"Hung danh" và hình ảnh của Bách Dịch Nhiên đều xuất hiện trên diễn đàn.
Nữ sinh nhìn thấy hắn, không khỏi nhớ đến những bài đăng đó, cô nàng rụt cổ lại, không nói gì nữa, xoay người trở về chỗ ngồi của mình.
Bách Dịch Nhiên giống như con sư tử bị xâm phạm lãnh thổ, xù lông, chạy đến, hơi thở vẫn còn chưa ổn định, như muốn tuyên bố chủ quyền với kẻ xâm lược, hắn kéo ghế ra ngồi xuống, còn bị ánh sáng trước mặt làm chói mắt.
"Tìm tôi à?" Ngu Thư Niên khẽ hỏi. Ban đầu, cậu định đi rồi, nhưng thấy Bách Dịch Nhiên ngồi xuống, cậu cũng không vội rời đi, mà nghiêng người, che bớt ánh nắng, hỏi: "Sao cậu biết tôi ở đây?"
"Không chỉ tôi, cả diễn đàn đều biết cậu ở thư viện." Bách Dịch Nhiên cũng hạ thấp giọng, lời nói hơi mơ hồ trong tiếng ồn ào của điều hòa, hắn dụi mắt, vẻ mặt buồn ngủ: "Trên diễn đàn có mấy bài đăng về cậu, bị người ta chụp lén mà cũng không biết."
Bài đăng?
Ngoài lần trước đăng nhập vào diễn đàn trường học để xem chuyện của Bách Dịch Nhiên, Ngu Thư Niên chưa bao giờ mở nó ra.
Cậu cầm điện thoại lên, mới phát hiện Bách Dịch Nhiên đã nhắn tin cho cậu, nhìn thời gian gửi tin nhắn, là lúc sáng sớm, cậu hỏi: "Hôm nay là cuối tuần, sao cậu không ở ký túc xá ngủ nướng?"
"Giáo viên kiểm tra thể lực, hôm qua mới thông báo, tôi còn định xin nghỉ phép, kết quả là sáng sớm thầy ấy đã đến từng phòng lôi người đi, không muốn đi cũng không được."
"Haiz, tôi ngủ một lát, buồn ngủ quá." Bách Dịch Nhiên vươn vai, nằm gục xuống bàn, muốn tranh thủ lúc Ngu Thư Niên đang đọc sách để chợp mắt một chút.
Cuối tuần mà bị giáo viên lôi từ ký túc xá ra sân vận động chạy bộ, cơ bản là người chạy trước, hồn đuổi theo sau, mệt muốn chết.
Hơn nữa, tối qua còn thức cả đêm, Bách Dịch Nhiên chẳng còn chút tinh thần nào.
Ngu Thư Niên gật đầu: "Ừm."
Cậu nhìn sang hai bên, sau đó dựng cuốn sách trên tay lên, che bớt ánh sáng cho Bách Dịch Nhiên.
Cậu lướt điện thoại, bấm vào diễn đàn trường.
Ban đầu cậu định kéo xuống để tìm, kết quả là mấy bài đăng đầu tiên có biểu tượng "Hot" đều có tên cậu.
Ngu Thư Niên không bấm vào từng bài, mà chỉ xem bài đăng có nhiều bình luận nhất.
Tiêu đề là: [Tình cờ gặp thủ khoa của khối ở thư viện! Trời ơi, đúng là người càng học giỏi thì càng chăm chỉ, chậc chậc chậc...]
Nội dung bài đăng không có chữ, chỉ có ảnh Ngu Thư Niên đang ngồi cạnh cửa sổ, đọc sách.
Góc chụp rất đẹp, được chụp từ chỗ trống bên cạnh, tạo cảm giác xung quanh trống trải, chỉ có cậu là được ánh nắng chiếu vào.
[Cứu mạng... Người học giỏi đã vậy còn đẹp trai nữa, rốt cuộc ông trời đã đóng cửa sổ nào của Ngu Thư Niên vậy?]
[Cửa sổ chat với mày.]
[Mày còn dám chửi nữa à???]
[Xin hỏi! Có bạn nào biết Ngu Thư Niên có bạn gái chưa không?]
Phía dưới câu hỏi này là rất nhiều bình luận.
Có người nói có, có người nói không, thật thật giả giả lẫn lộn.
Chỉ có một bình luận đặc biệt nổi bật: [Cậu ấy không có bạn gái, cũng sẽ không yêu đương. Cấp ba là giai đoạn học tập căng thẳng, phải lấy việc học làm trọng.]
[...]
[Nhìn tiêu đề diễn đàn kìa, tôi còn tưởng mình vào nhầm diễn đàn giáo viên bên cạnh.]
[Cấm làm phiền người khác yêu đương! Mà nói thật, Ngu Thư Niên thật sự không có bạn gái sao? Vậy thì tôi tấn công đây... Bắt đầu từ việc kết bạn trước đã.]
[Xông lên! Chị em cố lên!]
Đến đây, lại xuất hiện một bức ảnh chụp chính diện Ngu Thư Niên, trước mặt cậu là bóng lưng của một nữ sinh.
...
Ngu Thư Niên nhướn mày, kéo xuống dưới, những nội dung mới hiện ra.
Chủ thớt: [Ôi trời ơi! Sao Bách Dịch Nhiên lại đến đây?! A a a, sợ chết mất... Hu hu, tôi không xin được WeChat, đành phải chạy trốn, bị học sinh giỏi từ chối rùi.]
Làm mới lại một lần nữa, bình luận này đã biến mất.
Ngu Thư Niên khựng lại, tưởng rằng điện thoại của mình bị lag, dù sao mạng ở thư viện cũng luôn kém.
Nhưng sau khi làm mới lại nhiều lần, cả bài đăng đã biến mất.
Trên trang chủ vẫn còn tiêu đề, nhưng bấm vào thì không thấy nội dung, chỉ hiện lên một dòng thông báo: [Đã nhận được báo cáo, sau khi xác minh, bài đăng này vi phạm quyền chân dung, đã bị quản trị viên xóa.]
"Sao cứ đứng mãi thế?" Bách Dịch Nhiên nghỉ ngơi một lúc, yên lặng ngồi xuống, ngược lại có chút không ngủ được, vẫn buồn ngủ, nhưng lại không muốn ngủ, hắn nghiêng đầu, gối lên cánh tay: "Ngồi xuống nghỉ một chút đi."
Ngu Thư Niên đưa tay ra sau lưng, lấy cây bút trên bàn, mu bàn tay lướt qua lớp áo sau lưng, lớp vải mềm mại được ánh nắng chiếu vào, ấm áp: "Cậu đến thư viện để ngủ, những điểm trọng tâm mà tôi gạch chân, cậu học thuộc đến đâu rồi?"
"Rất thuận lợi." Bách Dịch Nhiên nghiêm túc nói, không hề có ý đùa giỡn: "Kỳ thi tháng này chắc chắn không có vấn đề gì đâu."
Ngu Thư Niên chưa ăn sáng, ở thư viện cả buổi sáng, lúc này cũng cảm thấy hơi đói: "Cậu ăn cơm chưa? Cùng đi ăn trưa nhé."
Bách Dịch Nhiên cũng mệt mỏi cả buổi sáng, đừng nói là ăn sáng, ngay cả nước cũng không dám uống, sợ rằng sau khi chạy bộ sẽ không chịu nổi mà nôn ra.
Đói quá rồi, cũng chẳng còn cảm thấy đói nữa, nhưng Ngu Thư Niên đã đề nghị đi ăn, Bách Dịch Nhiên lập tức đồng ý: "Đi thôi."
Sau khi đứng dậy, hắn thuận tay cầm lấy những cuốn sách trong tay Ngu Thư Niên: "Mang hết những cuốn này về à?"
"Hai cuốn này, tôi mang đi đăng ký mượn, còn lại thì để lại giá sách là được, tôi đọc hết rồi." Ngu Thư Niên lấy thẻ học sinh ra, chiếc thẻ này dùng chung cho thư viện và căn tin trường, coi như là chứng minh thư trong trường.
Lúc mượn sách, không cần dùng thẻ thư viện riêng, mượn sách ở trường cũng không cần đặt cọc, chỉ cần quẹt thẻ học sinh là được.
"Được." Bách Dịch Nhiên ôm số sách còn lại, dựa theo vị trí được ghi trên nhãn dán ở gáy sách để trả lại.
Đều là những cuốn sách liên quan đến Toán học, vị trí trên giá sách cũng không cách xa nhau, tìm cũng dễ dàng hơn.
Hoàn thành thủ tục mượn sách, Ngu Thư Niên đưa một cuốn cho Bách Dịch Nhiên: "Cuốn này cậu mang về, khi nào rảnh thì xem qua, không cần phải học thuộc lòng, đều là những kiến thức lịch sử ít gặp, đọc qua, có chút ấn tượng là được."
Những kiến thức này có thể coi là phần mở rộng cho môn Lịch sử, tiếp xúc với nhiều kiến thức, cũng có ích cho việc viết văn.
Đọc qua, có ấn tượng, khi cần dùng đến, trực tiếp diễn đạt bằng ngôn ngữ của mình, cũng không cần phải học thuộc lòng theo nội dung gốc.
Bách Dịch Nhiên ngẩn người, không ngờ Ngu Thư Niên đến thư viện còn nhớ tìm sách tham khảo cho hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, hắn nghiêm túc gật đầu: "Ừm, tôi nhất định sẽ đọc kỹ."
Hai, ba giờ chiều.
Là thời điểm căn tin vắng người nhất, ngoại trừ tám, chín giờ tối.
Các quầy hàng ở tầng một nối liền nhau, san sát bên cạnh những quầy bán đồ xào.
Đến muộn, trong đĩa thức ăn chỉ còn lại nước sốt và rau, trông chẳng đủ một đĩa.
Trước quầy hàng không có ai đứng bán, mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị cho bữa tối.
Món ăn ở căn tin trường nhiều dầu mỡ, thỉnh thoảng còn có những món ăn "kỳ lạ" mới.
Tầng hai tương đối yên tĩnh hơn, lựa chọn cũng nhiều hơn.
Buổi chiều rảnh rỗi, họ gọi một nồi lẩu uyên ương, thong thả thưởng thức.
Nguyên liệu của quán lẩu đều là đồ sống, một số loại đã được sơ chế, tẩm ướp trước, chỉ cần bày ra đĩa là có thể mang lên, nên lên món rất nhanh.
Sau khi nước lẩu được mang lên, những đĩa thức ăn nhúng lẩu cũng được mang lên ngay sau đó.
Trong lúc chờ nước lẩu sôi, Ngu Thư Niên lại xem bài đăng lúc trước, phát hiện không chỉ bài đăng đó bị xóa, mà những bài đăng khác có tên và hình ảnh của cậu cũng biến mất khỏi trang chủ.
Chắc là cũng bị xóa rồi.
"Cậu ăn tạm mấy món này đi, nước lẩu sắp sôi rồi." Bách Dịch Nhiên bưng đĩa thịt chiên xù và bánh gạo chiên đường đỏ trở về, thấy cậu đang mải mê xem điện thoại, không ngẩng đầu lên: "Xem gì thế?"
"Bài đăng trên diễn đàn." Ngu Thư Niên đặt điện thoại xuống, gắp một miếng bánh gạo: "Tôi xem thử, những bài đăng đó đều bị báo cáo, xóa vì vi phạm."
"Bình thường thôi, diễn đàn không cho phép đăng ảnh, huống hồ còn là ảnh chụp lén." Bách Dịch Nhiên cũng khá quen thuộc với diễn đàn này, hắn lấy một chiếc bát nhỏ, pha nước chấm, thản nhiên nói: "Bây giờ, việc kiểm duyệt báo cáo ngày càng chậm, trước đây, những bài đăng lộ ảnh sau khi bị báo cáo sẽ bị xóa trong vòng nửa tiếng, bây giờ thì sao? Đã qua bao lâu rồi? Chắc cũng năm tiếng rồi? Mới xóa."
Bách Dịch Nhiên lắc đầu, rõ ràng là rất bất mãn với tốc độ xử lý này.
Nghe vậy, Ngu Thư Niên chớp mắt, năm tiếng sao?
Bài đăng bị xóa không hiển thị thời gian bị báo cáo, cũng không hiển thị thời gian bị xóa.
Những điều này, cậu không biết.
Ngu Thư Niên nhận ra điều gì đó, khóe môi cậu khẽ nhếch lên, định nói đùa một câu, đúng lúc này, Bách Dịch Nhiên đưa bát nước chấm đã pha xong cho cậu: "Cậu tự cho thêm ớt đi, tôi không cho cậu, cậu cứ pha theo khẩu vị của mình."
"Ừm."
"Tôi thấy trên diễn đàn cũng có khá nhiều bài đăng có ảnh của cậu." Lần trước lúc tra cứu thông tin, Ngu Thư Niên đã nhìn thấy ảnh của Bách Dịch Nhiên, lần này bấm vào, bài đăng vẫn chưa bị báo cáo xóa.
"Có thì có thôi, tôi không quan tâm." Bách Dịch Nhiên chẳng mấy bận tâm đến chuyện chụp lén hay không, chỉ là một bức ảnh thôi mà, đã chụp thì thôi, nếu phải tự mình báo cáo từng bài đăng có ảnh của mình, trung tâm kiểm duyệt có người chịu khó xóa, hắn cũng lười quản.
Hắn tỏ vẻ mặc kệ, chẳng thèm quan tâm đến.
Ngu Thư Niên mân mê điện thoại, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua màn hình, nghĩ đến bức ảnh chụp lén của mình chỉ tồn tại trên diễn đàn chưa đầy một ngày.
Cậu nhìn chằm chằm vào Bách Dịch Nhiên, không khỏi bật cười.
"Nhìn tôi làm gì?" Thấy cậu cười, Bách Dịch Nhiên càng thêm khó hiểu, đưa tay lên sờ mặt, nhưng chẳng thấy gì: "Trên mặt tôi có dính gì à?"
"Nhìn cậu đẹp trai." Ngu Thư Niên tùy tiện tìm một lý do, nhưng cũng không phải là nói dối, cậu đổ dầu ớt vào bát nước chấm: "Nếu trường mình tổ chức bình chọn hot boy, chắc chắn cậu sẽ lọt vào danh sách."
Bách Dịch Nhiên "haha" cười, tự tin nói theo lời của Ngu Thư Niên: "Đó là đương nhiên, với gương mặt này của tôi, nếu bình chọn hot boy, tôi đứng thứ hai thì chỉ có cậu mới được đứng thứ nhất."
Ngu Thư Niên chống cằm, chậm rãi khuấy bát nước chấm, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.
Nước lẩu sôi sùng sục, một bên là nước dùng xương hầm trắng đục, đang ninh thịt, một bên là nước dùng cay xé lưỡi, toàn là ớt và tiêu Tứ Xuyên, ngửi thôi đã thấy cay.
"Ăn cơm trước đi." Bách Dịch Nhiên vớt thịt trong nồi nước dùng xương hầm ra: "Lót dạ một chút rồi hãy ăn cay."
Ăn lẩu cay xé lưỡi với nước dùng dầu bò lúc bụng đói sẽ hại dạ dày, đến lúc đau bụng thì sẽ rất khó chịu.
Bách Dịch Nhiên rót trà chanh vào ly đầy đá, từ lúc pha nước chấm đến giờ, trong bát hắn chẳng có gì ngoài nước chấm, hắn liên tục gắp đồ ăn cho Ngu Thư Niên.
Ngu Thư Niên gắp thịt đã nhúng chín vào một đĩa nhỏ, lấp đầy chỗ trống trên bàn của Bách Dịch Nhiên: "Cậu cứ ăn đi, tôi tự gắp là được rồi."
"Không sao, tôi làm xong hết rồi." Bách Dịch Nhiên sắp xếp xong xuôi: "Cậu thử món trà chanh này xem, họ nói là làm từ nước cốt chanh tươi đấy."
Ngu Thư Niên rất ít khi uống loại đồ uống này, bởi vì hầu hết đồ uống bày bán trên kệ hàng đều chứa quá nhiều đường, có loại nhìn thì không ngọt lắm, nhưng xem bảng thành phần thì lượng đường rất cao, hơn nữa, cậu cũng không thích đồ ngọt.
Trà chanh mà Bách Dịch Nhiên mua, vị hoàn toàn khác với loại bán trong siêu thị, vị chua thanh mát, hậu vị ngọt nhẹ, có lẽ là do thêm đá, nên hương vị vừa phải, càng làm nổi bật hương thơm của chanh.
Là loại mà Ngu Thư Niên thích.
Ngu Thư Niên uống một hơi gần hết nửa ly: "Ngon lắm, đây là thương hiệu mới à? Sao tôi chưa từng thấy?"
Loại đồ uống hợp khẩu vị này, bảng thành phần cũng rất sạch sẽ, nếu trước đây đã từng uống qua, chắc chắn cậu sẽ thường xuyên mua.
"Ừm..." Bách Dịch Nhiên cắn một miếng ngô, như thể do dự một chút, ấp úng nói: "Đây là một nhà máy nhỏ ở quê tôi, không có nhiều vốn, cũng không bán ra ngoài tỉnh, cũng chẳng làm marketing gì cả. Chỉ bán ở địa phương thôi. Trước đây, thấy cậu thích ăn quýt xanh, tôi bỗng nhiên nhớ đến thương hiệu trà chanh này."
Bách Dịch Nhiên tự hào đánh giá bản thân: "Tôi đoán đúng chứ?"
Ngu Thư Niên cong mắt, "ừm" một tiếng.
Bách Dịch Nhiên tự mình mở một lon Coca, lười đổ ra ly, hắn cầm lon Coca, bóp nhẹ: "Đồ uống là để uống kèm với đồ ăn, đừng uống nhiều quá, uống đầy bụng nước rồi, làm sao ăn được những món khác? Ăn thêm chút rau đi, lát nữa lòng bò để lâu sẽ dai đấy."
Ăn lẩu rất chậm.
Thức ăn nhúng vào nồi nước lẩu sôi sùng sục chỉ cần tính bằng giây.
Vớt ra đúng lúc để thưởng thức hương vị giòn tan.
Vừa ăn, vừa trò chuyện, nước lẩu được thêm một lần trà lão ưng, gần cạn nước mới tắt bếp.
Lúc Bách Dịch Nhiên trở về ký túc xá, trời đã tối.
Phàn Thiên Vũ nằm trên giường, rung đùi: "Nói thật, mấy cái tin đồn này thật vớ vẩn, chuyện gì cũng có thể gán ghép vào nhau, càng lúc càng lố."
"Đúng vậy." Lỗ Luân Đạt cũng phụ họa.
"Tin đồn gì thế?" Bách Dịch Nhiên kéo ghế ra khỏi gầm bàn, ngồi xuống, xoay người đối diện với bọn họ: "Lại có tin tức gì à?"
"Diễn đàn đấy." Vừa nhìn thấy Bách Dịch Nhiên trở về, Phàn Thiên Vũ liền phấn khích ra mặt, cậu ta "xoẹt" một tiếng, ngồi bật dậy: "Anh Bách, bên đó thế nào rồi? Anh có kịp thời xông lên tuyến đầu, dứt khoát chặn đứng hoa đào của học sinh giỏi chưa?"
Buổi sáng, lúc chạy vòng quanh sân vận động, Bách Dịch Nhiên là người chạy đợt đầu tiên, sau khi chạy xong, hắn nghỉ ngơi, lướt điện thoại, thấy có người tỏ tình với Ngu Thư Niên trên diễn đàn, liền vội vàng nói với Phàn Thiên Vũ giúp hắn xin nghỉ phép với giáo viên, sau đó cầm áo khoác chạy đi mất.
Phàn Thiên Vũ còn chưa kịp nói gì, chỉ trong nháy mắt, hắn đã biến mất tăm.
Bách Dịch Nhiên liếc nhìn cậu ta, hiếm khi hắn giải thích cặn kẽ: "Chặn đứng hoa đào gì chứ, tao đến đó để cùng cậu ấy đọc sách, học bài, hơn nữa, chỉ là kết bạn thôi mà, cũng gọi là hoa đào sao?"
Dừng một chút, Bách Dịch Nhiên lỹ lẽ hùng hồn nói: "Hơn nữa, trước khi tao đến, Ngu Thư Niên đã từ chối cô bạn kia rồi."
Chặn đứng hoa đào gì chứ, hắn chỉ muốn đến thư viện học bài thôi.
"Ôi chao, cũng như nhau thôi. Nói thật, học sinh giỏi đúng là đào hoa. Chẳng lẽ mọi người đều thích bịa đặt chuyện yêu đương cho học sinh giỏi à? Đến cả CP "lố lăng" như vậy mà cũng ghép được, anh có biết hôm nay có một bài đăng đang "chèo thuyền" ai với học sinh giỏi không?" Phàn Thiên Vũ vừa nhớ đến bài đăng lúc trước đã xem, liền rùng mình một cái.
"Không biết." Bách Dịch Nhiên lúc nào cũng ở bên cạnh Ngu Thư Niên, nào có thời gian rảnh để xem diễn đàn, hắn thản nhiên phẩy tay: "Trực tiếp báo cáo là được rồi."
Những thứ vô căn cứ, thiếu logic như vậy cũng nằm trong danh sách nội dung vi phạm của diễn đàn.
Bách Dịch Nhiên cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Ngu Thư Niên.
"Báo cáo á?" Phàn Thiên Vũ nhìn thấy, cảm thấy khó hiểu, cũng không báo cáo, định bụng đợi Bách Dịch Nhiên về để hắn xem: "Cũng được, truyện "chèo thuyền" anh với học sinh giỏi đã ra lò rồi, em còn định cho anh xem xong rồi mới báo cáo."
"Cái gì?"
Bách Dịch Nhiên nghiêng đầu: "Ai với ai?"
Phàn Thiên Vũ thành thạo bấm vào mục báo cáo, không ngẩng đầu lên, nói: "Anh với học sinh giỏi chứ ai, còn có cả ảnh nữa này."
Cậu ta tìm ảnh, gửi cho hắn: "Anh nhìn này, anh gục mặt xuống bàn ngủ, học sinh giỏi ngồi bên cạnh che nắng cho anh, nói thật, chụp cũng đẹp đấy."
Phàn Thiên Vũ ung dung bấm vào nút báo cáo: "Em báo cáo là chụp lén vậy. Tiết kiệm thời gian nghĩ lý do khác."
"Chờ đã." Bách Dịch Nhiên cản cậu ta lại: "Đừng báo cáo vội."
"Hả? Tại sao?"
Bách Dịch Nhiên ho khan một tiếng: "Tao chỉ muốn xem thử nó "lố lăng" đến mức nào thôi."
Dừng một chút, hắn nhấn mạnh: "Không có ý gì khác đâu."