"Thầy Chương, em sai rồi." Lâm Mộc Viễn vội vàng thu lại nụ cười trên mặt, đàng hoàng xin lỗi, "Lần thi sau em sẽ cố gắng bảo đảm vị trí thứ hai, tranh giành vị trí thứ ba."
Chương Đại Phúc thắc mắc: “Bảo đảm vị trí thứ hai, tranh giành vị trí thứ ba là có ý gì?”
Lâm Mộc Viễn giải thích: "Chính là đảm bảo vị trí thứ hai đếm ngược và phấn đấu tranh giành vị trí thứ ba đếm ngược ạ."
Chương Đại Phúc: “…”
Cậu đây là muốn ông tức chết, học sinh hiện nay như thế nào mà người này so với người kia còn khó quản hơn!
Chương Đại Phúc tức hổn hển bất chấp tất cả,vừa mắng mỏ vừa răn dạy hai học sinh một trận,để họ hiểu tầm quan trọng của kỳ thi tuyển sinh đại học đến tình hình việc làm khắc nghiệt trong xã hội ngày nay, hết chuyện này đến chuyện khác, khiến Lâm Mộc Viễn bó tay toàn tập.
Nửa giờ sau, Lâm Mộc Viễn và Bạch Trình Húc chịu đủ tra tấn,hai người không còn gì luyến tiếc bước ra khỏi văn phòng.
Sau khi họ rời đi, những người khác trong văn phòng nhao nhao lên tiếng an ủi Chương Đại Phúc đang tức giận.
"Thầy Chương bớt giận, bình tĩnh một chút, kỳ thật thành tích Bạch Trình Húc khá tốt, lấy thành tích của em nó, thi vào trường hai hoàn toàn không thành vấn đề."
"Đúng đúng đúng, thầy nhìn xem thành tích Lâm Mộc Viễn kém như vậy, thầy Lý cũng đâu có tức giận."
Lý Thắng: "..."
Sau khi rời khỏi văn phòng, Lâm Mộc Viễn hoa mắt chóng mắt lắc lắc cái đầu nhỏ, không nhịn được mà phàn nàn với Bạch Trình Húc: "Thầy Chương cũng giỏi lải nhải quá rồi."
Giáo viên chủ nhiệm lớp cậu vẫn tốt nhất,thành tích của cậu kém đến vậy,thầy Lý người ta cũng không tiến hành công kích cá nhân cậu, chỉ ôn nhu cổ vũ cậu.
"Cảm ơn cậu vừa rồi đã giúp tớ gánh chịu phần lớn hỏa lực." Bạch Trình Húc chân thành cảm ơn cậu. Nếu hôm nay Lâm Mộc Viễn không có mặt ở đó, cậu ta khẳng định sẽ còn bị Chương Đại Phúc tàn phá nhiều hơn.
Lâm Mộc Viễn buồn bã nói: “Thành tích của cậu khá tốt,thành tích của tớ mới đáng buồn,hơn nữa,cuối tuần còn có buổi họp phụ huynh, tớ không biết nên mở miệng nói chuyện thế nào với người nhà.”
Bạch Trình Húc chỉ kém tiếng Anh một chút, điểm các môn khác đều rất tốt, mà thành tích mỗi môn của cậu đều rất kém, điểm mỗi môn đều ổn định ở mức 30, 40 điểm, nghĩ đến điều đó lại khiến cậu buồn nhiều chút.
Bạch Trình Húc đột nhiên đi tới trước mặt cậu, thấp giọng nói: "Tớ có thể giúp cậu tìm người thay mặt người nhà cậu đến họp phụ huynh giúp, cậu có cần giúp không?"
"Thật?"
Bạch Trình Húc tràn đầy tự tin: "Đương nhiên, loại chuyện này trước đây tớ cũng từng làm qua rồi, hoàn mỹ vượt qua, không một ai phát hiện."
Lâm Mộc Viễn có chút cảm động.
Cuối cùng Lâm Mộc Viễn dùng một bữa cơm làm lợi thế để trao đổi, cùng Bạch Trình Húc đổi lấy một phụ huynh giả giúp cậu đi họp phụ huynh.
Cuộc họp phụ huynh đã được giải quyết, Lâm Mộc Viễn vui vẻ ngâm nga một bài hát trở về lớp học.
"Nhìn tâm trạng cậu tốt thế này,chẳng lẽ không bị ăn mắng?" Lương Khải Phi tò mò hỏi cậu,không đúng nếu bị ăn mắng thì làm sao còn có tâm trạng tốt được?
"Thầy Lý không mắng tớ, nhưng lại bị Chương mập mạp mắng.”Chương mập mạp là biệt danh bọn họ đặt cho Chương Đại Phúc.
“Với thành tích tiếng Anh của cậu, ông ấy không mắng cậu mới có quỷ à nha.”
Lương Khải Phi nhìn thoáng qua phía sau, thừa dịp Tần Thiên Mạch còn chưa trở về, cậu ta đem chuyện Tần Thiên Mạch bảo bọn họ tìm tài liệu giảng dạy lớp 10 để phụ đạo cho cậu nói với Lâm Mộc Viễn.
"Cậu ấy đang nghiêm túc đấy." Lâm Mộc Viễn bóc một cây kẹo mút đưa vào miệng, có vẻ như Tần Thiên Mạch muốn phụ đạo cho cậu một cách nghiêm túc, hắn cũng bắt đầu chuẩn bị tài liệu giảng dạy để phụ đạo thêm cho cậu.
"Bạn học tiểu Lâm, cậu ăn kẹo một cách tàn nhẫn như vậy có ổn không? Răng cậu còn tốt chứ?"Lương Khải Phi thực sự phục cậu luôn. Cậu gần như không thể rời đồ ngọt khỏi miệng suốt ngày. Cậu ta lo lắng Lâm Mộc Viễn còn tiếp tục ăn như thế này thì khả năng răng của cậu sẽ bị sâu mất.
"Không sao đâu, hàm răng của tớ rất tốt." Lâm Mộc Viễn vừa nói vừa mở miệng khoe hàm răng trắng nhỏ nhắn của mình.
"A, trước đó tớ không phát hiện ra, cậu vậy mà vẫn còn có hai chiếc răng nanh, đáng yêu quá đi."
Lâm Mộc Viễn sửa lại lời nói của cậu ta: “Cái này gọi là uy vũ*.”
*Vẻ mạnh mẽ đáng nể sợ.
Hồ ly bọn họ là động vật ăn thịt và việc có hàm răng sắc bén là điều bình thường.
Lương Khải Phi: "..."
Hai chiếc răng nanh nhọn và trắng,
cùng uy vũ có cái con khỉ quan hệ.
Sau khi tan học, Lâm Mộc Viễn cùng Bạch Trình Húc cùng nhau đi ăn thịt nướng. Ăn được một nửa, Lâm Mộc Viễn nhận được điện thoại của Tần Thiên Mạch.
"Cậu đi đâu rồi? Nhanh về nhà, tôi chuẩn bị phụ đạo thêm cho cậu." Tần Thiên Mạch hôm nay từ chối lời mời chơi game của La Minh Du,cố ý về sớm làm gia sư phụ đạo cho Lâm Mộc Viễn,kết quả tên gia hoả này đến giờ vẫn chưa về.
Lâm Mộc Viễn khoe mẽ: "Tôi đang ở ngoài ăn thịt nướng, ăn xong sẽ về. Đúng rồi, có cần tôi gói thịt nướng mang về cho cậu không?" Tần Thiên Mạch ở nhà đang đợi để phụ đạo cho cậu, mà cậu lại mang người bạn mới quen ở đây ăn một bữa tiệc lớn,nhịn không được có chút nhỏ chột dạ.
Nghe Lâm Mộc Viễn nói đang ăn thịt nướng ở bên ngoài, Tần Thiên Mạch lập tức cảnh giác. Hắn lúc trước nghi ngờ Lâm Mộc Viễn đang vụng trộm hẹn hò ở bên ngoài,chẳng lẽ hiện tại cậu đang cùng bạn gái ăn thịt nướng với nhau?
"Cậu đang cùng ai ăn thịt nướng?" Tần Thiên Mạch không chút biến sắc hỏi.
Lâm Mộc Viễn liếc nhìn Bạch Trình Húc ở đối diện, lo lắng yêu cầu xin phụ huynh nghỉ sẽ bị lộ, vì vậy cậu thản nhiên nói: "Tôi đang ở cùng với Lương Khải Phi."
Bạch Trình Húc nhìn cậu với vẻ khó hiểu khi nghe điều này.
Lâm Mộc Viễn khoát tay trấn an cậu ta, lát nữa sẽ giải thích lại với cậu ta sau.
Tần Thiên Mạch không tiếp tục hỏi: “Ăn xong tranh thủ về nhà.”
Cúp điện thoại, Tần Thiên Mạch trực tiếp gọi điện cho Lương Khải Phi, giọng điệu vừa rồi của Lâm Mộc Viễn có gì đó là lạ,hắn hoài nghi Lâm Mộc Viễn đang nói láo.
Điện thoại vừa mới kết nối, Tần Thiên Mạch trực tiếp hỏi: "Cậu đang làm gì?"
Lần đầu tiên được lão đại gọi điện, Lương Khải Phi ngay lập tức lo sợ vì được sủng ái.
"Ở nhà làm bài tập." Lương Khải Phi ăn ngay nói thật.
Ha, Lâm Mộc Viễn quả nhiên nói láo.
"Không có việc gì, cúp máy đây."
Nghe được tiếng tút tút của điện thoại, Lương Khải Phi như vị hòa thượng trượng nhị sờ không ra đầu óc*. Hôm nay đến cùng Tần Thiên Mạch bị cái gì làm cho kích động vậy? Hành vi và cử chỉ của Tần Thiên Mạch càng ngày càng trở nên khó hiểu.
*Có một câu nói sau giờ nghỉ gọi là: "Hoà thượng trượng nhị, sờ không ra đầu óc." Nó xuất phát từ tiểu thuyết ngắn "Tây Hồ II tuyển tập" của Chu Thanh Nguyên nhà Minh: "Hòa thượng trượng nhị trường, sờ không ra đầu óc." Ý là không rõ tình huống, không rõ lai lịch.
Trong phòng đọc sách, Tần Thiên Mạch đang lâm vào trầm tư về kế hoạch ôn tập vừa rồi.
Không được, yêu sớm ảnh hưởng đến việc học nhiều nhất. Với tư cách là gia sư (tự xưng) của Lâm Mộc Viễn,hắn phải ngăn cản hành vi yêu sớm của Lâm Mộc Viễn.
Hơn nữa, tình yêu thời niên thiếu đa phần không đáng tin cậy, nếu thất tình, chẳng phải càng không có tâm tư học hành sao?
Dù nghĩ thế nào đi chăng nữa thì đoạn tình cảm này rất vướng bận.
Cho nên tình yêu vướng bận này nhất định phải chia rẽ!
Đầu tiên, phải tra ra đối tượng Lâm Mộc Viễn đang yêu là ai, sau đó tìm trăm phương ngàn kế làm cho đối phương từ bỏ mối quan hệ yêu đương này…