Bạn Gái Tôi Là Giáo Viên Chủ Nhiệm

Chương 25



Ở Long Island đón năm mới xong lại đợi thêm mấy ngày sau, tôi và Cúc Tịnh Y vẫn giữ nguyên kế hoạch đi tới Quebec - Canada.

Tuy rằng không so được với mùa thu, khắp mọi nơi đều là những phiến lá phong rải khắp đỏ rực trời thu, thế nhưng mùa đông cũng vẫn có một hương vị vô cùng khác biệt.

Đâu đâu cũng là tuyết trắng lóa một màu, như đang chìm trong thế giới truyện cổ tích của Andersen.

Đến Quebec sáng ngày thứ hai, tôi và Cúc Tịnh Y "băng bó kín mít" người đi tới Sông Saint Lawrence.

"Thật muốn khai giảng ngay bây giờ. " tôi vừa nói vừa cởi găng tay phải, đeo vào tay Cúc Tịnh Y ra khỏi nhà quên mang găng tay, lại cầm lấy tay trái của nàng còn ấm mà nhét vào trong túi áo khoác của mình.

Kỳ thực tay Cúc Tịnh Y so với tay tôi còn ấm hơn không ít, chắc là trời sinh đã vậy, tay luôn lạnh hơn người bình thường một chút, vì vậy mà nắm lòng bàn tay nóng bỏng của Cúc Tịnh Y, thực sự vô cùng dễ chịu.


Tay bị tôi nhét ở trong túi, nàng cũng chuyên chú nắm chặt lấy tay tôi rồi đáp lời : "Đúng vậy, em cần phải tốt nghiệp."

Tôi quay đầu nhìn nàng "Tốt nghiệp cũng thật tốt mà... Chị muốn như vậy sao? "

Tôi đúng là chưa có từng cân nhắc qua nên chọn một trường đại học như thế nào, bởi vì tôi vẫn muốn Cúc Tịnh Y đi đâu, tôi sẽ đi đó, ra nước ngoài cũng được, tôi đều sẽ theo nàng.

"Đều tốt ... Không phải là đã nói qua với em sao? Em đi đâu chị sẽ đi đó, hơn nữa chị đi nơi nào, cũng là vì em hết, dù sao vẫn là lão sư thực tập, vẫn chưa có chuyển chính thức, dạy xong các em khóa này chị với nơi này cũng không còn chút quan hệ nào hết. " Cúc Tịnh Y dừng bước, thu hồi tay của mình, xuyên vào trong túi áo khoác.

Tôi bất mãn hờ dỗi : "Chuyện kia... Chúng ta ở lại nơi đó? " tôi suy nghĩ dò xét nói.


Vì tôi cũng không biết Cúc Tịnh Y đang nghĩ gì, với nơi ở hiện tại tôi cũng chẳng để tâm nhiều, chuyển hay không chuyển cũng được hết.

"Em muốn sao? Em đừng để ý chị nghĩ gì, chị đã nói rồi, chị sẽ theo ý em, dù sao thì chị đã tốt nghiệp đại học, em là người muốn lên đại học, em còn sợ chị không tìm được việc làm sao? Tùy tiện chọn một nơi còn có người tranh giành đó. " Cúc Tịnh Y vừa nói vừa cho tôi một cái winkle.

Tôi đáp trả một cái liếc mắt : "Hừ, chị không phải là thực tập sinh sao? Còn muốn tranh giành nữa, muốn tranh giành đi làm dì bảo mẫu sao? "

Cúc Tịnh Y lập tức giơ tay chuẩn bị cho tôi một bạt tai.

"Ai là dì bảo mẫu? Chị trẻ đẹp như vậy, cả thế giới không tìm được người thứ hai! Người ta đều ước ao còn không được! Em cư nhiên lại nói chị như vậy ? " Cúc Tịnh Y không cam lòng ngẩng đầu trừng mắt với tôi. 


Tôi cười cười: "Vâng vâng vâng, chị trẻ đẹp, dì Cúc. " nói xong thấy nàng lại giơ tay, tôi lập tức nhấc chân chạy mất.

Bình thường tuyết ở Canada đều rất lâu tan, đặc biệt là vào tháng hai, đầu tháng hai là lạnh nhất, mặc dù đã quá đầu tháng hai, gần cuối tháng hai, nhưng vẫn hết sức lạnh, tuyết cũng xuống dày đặc.

Tôi đi đôi giày tuyết, trên lưng còn đeo túi xách, bên trong là cốc giữ nhiệt Cúc Tịnh Y mua, ví tiền, sạc điện thoại ...

Ngay cả điện thoại của Cúc Tịnh Y cũng ở trong túi trước của tôi, vì vậy chạy tương đối phiền phức.

Chân đạp trong tuyết chứ không phải trên tuyết thật dày phát ra tiếng : " Lộp bộp lộp bộp" tôi không ngừng mà cười, Cúc Tịnh Y vốn so với tôi thấp hơn một đoạn, hơn nữa tôi còn ở trường học mỗi ngày trong tiết thể dục, tiếp thu huấn luyện đặc biệt của Triệu Việt, nàng làm sao có khả năng chạy qua tôi, tôi cũng đã thả nàng chạy chậm lại, thậm chí chạy đến một nửa còn vừa lùi vừa chạy, hại tôi suýt chút nữa ngã vào trong tuyết.
Nhìn Cúc Tịnh Y chậm rãi đuổi theo, đứng trước mặt tôi, miệng há to thở mạnh, trước mặt tất cả đều là sương mù trăng trắng .nhàn nhạt

Sương mù tản ra có thể nhìn thấy mặt nàng đột nhiên cười lên.

Tôi bất chợt nảy sinh ý nghĩ, giơ tay, xuyên qua sương mù, đem mũ nàng bất chợt kéo xuống , sau đó che khuất con mắt của nàng, nhìn qua có chút buồn cười

Nàng sững sờ, sau đó lập tức xốc lên mũ, hét to: "Triệu Gia Mẫn! Em có phải muốn dạy dỗ đúng không! " sau đó cố sức đi đến chỗ tôi.

Tôi đang chuẩn bị chạy trốn, không nghĩ tới dưới chân bị tuyết ngăn trở, ngọ nguậy một chút thì ngã vào trong tuyết.

Cúc Tịnh Y đứng ở bên cạnh, nàng lấy từ túi áo khác ra một cái điện thoại , vừa cười vừa hướng tôi chụp vài tấm hình : "Chị... chị lát nữa... Lát nữa sẽ đem cái này gửi cho Mạc mama ha ha ha ha... Sẽ... Sẽ nói em bắt nạt chị, kết quả ngã trong tuyết ha ha ha ha " nàng cười đến nói cũng không nói được.
Xung quanh thỉnh thoảng đi ngang qua mấy người, cũng kỳ quái nhìn chúng tôi.

Tôi ngã mấy lần mới mắc cỡ bò dậy : "Không được! Đưa điện thoại cho em, nhanh cho em! " dựa vào ưu thế cao hơn đoạt lấy điện thoại của nàng, sau đó bắt đầu tìm ảnh.

Nàng cũng lập tức tới cướp lại cả người đè trên người tôi, sau đó giơ tay cướp điện thoại.

"Có người nhìn chị kìa." tôi nói với nàng.

Nàng buông tôi ra, từ trên người tôi trượt xuống, sau đó đỏ mặt nhìn xung quanh : "Triệu Gia Mẫn, em lại lừa người! Em thật đê tiện! "

"Cái này gọi là thông minh đó, Cúc lão sư của em. " tôi buồn cười nhìn nàng tức đến tái mặt.

"Em... Em... Ai là Cúc lão sư của em! Trở về làm khảo sát đầu năm cho em làm không kịp! " nàng nặng nề hừ một tiếng.

Tôi lập tức cười kéo nàng qua; "Chị là Cúc lão sư của em, em là người của Cúc lão sư, cho em làm không kịp cũng được, làm một nửa em vẫn sẽ cao hứng. "
Nàng liếc tôi một chút : "Nghĩ thật hay nha~! "

"Là, nhớ chị nữa. " tôi cười làm nũng nhìn nàng.

"Ai cần em nhớ. "

"Cúc Tịnh Y muốn em nhớ. "

"Triệu Gia Mẫn miệng em hôm nay làm sao nhiều mỡ như vậy! "

"Bởi vì chị dễ thương. "

"..."