Bấm Ngón Tay Tính Toán, Tình Địch Là Lão Công Của Ta

Chương 10





Dân tộc Hồi ngủ đêm trên đường (?), Đường Mộ đột nhiên gửi tin nhắn qua đây.

Lê Hoặc nhắn trả lời, đôt nhiên ngửi thấy mùi chất phòng uế của Đại Công, hai con mắt biến thành hình nhang muỗi, sau đó lại biến thành màu xám bạc thông suốt, nó nhấc chân rời xa đống chất thải, từng bước tao nhã tới chỗ Lê Hoặc.

Nhắn tin xong, Lê Hoặc ngẫm lại vẫn thấy không ổn, quyết định giáo dục cẩu nhi tử một chút, vừa quay đầu, hắn liền phát giác có điều không bình thường.

Sao đột nhiên lại trở nên nghiêm chỉnh? Hơn nữa cặp mắt kia...!
Lê Hoặc ngồi chồm hỗm, nâng đầu chó nhìn kỹ, "Con mắt của mày lúc trước là màu xám?"
Đại công cao lãnh liếc hắn một cái, nhẹ nhàng tránh ra, không nhanh không chậm tiến vào nhà trọ.

Lê Hoặc nâng cằm, không rõ, "Có phải là hồn phách du đãng quá lâu xảy ra vấn đề? Sa điêu liền tính, làm sao hoàn tinh phân a (?)."
(?)Chỗ này bạn nào hiểu cmt góp ý giúp t nhaa~
Đại công: "..."
Nó trừng mắt nhìn, hai mắt lần thứ hai biến thành vòng nhang muỗi, khôi phục thành màu đen nguyên bản, một mặt mê man mà nhìn chung quanh một chút, lại xông tới thùng rác trong góc.

"Tao mua cho mày hơn 100 thức ăn chó, mày lại đi ăn rác thải?"
Âm thanh thâm trầm truyền đến từ phía sau, Đại Công tê cả da đầu, chậm rãi quay đầu, Lê Hoặc che khuất ánh sáng đứng ở đó, nhếch mép cười lãnh khốc, nó sợ đến co cẳng bỏ chạy!
Thật đáng sợ, doạ chết chó rồi a a aaaa...!
Phần diễn của Lê Hoặc còn lại không nhiều, một tuần lễ sau lĩnh tiền lì xì, thu dọn đồ đạc về nhà.

Trước khi đi, Cố An lôi kéo hắn trao đổi wechat cùng số điện thoại di động, nói là lần sau sẽ tìm hắn hợp tác.

Có chút quan hệ còn hơn không, Lê Hoặc cũng không quá để ý, sau này có thể lăn lộn trong vòng giải trí hay không vẫn chưa biết được, ngược lại nghe nói Hồ Suất tức đến mặt mày đen thui.


Dùng độ nổi tiếng của nguyên thân, đi trên đường tự khai họ tên không có một người biết đến, nơi ở là nhà trọ công ty thuê, hai phòng ngủ một phòng khách, diện tích rất nhỏ, tiểu khu cũng không xa hoa gì.

Lê Hoặc mở cửa đi vào, liền bị đồ vật hỗn độn trong phòng làm cho kinh sợ*, so với ổ chó không khác nhau lắm.

*kinh ngạc + sợ hãi
Buổi tối ngày thứ hai, Lê Hoặc thu Đại Công vào trong giấy, bỏ vào lòng ngực, đi ra tiểu khu, lên một chiếc Audi màu đen đậu bên đường.

"Quần áo trong túi." Trương Ân xuyên thấu qua kính chiếu hậu quan sát Lê Hoặc, thấy đối phương chỉ là gật đầu không đổi, "Cậu không thay?"
Lê Hoặc liếc nhìn sợi dây xích chó quen thuộc kia, "Đây cũng không phải là chuẩn bị cho tôi."
Trương Ân cau mày, "Buổi tối còn có người cùng cậu gặp ông ta?"
"Đại nhân vật, Trương đạo đặc biệt yêu thích hắn, nếu thành, nhân vật của Đường Mộ liền nắm chắc." Lê Hoặc cười cười.

Đến cửa quán bar, Lê Hoặc mang theo kính râm nhấc túi chuẩn bị xuống xe, Trương Ân đột nhiên nghĩ đến cái gì, gọi lại, "Buổi chiều ngày mai cậu để trống thời gian, tôi an bài công việc cho cậu."
Lê Hoặc: "Công việc gì?"
Trương Ân hơi không kiên nhẫn, "Cụ thể hạng mục công việc tôi sẽ gửi qua điện thoại." Nói xong liền lái đi.

Trong phòng, Trương Trung sớm đã tới rồi, vừa thấy Lê Hoặc tiến vào, lập tức tới đón.

Hắn đè thấp âm thanh, thật giống sợ bị ai nghe thấy, "Bùa của cậu thực sự thần kỳ! Nhìn tôi đi, chuyện gì cũng thông thuận cả."
So với mấy ngày trước, Trương Trung bây giờ từ đầu tới chân tươi cười rạng rỡ.

Lê Hoặc cười cười chưa trả lời.

Ngày đó bùa đưa Trương Trung kỳ thực không có bất kỳ tác dụng gì, Lê Hoặc biết ông ta gặp vận rủi lớn, căn bản không cần tính toán gì, nội dung cuộc đời nguyên thân từng nói tới đoạn này, Trương Trung sở dĩ cảm thấy như được thần tiên trợ giúp, thứ nhất là vì lúc trước quá xui xẻo, tạo thành tâm lý tương phản mãnh liệt, thứ hai bùa chú chỉ mang đến tác dụng tâm lý thôi.


Một lão già đáng chết nhân phẩm thối nát như vậy, làm sao có khả năng thật sự cho ông ta bùa thay đổi số mệnh, oán khí của nguyên thân e là sẽ tăng vọt.

Hai người hàn huyên một phút chốc, cửa phòng riêng bị đẩy ra, Đường Mộ khoan thai đến chậm.

Đường Mộ tháo kính mắt xuống, mũi cùng vành tai lộ ra ngoài mũ bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng, thêm mấy phần điềm đạm đáng yêu, lại có chút ý vị.

Lê Hoặc liếc Trương Trung một cái, bắt chuyện mời Đường Mộ ngồi vào vị trí bên cạnh Trương Trung.

"Anh Mộ, Trương đạo chờ anh lâu rồi."
Trương Trung ánh mắt lại như mang theo một loại chất lỏng tanh tưởi dính nhớp nào đó, làm Đường Mộ có chút không khỏe, hắn lấy xuống khăn quàng cổ hàng xa xỉ, lộ ra nụ cười thiên y vô phùng*, "Trương đạo, thật bất tiện, trên đường kẹt xe, khiến trì hoãn."
*Thiên y vô phùng: áo trời không có vết chỉ, không có sơ sót nào
Trương Trung bị bàn tay trắng nõn thon dài của hắn làm cho hoa mắt, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, kéo qua cầm lấy xoa xoa, "Không có chuyện gì không có chuyện gì, kẹt xe mà, cũng là không có cách nào."
Đường Mộ nhẫn nhịn buồn nôn rút tay về, nói sang chuyện khác: "Mọi người gọi món ăn chưa? Lên đồ ăn trước đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Lê Hoặc không khách khí với hắn, chuyên chú gọi món.

Trong thực đơn thật nhiều món trước đây hắn chưa từng thấy, sau khi xuyên đến thế giới này phần lớn toàn ăn cơm hộp chưa từng ăn một bữa ra hồn ra dáng.

"Trước đây nghe người ta nói da dẻ cậu rất tốt, bây giờ nhìn gần như thế này còn đẹp hơn nhiều, một chút tỳ vết đều không có, đến lỗ chân lông cũng không nhìn thấy." Trương Trung liên tục dùng ánh mắt quét lên người Đường Mộ.

Đường Mộ miễn cưỡng vui cười mà ứng đáp hai câu, cho Lê Hoặc vài ánh mắt nhưng không được đáp lại, liền ném chủ đề qua, "Tôi tính là gì, da dẻ tiểu Lê mới là thật tốt, thanh niên trẻ tuổi căng tràn sức sống, trắng mịn như lòng trắng trứng."
Lê Hoặc rót cho mình chén trà, thuận miệng đáp, "Anh Mộ khiêm tốn rồi, Trương đạo là chuyên gia đó nha, làn da của anh trắng đến trong suốt, nhẵn nhụi bóng loáng, còn hơn cả thiếu nữ, tôi đây da dày thịt béo sao có thể so với anh a."
Đường Mộ không nghĩ tới hắn không những không giúp đỡ, còn thêm dầu vào lửa.


Đồ ăn mang lên đầy bàn, bị Trương Trung ác tâm một miếng còn không ăn được.

Ngược lại Lê Hoặc ăn đến ngon lành.

Trong lồng ngực Đại Công tựa hồ ngửi thấy được mùi vị, hung hăng muốn chạy ra ngoài, có thể nó hiện tại chỉ là trang giấy, coi như có thể nhảy ra bát cũng không thể ăn.

Thấy bên kia hai người thân mật, Lê Hoặc lặng lẽ lấy ra trang giấy ném dưới bàn, sau đó ném một miếng xương sườn xuống.

Xèo một tiếng, xương sườn bị cuốn xuống dưới đáy bàn.

Đường Mộ căn bản không muốn cùng Trương Trung tán gẫu, đột nhiên nghe thấy răng rắc răng rắc, lập tức nói sang chuyện khác, "Tiếng gì vậy?"
Đại Công đang gặm xương sườn, sợ đến lông đuôi dựng đứng.

"Thực xin lỗi, tôi lớn tiếng quá." Lê Hoặc không hề áy náy nói, liền gắp miếng xương sườn nhét vào miệng mình, cắn phát kèn kẹt.

Một người một chó ăn uống no đủ, bên kia hai người còn đang uống rượu tán tỉnh nhau.

Lê Hoặc thấy thời gian không sai biệt lắm, đem túi giấy tới trước mặt Đường Mộ nhắc nhở, "Thiếu chút nữa đã quên rồi, anh Mộ, cái này anh bảo tôi mang tới."
Đường Mộ mở ra xem, ánh mắt tối tăm, trên mặt lại cười khanh khách, "Tiểu Lê, cái này là làm theo số đo của anh, em mặc sợ là không vừa.

Lê Hoặc không nói lời nào, liếc mắt nhìn Trương Trung.

Trương Trung theo bản năng mà che lại túi áo bên trong có chứa lá bùa, ho nhẹ một tiếng, "Tiểu tử này gầy gò mặc không đẹp chút nào, tôi thấy vẫn là tiểu Đường mặc thích hợp hơn."
Đường Mộ giương lên khóe miệng kéo căng, nụ cười trên mặt duy trì không nổi, ánh mắt tối tăm mà nhìn Lê Hoặc, ý tứ hàm xúc rõ ràng nhắc nhở, "Tiểu Lê, lúc trước anh nói đặc biệt yêu thích bộ y phục này, muốn mặc thêm một lần cho em cùng Trương đạo xem, quên mất sao?"
Lê Hoặc cười cười, "Hứng thú ham muốn của tôi nào có điểm nào quan trọng bằng chính sự của anh Mộ a."
Trương tổng dừng tay, phi thường ghét bỏ, "Hay là thôi đi, cậu ta mặc quả thực quá cay mắt! Tiểu Đường cậu mặc đi, giúp tôi gột rửa mắt."
Lê Hoặc thuận thế đem túi đưa tới phía trước, "Anh xem...?"
Đường Mộ khẽ cắn răng, cầm lấy túi vọt vào phòng rửa tay.


"Cậu đối với Đường Mộ như vậy, không sợ hắn sau này đối phó cậu?" Trương Trung uống chút rượu, gắp một đũa cải thảo nóng.

Hắn ngược lại muốn ăn tôm hùm bào ngư, nhưng gần đây chỉ có thể ăn chay đổi vận, khỏi nói nhiều sốt ruột.

"Tôi làm gì anh ta?" Lê Hoặc ưu nhã ợ một tiếng no nê, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, "Anh ta bắt tôi bồi ngủ, tôi chỉ bắt anh ta bồi ăn mà thôi, lại nói người được lợi chính là anh ta, lần làm ăn này không hề thiệt thòi nha."
Trương Trung không khỏi liếc mắt nhìn hắn, nghĩ đến lá bùa trong lồng ngực, thấp giọng hỏi: "Nếu không tôi cũng sắp xếp cho cậu một nhân vật đi? Quá tốt tôi không dám hứa chắc, nhưng mà chắc chắn tốt hơn mấy vai diễn nhỏ bé của cậu bây giờ."
Nghĩ đến nguyên bản nội dung vở kịch, Đường Mộ diễn xong bộ võng kịch này liền thành cái dạng gì, Lê Hoặc lắc đầu một cái, "Thôi, tôi cũng không muốn cùng hắn ở chung đoàn phim, vạn nhất náo loạn lên, còn phải liên lụy ngài a."
Vốn là đại IP cải biên, còn có mấy lưu lượng minh tinh ngôi sao điện ảnh, thêm vào cả một bầu trời tuyên truyền che ngợp, bộ phim này có flop cũng sẽ không đến nổi nào, chính là trước khi phát sóng, nam chính đột nhiên bị tuồn ra scandal, không những tổ chức tiệc np thác loạn, còn cắn thuốc.

Thiết lập chàng trai tính cách trong sáng triệt để đổ nát không nói, còn chọc giận tới quan trên, bị luân phiên điểm danh phê bình.

Kết quả bộ kịch này oanh oanh liệt liệt mà tuyên truyền, lặng yên không một tiếng động phát sóng, không tới một tuần lễ liền bị báo cáo hạ giá.

Nam nữ diễn viên trong đoàn phim đều bị dân mạng lôi ra chế nhạo một lần, người nào cũng bị quơ đũa cả nắm, bị đồn cùng nam một tham gia tiệc thác loạn.

Đường Mộ cũng bởi vì vậy mà bị đào ra một chút bê bối, có thể sau lưng hắn có kim chủ, rất mau đem tin tức ép xuống.

Bên kia, Đường Mộ đã thay xong.

Trương Trung trong nháy mắt không còn hứng thú trò chuyện tiếp, một đôi mắt như móc câu nhìn hắn chằm chằm.

Đường Mộ mím chặt môi, có loại ảo giác bị lột trần trụi, bất quá có ba người ở đây, Trương Trung hẳn là sẽ không đối với hắn làm ra chuyện khác người gì.

Chính nghĩ như vậy, Lê Hoặc đứng lên liền đi, "Ăn no rồi có chút đau dạ dày, tôi đi hỏi chút có thuốc dạ dày hay không."
=========================
Editor: chỉ muốn nói làm xong chương này tui rất suowngsggggg, nghiệp quật! ác giả ác báo!.