Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn

Chương 43: Những đứa trẻ to xác



Nhiếp Thần lém lỉnh thò tay vào áo cô. Định bụng mở chiếc áo ngực. Nhưng chưa kịp “làm ăn” gì thì Từ Noãn đã bật dậy.

“Dậy ăn thôi. Đồ ăn sẽ nguội hết”

“Ăn…ăn trưa sao?” Cứ tưởng thịt được dâng tới miệng chỉ việc ăn.

“Đúng vậy. Bây giờ là buổi trưa không lẽ anh muốn ăn tối?”

“Nhưng..nhưng…” Nhiếp Thần nói không nên lời. Anh nhìn xuống bên dưới đang hựng hực vươn lên của mình.

Từ Noãn cũng dời mắt xuống theo hướng anh đang nhìn. Cô đỏ mặt mới hiểu. Ban nãy anh nói ăn là ăn cái gì.

“Khụ…anh đó đầu với chả óc. Chỉ giỏi nghĩ bậy. Đã qua 30 còn không đứng đắn”

“Có phải chê anh già?” Anh kéo tay cô cùng ngồi lên giường. Trên giường có bàn xếp ăn cơm rất thoải mái nên hai người cùng ngồi ăn chung.

“Thì đâu còn trẻ” Từ Noãn gấp miếng cá vào chén cho anh

“Già hay không phải coi sức chiến. Hay là anh cho em kiểm tra nhé?” Tay lớn không an phận lần nữa lần mò vào lớp áo Từ Noãn

“Không cần kiểm tra. Tự em biết”

“Em biết vậy còn chê anh già? Chi bằng lăn giường xem ai sẽ đầu hàng trước”

“Cái tên này. Em nói lý không lại anh”

“Còn không muốn ăn? Em nấu cả đấy. Anh ăn thử đi” Thấy anh vẫn chậm chạp như không muốn động đũa cô liền lên tiếng hỏi tiếp

“Noãn Noãn, em đúc cho anh ăn đi”

“Còn làm nũng được à?”

“Không đúc anh sẽ sốt tiếp cho coi”

“Được. Vậy anh không ăn thì em đem đồ ăn cho em họ anh nhé?”

Nhiếp Thần nhíu mắt nhìn cô. Rồi ũ rũ cụp tai cầm đũa bắt đầu ăn.

Thấy anh ngoan ngoãn Từ Noãn cũng bắt đầu động đũa. Lại gấp cho anh một miếng thịt cô nghé nhỏ vào tai anh nói

“Ông xã. Cảm ơn anh nhiều nhé. Đồ ăn những bữa trưa rất ngon”

Nghe cô nói Nhiếp Thần cũng hiểu. Anh quay sang nhìn tiểu tổ tông bên cạnh đang cười với anh.

Hai người như cục nam châm bắt đầu hút lấy nhau. Miệng lưỡi triền miên quấn quít không rời. Miếng cá trong miệng anh cũng được đẩy sang cho cô.

Từ Noãn cũng đã dần tiếp nhận những nụ hôn nóng bỏng này. Cô không còn ngại ngùng trốn tránh nữa.

Nụ hôn sặc mùi đồ ăn chỉ kết thúc khi cửa phòng được mở ra.

“Khụ…khụ” Minh Tử bị giật mình liền ho mấy tiếng.

Có người tới môi hai người mới rời nhau. Còn kéo ra cả một sợi chỉ bạc.

“Bao lớn rồi rồi? Vào phòng mà không gõ cửa?” Chuyện tốt bị làm phiền Nhiếp Thần mới nhắc nhở

“Xin lỗi. Ban nãy em gõ cửa mấy lần nhưng không thấy ai trả lời. Nghe tiếng chén bát động tưởng có chuyện nên em mới xông vào”

“…” hai người trên giường câm nín, đúng là có tiếng đũa rớt lên chén kêu leng keng thật

“Đến rồi thì vào đi. Em có đem đồ ăn cho anh luôn nè” Từ Noãn lên tiếng phá tan không khí lạnh lùng này.

Ban nãy trước khi rời bệnh viện cô có gặp Minh Tử trước phòng bệnh. Cũng có dặn trưa qua cùng ăn cơm.

Minh Tử cũng không ngại ngùng lại thẳng giường Nhiếp Thần đang ngồi.

Chiếc bàn ăn gấp ra thì sẽ nằm giữa giường, Nhiếp Thần và Từ Noãn đều gồi phía gần đầu giường. Anh bèn tháo đôi dép lê mình đang đi, hai chân đều ngồi xếp bằng ở cuối đầu còn lại y như Nhiếp Thần.

Từ Noãn quay sang lấy túi đồ ăn cho Minh Tử thấy anh đã ngồi trên giường cô cũng không nghĩ sẽ đuổi anh về. Bèn giúp anh lấy hộp đồ ăn trong túi giữ nhiệt ra dọn lên cùng ăn.

“Cảm ơn chị dâu” Minh Tử nhận chén đũa cũng không để ý sắc mặt đần thối của Nhiếp Thần mà bắt đầu ăn.

“Đúng là đồ nhà nấu thật ngon hết mình. Em ăn thử đồ bệnh viện một lần thật nhạt hết biết nổi” Minh Tử vui vẻ ăn lấy ăn để

“Là chị dâu nấu. Có lộc ăn như vậy còn không mau ngậm mồm vào ăn. Cơm sẽ văng ra gớm chết đi được”

“Nhiếp Thần anh không ăn cá sao? Cũng đúng từ nhỏ anh ghét cá như vậy thì để em ăn giùm cho”

“Ai nói ghét. Đây là đồ bà xã anh nấu cho anh. Ăn chực còn đòi hỏi nhiều vậy?” Nhiếp Thần ghét bỏ ra mặt, anh còn dùng tay che hộp đang đựng cá

“Hai người dừng cãi nhau. Hôm sau em sẽ làm nhiều món hơn”

Từ Noãn nhìn hai người không khỏi bật cười. Thật giống mấy đứa trẻ chưa lớn mà.

Một người tức xì khói vì bị làm phiền. Một người sáng trưng lại đang vui vẻ ăn uống.

Lâu lâu lại có vài tia lửa từ trong mắt hai người phóng tới đối phương. Anh lớn không nhường đồ ăn. Em nhỏ không nể mặt cướp đi. Cứ như vậy bữa trưa vui vẻ cũng xong

No bụng rồi Minh Tử giúp Từ Noãn dọn dẹp để cảm ơn. Nhiếp Thần bèn kéo Từ Noãn vào lòng mình

“Thần để em dọn dẹp”

“Để cho Minh Tử dọn. Thằng oắt con chỉ biết ăn sẽ sinh lười”

“Anh còn không nhìn lại anh. Ở lỳ trên giường sẽ sớm béo phì” Minh Tử cũng sẽ không thua anh mình.

“Có béo thì cũng còn lão bà của anh thương. Còn hơn cẩu độc thân chỉ giỏi sáng trưng” Nhiếp Thần rúc vào cổ Từ Noãn ngửi ngửi hít hít.

“Thần đừng làm như vậy nữa. Có người ở đây”

“Người nào? Chỉ có cẩu”

“Xí. Không biết ai mới là cẩu. Chị dâu anh về đây. Cảm ơn bữa ăn hôm nay” nói rồi lập tức đi.

Quay trở về phòng liền thấy Tô Nhi đang đi ngang qua cửa phòng.

“Bác sĩ Tô” Minh Tử liền gọi cô lại

“Ồ bệnh nhân hôm nay có vẻ khởi sắc nhỉ. Chắc cơm bệnh viện ngon đi?” Tô Nhi vừa ăn xong định đi kiểm tra vài vòng cho tiêu cơm.

“Bộ cô chưa ăn cơm bệnh viện sao? Nhạt chết đi được”

“Ồ giờ mới biết a. Tôi chỉ toàn mang cơm theo”

“Bác sĩ có thời gian nấu ăn vậy sao?”

“Là bác sĩ chứ có phải tổng thống đâu mà luôn bận rộn”

“Bác sĩ Tô cô có bận gì không?” Hôm nay cô ấy nói nhiều hơn thì phải

“Không bận. Đi vòng vòng kiểm tra vừa tiêu cơm”

Hai người vừa nói vừa sải bộ trên hành lang vừa nói chuyện

“Chăm chỉ vậy à?”

“Làm việc cho tư bản mà phải chăm chỉ mới kiếm được tiền chứ”

“Bác sĩ Tô cô vẫn chưa cho tôi biết cô bao nhiêu tuổi?”

“Anh thắc mắc làm gì?”

“Cảm thấy cô rất giàu kinh nghiệm sống. Thắc mắc muốn biết”

“22”

“Ồ…..hai mươi gì cơ?”

“Đó thấy chưa tôi nói rồi mà. Anh sẽ không tin”

“Tin tôi tin. Nhưng không phải muốn làm bác sĩ đều phải học gần chục năm sao? Tính nếu có học nhảy thì năm này ra trường cũng sớm quá rồi”

“Có thể nghĩ tôi là phù thuỷ cũng được” Tô Nhi nói xong liền ngước nhìn anh cười. Cô thua anh hơn một đầu lại rất gầy nên nhìn khá nhỏ nhắn.

“Phì…haha. Vâng vâng cô phù thuỷ”

Ở một gian phòng bệnh. Từ Noãn nằm trong lòng Nhiếp Thần cùng coi tivi. Nhưng ai kia cứ đưa tay vào nghịch ngực của cô. Thật không xem phim bình yên khi ở bên người này được.

Đột nhiên cửa phòng mở ra. Một nam thanh niên trạc tuổi Nhiếp Thần lao vào hét lớn.

“Thần điêu đáng ghét. Tại sao không đến thay băng?”