòa Bình cười, đôi môi khép lại thành một đường mỏng, “Đến thăm anh làm gì?”Sầm Nguyệt thành thật nói: “Anh chờ xem, em thích anh thật đấy.”Đúng là một kẻ bị nhan khống tiêu chuẩn.Cố Hòa Bình thấy buồn cười, nhưng cũng khó hiểu, “Em gái, em bao nhiêu tuổi rồi?”“Hai mươi lăm.”“Không nhìn ra.”“Em hơi nhỏ.”Mắt Cố Hòa Bình hơi híp lại, “à” một tiếng đầy ẩn ý.Tâm tư của cô bé này là gì, sao anh có thể không biết.

Cùng là một kiểu, nhưng cô lại không ra bài theo lẽ thường.

Anh chưa từng thấy cô gái nào thẳng thắn như vậy.

Nói thật, anh đã gặp loại bí kíp bắt chuyện này nhiều rồi, thất khiếu linh lung cũng không thể nằm trong thân thể phàm tục được? Cố Hòa Bình tự thấy mình là người giỏi bắt bài, nhưng với cô bé Sầm Nguyệt này, còn rất nhiều điểm anh vẫn chưa đoán ra.Cô thẳng thắn, nói lí do chú ý anh chỉ là mê luyến nam sắc.Lí do này không biết là khen ngợi hay châm chọc nữa.Nghĩ tới đây, Cố Hòa Bình cúi đầu, bỗng dưng cười một tiếng.


Khi ngẩng đầu lên, anh rút một xấp tiền trong ví ra, đưa qua cửa kính, “Trời lạnh, muộn rồi, nghe lời, bắt xe về nhà.”Đôi mắt trong trẻo của Sầm Nguyệt nhìn anh, hai tay chắp ở sau lưng, bất động.Cố Hòa Bình hơi cười, điểm lại xấp tiền, cuối cùng dừng tay, dứt khoát đóng ví lại, đưa cho cô.Sầm Nguyệt vẫn không dao động, “Anh cho là em chỉ muốn ví tiền của anh thôi ư?”Đùa anh hả?Loại giấu đầu lòi đuôi nào mà anh chưa từng gặp.

Anh bình tĩnh hỏi ngược lại: “Nếu không thì em muốn người anh à?”Sầm Nguyệt suy nghĩ nghiêm túc một lát, khi nói thì chuyển sang đề tài khác, cô hỏi: “Anh Hòa Bình, sau này anh sẽ cân nhắc làm rể nhà giàu chứ?”Cố Hòa Bình nhíu mày, làm loạn gì thế này.Ngay cả việc kết hôn anh cũng không muốn.Nhấn nhẹ ga một chút, chiếc xe BMW được lái xuống hầm để xe.Trong gương chiếu hậu, có thể thấy bóng người của cô gái đứng yên một chỗ, dần dần thu nhỏ lại thành một điểm cho đến khi biến mất hẳn.Một tháng sau, cuối cùng Cố Hòa Bình và Lê Nhiễm cũng đến với nhau.Dùng cách nói của anh thì cái này gọi là dắt tay thành công.Hôm đó, Triệu Tây Âm hỏi Lê Nhiễm: “Cậu và Cố Hòa Bình thật sự tốt đẹp à?”Lê Nhiễm thản nhiên thừa nhận, “Thật ra con người anh ấy cũng không tệ lắm.”Hai bên đều là bạn, Triệu Tây Âm nói bên nào không được cũng không tiện.

Vả lại, Triệu Tây Âm không phải người thích bép xép sau lưng, nhưng giao tình giữa hai người đã trải qua nhiều lắm như vậy, không giống mối quan hệ mong manh với Cố Hòa Bình.Suy nghĩ một lát, rốt cuộc Triệu Tây Âm cũng nói lời trong lòng, “Tiểu Nhiễm, tớ cảm thấy anh Hòa Bình như diều giấy trên trời, dù cậu có kéo dây thì cũng không yên tâm hẳn được.

Lỡ một ngày gió lớn, diều giấy sẽ bay mất.”Lê Nhiễm cười hì hì, “Ví von chính xác.”Triệu Tây Âm do dự, “Vậy cậu…”“Tạm bợ trước đã, cũng không phải nói yêu tới đầu bạc răng long.” Lê Nhiễm bình thản nói: “Vui đùa chút thôi, dù gì cũng đang chán.”Triệu Tây Âm không khách khí vạch trần, “Cậu không nói thật với tớ.”Yêu hay không yêu một người, nhìn vào ánh mắt là biết.Kinh nghiệm tình cảm của Lê Nhiễm nghèo nàn, chưa từng trải qua sóng to gió lớn, Triệu Tây Âm nhìn ra được, cô đang thật sự động tâm với Cố Hòa Bình.Mối quan hệ yêu đương này tưởng chừng ngột ngạt, nhưng thực ra không có.Cố Hòa Bình rất biết cách chăm sóc người khác, tỉ mỉ, quan tâm, tính cách lại ôn hòa, luôn luôn giữ bộ mặt vui vẻ.

Công tử văn nhã dịu dàng như ngọc, đôi khi, Lê Nhiễm có thể tìm được cảm giác an toàn ở bờ vai anh.Bọn họ hẹn hò, ăn cơm, xem phim, làm những chuyện các đôi tình nhân bình thường hay làm.

Lúc Cố Hòa Bình nổi hứng, Lê Nhiễm căn bản không ngăn nổi.

Lần đầu tiên bọn họ hôn môi là ngay đường phố Trường An người xe đông đúc.

Hôm đó, Cố Hòa Bình uống rượu, Lê Nhiễm lái xe đi đón anh.Anh rượu vào thì điên, mắt một màu đỏ ngầu, đưa tay đoạt bánh lái của Lê Nhiễm.

Lê Nhiễm bị hù chết, vội vàng giữ anh cho vững rồi mắng: “Anh nổi điên cái gì?!”Giọng Cố Hòa Bình trở nên nhẹ bẫng, “Thì điên.”Lê Nhiễm bĩu môi, “Anh ngồi yên, đừng động đậy.”Cố Hòa Bình ương ngạnh đứng dậy, ai kéo cũng không được, nói gần như ra lệnh, “Dừng xe.”Chiếu Audi bị ép đậu ven đường.Lê Nhiễm thở hổn hển, “Đây là phạm luật!”Một giây sau, Cố Hòa Bình giữ cằm cô, tháo dây an toàn ra, chồm người lên hôn.Thời khắc đó, xe cộ tấp nập trên đường phố Trường An và khung cảnh sầm uất bỗng chốc tan thành mây khói.Lê Nhiễm nhớ rằng, lúc anh hôn môi thì chưa bao giờ nhắm hai mắt.Bỡ ngỡ lệch nhịp, ba tấc ruột mềm.Lòng Lê Nhiễm đã nhũn ra, bỗng nhiên động tâm tư.Cô ôm Cố Hòa Bình, bất giác nói: “Em đưa anh về gặp ba mẹ và anh trai em nhé.”Lời vừa thốt ra khỏi miệng, đôi môi mỏng của người đàn ông lập tức như thủy triều rút vội, nhiệt độ tản đi hết.Anh buông cô ra, nụ cười dần tắt ngúm, nói hai tiếng nhẹ nhàng, “Đừng nháo.”.