Về đến nhà, Tần Thiên Mạch vừa ngồi trên ghế sofa được một lúc thì đột nhiên phát hiện một chiếc lá của hoa súng trên ghế.
Cầm chiếc lá lên, Tần Thiên Mạch không nhịn được mà nghi hoặc: "Trên ghế sofa sao lại có lá hoa súng?"
Chậu hoa súng đó vẫn luôn đặt ở trong phòng Lâm Mộc Viễn, tại sao đang êm đẹp thì lá hoa súng lại xuất hiện trên ghế sofa trong phòng khách?
Lâm Mộc Viễn nhìn chằm chằm vào chiếc lá, có chút không hiểu.
“Có lẽ chiếc lá này sáng sớm đã dính vào quần áo của tôi rồi rơi xuống ghế sofa.” Lâm Mộc Viễn nói.
Tần Thiên Mạch không có suy nghĩ nhiều, tiện tay đem chiếc lá ném vào thùng rác, hắn có chút mệt mỏi ngáp một cái, nói: "Mười hai giờ rồi, đi nghỉ sớm đi."
Lâm Mộc Viễn trầm tư nhìn lá hoa súng trong thùng rác, không ngẩng đầu lên nói: “Ngủ ngon.”
Tần Thiên Mạch sửng sốt, giọng nói có chút mất tự nhiên: "Ngủ, ngủ ngon.”
Đã nhiều năm như vậy, Lâm Mộc Viễn là người đầu tiên chúc hắn ngủ ngon.
Tâm tư Lâm Mộc Viễn đều tập trung vào chiếc lá đó, cậu không chú ý tới dị thường của Tần Thiên Mạch.
Sau khi Tần Thiên Mạch rời đi, Lâm Mộc Viễn nhặt chiếc lá trong thùng rác lên, lá cây còn tươi mới, nhìn như vừa mới rụng nhưng mấy ngày nay cậu không chạm vào chậu hoa súng.Không có khả năng chiếc lá này dính trên người cậu được.
Cho nên, cậu có lý do hợp lý để nghi ngờ rằng chậu hoa súng kia có thể là một tiểu yêu tinh giống như cậu.
Trở lại phòng với chiếc lá trong tay, Lâm Mộc Viễn trực tiếp chất vấn hoa súng trong chậu nhỏ: “Có phải em cũng là yêu tinh?"
Chậu hoa súng im lặng,không có bất kỳ phản ứng nào.
Lâm Mộc Viễn cười lạnh, "Còn cố giả vờ với anh sao?”
Xung quanh chậu hoa có vết nước đọng, hình như đã đọng lại cách đây không lâu vậy nên khả năng hoa súng này đã lang thang khắp phòng khi bọn họ không ở nhà.
Lâm Mộc Viễn tóm lấy hoa súng,cậu không khách khí ném nó xuống đất. Một giây sau, bông hoa giận dữ đứng dậy khỏi mặt đất và nói: “Con hồ ly nhà anh,anh đây là đang làm gì? Đối với đồng loại anh cũng tàn nhẫn như vậy sao?"
Mọi người đều là yêu tinh,hòa hợp ở chung với nhau không phải tốt sao!
“Ồ, không giả vờ nữa?” Lâm Mộc Viễn cúi người tóm lấy chiếc lá trên đầu nó, “Nói cho anh biết, mục đích của việc mai phục trong nhà anh lâu như vậy là vì mục đích gì?”
Hoa súng uỷ khuất nói: “Hiện tại em không thể biến hình, em có thể có mục đích gì?”
Lâm Mộc Viễn hỏi nó: “Vậy tại sao em lại xuất hiện ở tiệm hoa của chị Thanh?”
Hoa súng thở dài, chậm rãi nói: “Em ở trên núi tu luyện cũng tốt, nhưng một tháng trước có một nhóm người dùng máy xúc đến nói muốn lấp hồ phát triển bất động sản. Em là người vô gia cư không còn nhà để về.Em đành phải xuống núi lang thang khắp nơi trà trộn vào chợ hoa làm một bông hoa súng bình thường. Sau khi lang thang một chặng đường, cuối cùng em liền đến tiệm hoa của Diệp Thanh.”
Lâm Mộc Viễn đồng cảm sâu sắc đối với hoàn cảnh của nó. Con người đã xâm chiếm lãnh thổ của yêu tinh, bây giờ rất khó tìm được một nơi không có dấu vết của con người.
"Anh sẽ đưa em đến Cục quản lý yêu tinh,bọn họ sẽ sắp xếp nơi em sẽ ở trong tương lai."
Đối với những yêu tinh tự nhiên tu luyện thành người, Cục Quản lý yêu tinh sẽ chịu trách nhiệm sắp xếp những gia đình thích hợp để họ định cư. May mắn thay, không có nhiều yêu tinh tự nhiên tu luyện thành người. Nếu không, Cục Quản lý yêu tinh có lẽ vô cùng bận rộn trong việc sắp xếp chỗ ở cho các yêu tinh.
Hoa súng cùng cậu thương lượng: "Em có thể không đi tới Cục quản lý yêu tinh được không?Em cảm thấy sống ở nhà anh rất tốt.”
Ban ngày bọn họ không ở nhà có thể tùy ý ra vào. Tiểu hoa súng cảm thấy sống ở đây rất tốt.
"Không được,em không thể sống ở đây." Lâm Mộc Viễn cự tuyệt, "Anh mặc dù là yêu tinh nhưng người sống cùng anh lại là con người, nếu cậu ta phát hiện em là yêu tinh thì sẽ không tốt.Sớm muộn gì em cũng phải học cách hòa nhập vào xã hội loài người, muốn sống trong xã hội loài người thì em phải có thân phận, nếu không em sẽ thành hắc hộ*.”
*là những người không có thông tin hộ khẩu trong cuộc điều tra dân số toàn quốc, không có thẻ hộ khẩu ( thẻ đăng ký dân cư) và không có CMND.
Tâm trạng của hoa súng đột nhiên trầm xuống: “Được rồi, vậy anh đưa em đến Cục quản lý yêu tinh đi.”
Làm yêu không thể quá tham lam,thật tốt khi Lâm Mộc Viễn có thể đưa tay giúp đỡ nó.
Nhìn thấy bộ dáng đáng thương của tiểu hoa súng, Lâm Mộc Viễn có chút không đành lòng, cậu không nhịn được nhớ tới lúc trước, cậu cũng rất thất vọng khi anh trai muốn gửi cậu đến Tần gia.
"Đừng lo lắng, Cục quản lý yêu tinh nhất định sẽ sắp xếp một gia đình tốt cho em." Lâm Mộc Viễn dùng kinh nghiệm của chính mình thuyết phục nó, "Anh cũng là một con hồ ly tinh tự nhiên tu luyện thành người, Cục quản lý yêu tinh đã sắp xếp cho anh một gia đình. Bây giờ anh có ba mẹ và một người anh trai vô cùng yêu thương anh, vậy nên em cũng sẽ có một gia đình yêu thương em thôi.”
Lâm Mộc Viễn cảm thấy vận khí của mình vô cùng may mắn, là một tiểu hồ ly hoang dại, có thể gặp được một gia đình tốt như Lâm gia, sau này cậu kiếm được nhiều tiền, cậu nhất định sẽ báo đáp Lâm gia thật tốt.
Cậu là một tiểu hồ ly có ơn tất báo.
Nghe Lâm Mộc Viễn nói như vậy, hoa súng lập tức cảm thấy có lòng tin với tương lai: "Ừm, em về sau chắc chắn cũng sẽ có một gia đình yêu thương em!"
“Em trước tiên ở lại đây một đêm, ngày mai anh sẽ dẫn em đi gặp anh trai anh. Anh trai anh là bạn của cục trưởng Cục quản lý yêu tinh. Đến lúc đó anh sẽ nhờ anh trai anh đưa em đi gặp anh ấy."
"Vâng, cảm ơn anh." Hoa súng nói cảm ơn cậu.
Lâm Mộc Viễn gọi điện cho Lâm Mộc Phong và nói với anh về việc nhặt được một tiểu hoa súng.
"Được, sáng mai đưa em ấy đến công ty của anh, buổi tối anh sẽ đưa em ấy đến nhà Hạ Thần." Hạ Thần là cục trưởng cục quản lý yêu tinh,anh và hắn là bạn bè nhiều năm.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Mộc Viễn thả bông súng lại vào trong nước, "Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi, ngày mai anh sẽ đưa em đến nhà mới.À đúng rồi,chậu hoa này hơi nhỏ, em có muốn ngày mai anh đổi nó thành một cái lớn hơn không?"
“Không cần, em thích chậu hoa này.” Hoa súng lắc lư thân rễ trong nước, “Em ở trong chậu hoa này từ khi xuống núi, em có cảm tình với nó.”
Nó đã sống trong hồ khi còn ở trên núi. Chậu hoa này được nhặt ở ven đường khi xuống núi, tuy nhỏ và nát nhưng có thể coi là ngôi nhà đầu tiên của nó.
Sáng hôm sau, Lâm Mộc Viễn ngồi vào bàn ăn, cậu vừa ăn bánh mì vừa trò chuyện nhỏ với hoa súng.
"Em yên tâm đi, anh Hạ Thần là một người rất tốt. Anh ấy là bạn học đại học với anh trai anh và anh ấy cũng là một yêu tinh. Nói đi cũng phải nói lại, hai anh ấy cũng khá là có duyên. Anh Hạ Thần cũng là hệ thực vật, là một gốc bạch(gao)*. Anh ấy không chỉ là trưởng phòng của cục quản lý yêu tinh, anh ấy còn có quyền lực trong xã hội loài người, tóm lại anh ấy rất lợi hại nhất định sẽ tìm cho em một gia đình phù hợp.”
*Là nguồn gen của họ Hòa thảo (hay họ Lúa hoặc họ Cỏ),chất giống lúa, xuất xứ từ huyện Nam Lăng.
Nếu không phải do địa vị và thủ đoạn tương đối cao, Hạ Thần cũng không thể trở thành cục trưởng cục quản lý yêu tinh.
Hoa súng không chuyên chú nghe, nó nhìn Lâm Mộc Viễn ăn bánh mì ngon như vậy, nó nhịn không được cũng muốn nếm thử hương vị bánh mì.
Hoa Súng: "Anh có thể lấy một miếng bánh mì bỏ vào nước không? Em cũng muốn nếm thử bánh mì."
Lâm Mộc Viễn buồn cười nói: "Em là một gốc hoa súng, uống nước là được rồi, ăn bánh mì làm gì?"
"Nhưng em không phải hoa súng bình thường, em là hoa súng tinh, có thể ăn đồ ăn của con người."
Lâm Mộc Viễn bẻ một miếng bánh mì nhỏ cho vào nước, bánh mì tan trong nước,hoa súng cố gắng dùng rễ hút lấy.
“Cái này mùi vị cũng không ngon.” Hoa súng khinh thường nói: “Chỉ có chút ngọt thôi.”
"Chỗ con người có rất nhiều đồ ăn ngon,chờ em có thể biến hình, có thể nếm thử nhiều đồ ăn ngon của con người." Lâm Mộc Viễn vuốt ve lá hoa súng an ủi, "Em chừng nào mới có thể biến hình được?"
"Em cũng không biết." Hoa súng buồn bã thở dài, " Hiện tại linh khí của xã hội quá yếu,tiến hành tu luyện có chút tốn sức."
Lâm Mộc Viễn suy nghĩ một chút, nói: "Chờ có cơ hội, anh sẽ nhờ Diệp Thanh giúp em xem có loại thuốc nào có thể giúp tăng cường linh lực không, anh sẽ mua giúp em một chút."
“Cậu đang lẩm bẩm gì ở đó một mình vậy?”
Âm thanh đột ngột từ sau lưng truyền đến doạ Lâm Mộc Viễn hồn ly phách tán*, cậu đánh rơi luôn chiếc bánh mì trên tay xuống đất.
*Sợ hãi quá mức tới nỗi dường như mất tinh thần không suy nghĩ được nên làm gì nữa, và thể xác cũng đông cứng lại.