Bạn Cùng Phòng Là Hồ Ly Tinh

Chương 13



Edit:Seward

Sau khi từ viện dưỡng lão trở về, Lâm Mộc Viễn cảm thấy quan hệ của cậu với Tần Thiên Mạch đã dịu bớt đi rất nhiều. Hai người thỉnh thoảng có thể cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi học.

Tiết tự học buổi tối xong, Lâm Mộc Viễn mua một ly trà sữa trân châu vừa đi bộ vừa hút trà sữa,tiết tự học tối hôm nay Tần Thiên Mạch lại trốn học cho nên hôm nay chỉ có một mình cậu về nhà.

Đi ngang qua một con hẻm vắng vẻ, cậu bất ngờ phát hiện ra ở cuối con hẻm, Vu Hạo đang bị mấy người đàn ông cao lớn vây quanh.

Vu Hạo đây là đang bị người lạ bắt nạt sao?

Lúc trước cậu đã nghe Lương Khải Phi kể rằng bên ngoài trường học có một đám người thất nghiệp thường xuyên bắt nạt học sinh và lấy đi đồ đạc của họ.

Lâm Mộc Viễn vểnh tai lên, cẩn thận nghe động tĩnh bên này, chuẩn bị khi gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ. Mặc dù Vu Hạo người này tương đối đáng ghét nhưng dù sao thì hắn ta cũng là bạn cùng lớp,cậu cũng không thể trơ mắt nhìn hắn ta bị bắt nạt được.

Vu Hạo run rẩy lấy ví từ trong cặp ra, "Thật ra trên người tôi không có nhiều tiền, nếu không tin thì các anh nhìn xem.”

Sợ bọn họ không tin,Vu Hạo mở ví ra cho bọn họ xem trong ví của hắn ta chỉ có một ít tiền lẻ rải rác bên trong.

Một người đàn ông cường tráng với 1 cánh tay hoa sặc sỡ giật lấy chiếc ví, lấy tiền trong đó ra rồi ném thẳng chiếc ví vào thùng rác gần đó.

"Lấy điện thoại di động của mày ra cho tao xem số tiền trong WeChat và Alipay của mày." Trong thời đại thanh toán bằng di động, nạn cướp bóc cũng theo kịp thời đại.

"Tôi thực sự không có tiền." Vu Hao nhăn mặt lấy điện thoại di động ra theo yêu cầu của họ để họ kiểm tra số dư trên điện thoại di động của hắn ta,Wechat là 102 tệ còn số dư Alipay là 85 tệ.

Người đàn ông có cánh tay hoa chưa từ bỏ ý dịnh: "Toàn thân từ đầu đến chân mày mặc toàn là đồ hiệu, sao có thể không có tiền? Tao cảnh cáo mày đừng có mà giở trò với tao!"

Vu Hạo thận trọng nói: “Quần áo tôi đang mặc thực ra là hàng loại A. Tổng giá trị của quần áo cộng lại không vượt quá 500 tệ.”

"Đại ca, náo loạn 1 lúc  hóa ra tiểu tử này là một quỷ nghèo, quả thực lãng phí thời gian của chúng ta."    Người đàn ông có cánh tay hoa thẹn quá hóa giận, một cước đạp lên người Vu Hạo, Vu Hạo bị hắn đạp cho lảo đảo trực tiếp đụng vào tường.

Một đàn em khác nói thêm: “Đại ca, điện thoại di động của nó chắc vẫn đáng giá một chút tiền.”

Vu Hạo nghe vậy lập tức ôm chặt điện thoại di động, hoảng sợ nói: "Điện thoại của tôi là đồ cũ, không đáng bao nhiêu tiền!”

Có rất nhiều chuyện riêng tư trong điện thoại di động của cậu,cậu nhất quyết không giao nó cho nhóm người này!

Người đàn ông có cánh tay hoa đưa tay ra, hung ác nói: "Bớt nói nhảm đưa điện thoại ra đây."

Vu Hạo cả gan lắc đầu.

“Đừng có mà rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.” Người đàn ông có cánh tay hoa vung tay lên trông như chuẩn bị đánh người.

Vu Hạo sợ hãi co rúm trong góc tường. Hắn ta căn bản không có cơ hội thắng,hắn ta cũng không muốn giao điện thoại của mình ra trong tình huống như này chỉ có thể thừa cơ hội chạy trốn.

Ngẩng đầu lên, hắn ta đột nhiên thoáng thấy Lâm Mộc Viễn đang đứng cách đó không xa.

Vu Hạo tựa hồ đã tìm được cứu tinh, kích động nói: "Đại ca, đây là bạn cùng lớp của tôi,cậu ấy rất giàu, giá một đôi giày kia cũng phải mấy vạn."

Lâm Mộc Viễn đang định ra tay giúp đỡ: "..."

Ba người vừa nghe Vu Hạo nói xong, nháy mắt bỏ qua Vu Hạo đi thẳng về phía Lâm Mộc Viễn.

Vu Hạo nhìn thấy cơ hội, vội vàng chạy trốn khỏi chỗ thị phi này với chiếc cặp sách trên tay.

Lâm Mộc Viễn hút một ngụm trà sữa thật sâu và nhai những viên trân châu bên trong, vào thời điểm quan trọng, tên khốn Vu Hạo này vậy mà dám bán đứng cậu không chút do dự, lẽ ra cậu nên giả vờ như không nhìn thấy và để những người này cho Vu Hạo một trận đòn xã hội chủ nghĩa.

"Em trai, cho các anh mượn một ít tiền di." Người đàn ông có cánh tay hoa không có ý tốt nhìn Lâm Mộc Viễn.

Lâm Mộc Viễn uống ngụm trà sữa cuối cùng và ném cốc trà sữa vào thùng rác đằng xa với một đường vòng cung tuyệt đẹp.

Thùng rác cách bọn họ rất xa nhưng Lâm Mộc Viễn lại dễ dàng ném cốc trà sữa vào thùng rác một cách nhẹ nhàng,ý nói rằng trên tay cậu vẫn còn chút sức lực.

“Em trai thường xuyên chơi bóng rổ ở trường phải không?” Người đàn ông có cánh tay hoa đưa tay nắm lấy cặp sách của Lâm Mộc Viễn kết quả lại bị Lâm Mộc Viễn nắm ngược lại cổ tay hắn.   Lâm Mộc Viễn có lòng tốt nhắc nhở: “Cướp bóc là phạm pháp nha.”

"Bớt nói nhảm, giao toàn bộ số tiền mày có ra đây!" Người đàn ông có cánh tay cố gắng dùng sức hất tay cậu ra nhưng kết quả hất mấy lần cũng không hất ra được.

Lâm Mộc Viễn cố ý khiêu khích hắn: “Mày còn muốn dùng sức lực này để đi cướp bóc sao?”

Người đàn ông có cánh tay hoa có chút kinh hãi. Sức lực của Lâm Mộc  Viễn không phải là thứ mà người bình thường nên có.

"Mày là ai?" Người đàn ông có cánh tay hoa suy đoán thân phận của Lâm Mộc Viễn khẳng định không đơn giản.

Lâm Mộc Viễn đến gần hắn ngửi, sau đó hạ giọng nói: "Có mùi như vị hải sản, yêu tinh ở biển?Mày sẽ không phải là cá đấy chứ?Mày thậm chí còn không học cách che giấu mùi của mình đã đi ra ngoài gây sự, coi chừng bị con người lấy đầu mày nấu canh cá đấy.”

Người đàn ông có cánh tay hoa khiếp sợ nhìn cậu, hắn là một con cá đã trở thành người thông qua tu luyện nhưng vì một số sai lầm trong quá trình tu luyện trước đó,hắn không những không thể che giấu hoàn toàn mùi yêu khí trên người mình, đôi khi không khống chế được mà còn biến về nguyên hình. Vì điều này mà hắn bị Cục quản lý yêu tinh cấm bước chân vào thế giới loài người. Lần này hắn bí mật trốn đến đây,nếu có người từ Cục quản lý yêu tinh phát hiện ra hắn chắc chắn sẽ bị cưỡng chế đưa về biển.

Bọn họ bên này đang giằng co thì Vu Hạo bên kia người đang chạy trốn đột nhiên dừng lại. Hắn ta làm như vậy cũng quá tàn nhẫn, hắn ta không thể để Lâm Mộc Viễn ở đó một mình!

Đang lúc hắn ta chuẩn bị quay lại, vừa vặn nhìn thấy Tần Thiên Mạch và La Minh Du từ tiệm net đi ra.

"Lão đại, giang hồ cấp cứu!" Vu Hạo vội vàng chạy đến chỗ hai người, "Lâm Mộc Viễn đang bị người ta bắt nạt, làm phiền các cậu đi qua đó giúp được không?"

Dù sao Lâm Mộc Viễn cùng Tần Thiên Mạch có quan hệ thân thích, Tần Thiên Mạch nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu.

"Cậu nói rõ ràng xem nào, Lâm Mộc Viễn làm sao?" La Minh Du không hiểu chuyện gì đang xảy ra.  Vu Hạo thở hổn hển nói: "Lâm Mộc Viễn bị một số tên lưu manh bên ngoài trường để mắt tới. Hiện tại cậu ấy đang bị mấy người đó chặn lại trong hẻm nhỏ phố Đông."

"Cmn, còn chờ gì nữa? Mau đi cứu người đi." La Minh Du nghe thấy điều này trở nên lo lắng. Họ đã từng nhìn thấy nhóm lưu manh này. Họ đều khoẻ mạnh và chắc chắn Lâm Mộc Viễn sẽ phải chịu thiệt thòi!

Tần Thiên Mạch nghe xong, trực tiếp đi thẳng đến con hẻm nhỏ phố Đông,hắn là 1 giáo bá kiêm thiếu gia nhà giàu của trường trung học số 1 Vấn Thái, trước kia hắn cũng từng bị đám người này chặn lại, chẳng qua hắn thường xuyên đánh nhau từ hồi sơ trung, luyện thành một thân bản lĩnh* giỏi đánh nhau, đám người kia trước đó cũng từng chặn chẳng qua cũng không làm gì được hắn.

*Bản lĩnh là khái niệm để chỉ sự dũng cảm, sẵn sàng đối mặt với khó khăn và thách thức. Đức tính này thường đi kèm với khả năng ra quyết định nhanh chóng, dứt khoát trong các tình huống cần thiết. Đây là một đức tính tốt đẹp của con người, và cần được rèn luyện để phát trên theo thời gian.

Ba người vội vã chạy đến đầu hẻm, kết quả là thấy Lâm Mộc Viễn trong hẻm túm lấy người đàn ông có cánh tay hoa từ phía sau ném thẳng vào tường, trong khi hai đàn em của người đàn ông có cánh tay hoa kia đã sớm nằm trên mặt đất.

Ba người bị cảnh tượng trước mắt chấn động làm cho khiếp sợ không nói nên lời.

Lâm Mộc Viễn vỗ tay đang định quay người rời đi, cậu hậu tri hậu giác phát hiện ra ba người đang đứng ở lối vào con hẻm.

"Các cậu," Lâm Mộc Viễn kinh ngạc nhìn bọn họ, "Sao các cậu lại ở đây?"

Vu Hạo ngơ ngác nói: “Tôi mang viện binh về giúp cậu.”

Kết quả phát hiện Lâm Mộc Viễn hoàn toàn không cần sự trợ giúp của bọn họ.

Tần Thiên Mạch lúc này cũng lấy lại tinh thần, hắn nhìn Lâm Mộc Viễn từ trên xuống dưới , dáng người gầy gò yếu đuối vậy mà vừa rồi đánh bay người đàn ông to lớn khỏe mạnh có cánh tay hoa kia?

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn còn tưởng mình bị hoa mắt.