“Họ nói là 50% nhưng đó không phải là con số chính xác, vì còn phụ thuộc vào sức khỏe và nhiều yếu tố khác.”
Nghe xong lòng cô đầy xót xa, chuyện ngang trái gì đây chứ. Nếu đã vậy dù thế nào cô cũng phải về nhà một chuyến.
Cô hứa với bà Yên sẽ theo bà về Hà Nội, nhưng không phải bây giờ, trước tiên cô phải tìm cách sắp xếp công việc. Phép năm cô đã dùng hết rồi nên không thể tiếp tục xin nghỉ, chỉ có thể tìm đến Phó viện trưởng thương lượng xem Hà Nội có thiếu Kiểm sát viên không, nếu thiếu cô sẽ nộp hồ sơ về khu vực đó.
Bà khấp khởi vui mừng, xoa tay Lam.
“Như… Như vậy thì tốt quá, dì mong con mau chóng sắp xếp quay về nhanh nhất có thể, vì sức khỏe ông ấy yếu lắm rồi, không thể chờ đợi được nữa.”
Lam cúi đầu, chạm vào tay bà.
“Tôi biết rồi.”
“Được, dì về đợi tin tốt của con.”
Bà cầm túi xách đứng lên, chuẩn bị ra về thì cô nắm tay bà gọi lại.
“Trời tối rồi, từ đây về Hà Nội đường xa, dì ở lại đây đêm nay rồi sáng sớm hẳn về!”
Bà ngẫm một hồi, trong mắt hiện lên niềm vui, nhìn vào bàn tay đang giữ lấy tay mình bà thấy ấm áp. Bà bỗng xoa đầu cô ấy, bỏ túi xách ngồi xuống ôm cô vào lòng bật khóc.
“Cảm ơn con…”
Cô bị hành động bất ngờ của bà làm cho ngẩn ngơ, hóa ra trước nay đều do cô quá nghiêm khắc với bà, vì ngoan cố mà bỏ qua vô số ưu điểm của bà chỉ vì một sai lầm.
Lam từ từ đưa tay, phút đầu còn do dự, nhưng sau đó đã mạnh dạn đáp lại cái ôm của bà. Cô dúi đầu vào cổ bà, bà Yên càng siết chặt vòng tay hơn. Đã lâu rồi cô không có cảm giác này, cái ôm của bà thật ấm áp.
____________________________
Một tuần sau đó, hôm qua vẫn còn thấy cô ấy đi làm, hôm nay căn hộ đóng cửa kín mít từ sáng đến chiều, rồi những ngày tiếp theo cũng như vậy.
Quang lấy điện thoại thử nhắn tin thăm dò hỏi cô đã đi đâu, nhưng qua hai ngày vẫn không thấy cô đọc, tài khoản Facebook không hoạt động hơn cả tuần.
Lúc ấy, anh thực sự hoang mang, không hiểu có chuyện gì đang xảy ra nữa. Còn nhớ tháng trước cô than phiền với anh chuyện đi công tác ở Viện kiểm sát và một số xích mích với đồng nghiệp, anh lo sợ cô sẽ làm tổn thương bản thân, hay thậm chí nghĩ đến chuyện tồi tệ nhất chính là tự tử như cách mà cô từng làm trong quá khứ.
Anh tự an ủi mình rằng đây chỉ là sự biến mất tạm thời, có thể cô nghỉ phép đến nhà bạn chơi hay đi du lịch đâu đó ngắn hạn, nhưng lại luôn có một cảm giác bất an khó tả.
Khi gọi điện, thì thấy cô tắt máy. Hai ngày sau đó, anh lùng sục tìm cô khắp nơi. Cô ấy không có bạn bè ở nơi làm việc, anh đến tìm Đức Thịnh của Trung tá hỏi xem có biết chuyện gì xảy ra với cô ấy không, nhưng họ đều lắc đầu, không ai có thông tin. Cô rời đi đột ngột đến mức không ai có đủ thời gian để nhận ra sự thay đổi.
Sau bao ngày chờ đợi trong vô vọng, cuối cùng cô ấy cũng chịu đọc tin nhắn anh gửi. Quang đã vui mừng khôn xiết rồi dần chết lặng khi đọc được tin nhắn của cô:
“Em không trở về, anh cũng không nên mong đợi. Nếu thật sự thương em, xin hãy để em một mình.”
Anh đau lòng đến chết lặng.
Cô như cơn gió mà anh không thể chạm đến, là giấc mộng mà anh chẳng kịp tỉnh, là thiên đường không lối, vết thương không kịp chữa trị, là điếu thuốc chưa châm, là đôi tay không buông được.
Dù biết không có kết quả nhưng chẳng thể buông, hóa ra cô vì tránh mặt anh nên mới cố tình biến mất, anh trách cô ấy không từ mà biệt, đến cả cơ hội cuối cùng được nhìn thấy cô cũng không cho anh.
Sau một thời gian mạnh mẽ theo đuổi cô ấy, kết quả vẫn không hề thay đổi. Quả thật… Có một số chuyện kiên trì căn bản không có tác dụng. Giống như một kỳ tích vậy, người thiếu kiên nhẫn như anh lại có thể đợi chờ cô ấy lâu như vậy mà vẫn không biết nản.
Quang tình nguyện chịu hững hờ, tình nguyện chịu cả những tổn thương cô ấy vô tình mang đến là để dùng chân tình, dùng thời gian, dùng sức bỏ ra để đâm thủng “bức tường trái tim” của Lam.
Nhưng cô vì không yêu nên tuyệt tình đóng hết đường đi đến trái tim, dù cho là một đường bằng phẳng cô cũng sẽ nhẫn tâm tạo ra hố lõm, để anh không có cách nào vượt qua. Cô ấy không phải người bắc cầu đón anh, không phải người giơ tay kéo anh leo lên, cô ấy là người tạo ra khó khăn khiến anh khó xử.
Anh đã nghĩ rằng đã “Gặp em đúng lúc”, nhưng không phải vậy. Dù cô từ chối anh bằng những lời nhẹ nhàng thông minh nhất có thể, nhưng anh vẫn cảm thấy có cái gì đó cực kì tiếc nuối, là vì anh đã gặp cô gái mà anh có thể thốt lên “cô gái trong mơ của mình đây rồi”.
Anh không dám hỏi lý do thật sự cô không chấp nhận tình cảm này, nhưng anh vẫn không thể tin vào lời từ chối của cô, lời từ chối hoàn hảo đến mức anh không thể chai lì mà cố chấp thuyết phục cô.
Gặp cô đúng lúc, đúng lúc anh ngỡ tình yêu là đẹp nhất, ngỡ trên đời này không còn gì có thể ngăn cản chúng ta, cũng đúng lúc anh bất lực, không đủ sức giữ nổi cô, không đủ sức che chở cô.
Từ ngày cô đi vị giác hay mọi cảm giác đều mất khả năng vốn có của nó, đắng một chút, chát một chút có là gì.
Nhìn dòng người ngược xuôi trên phố qua ô cửa sổ, bất chợt những ca từ trong bài hát “Có thể hay không” của Trương Tử Hào vang lên, làm anh càng nhớ về cô ấy, về kỷ niệm, về quá khứ hai người đã từng mà đáng lẽ anh giữ chặt lòng mình.
…“Chợt phát hiện rằng anh không thể xa em…
…Anh bắt đầu quay lại…
…Nhưng em đã không còn ở đó nữa rồi…
…Anh có thể chấp nhận mọi thứ của em…
…Tất cả tính cách của em”…
Thế giới phần lớn những trân trọng luôn phải dựa vào mất đi mới thấu hiểu được. Trước kia cô mở bài hát này cho anh nghe, nhưng anh chẳng hiểu gì, nghe bài hát chẳng có cảm giác gì. Bây giờ nghe lại, khi hiểu từng câu từng chữ trong bài hát rồi lại rơi nước mắt, bởi vì lời bài hát đều là câu chuyện của anh ấy.
…“Mỗi ngày sẽ mang đến cho em những niềm vui bất ngờ…
…Mọi tổn thương của em anh đều có thể chữa lành…
…Và chỉ có em mới có thể đem đến cho anh những niềm vui”…
Anh nhớ những cuộc gọi thâu đêm không biết chán, những tin nhắn nhắc nhở ăn đừng bỏ bữa bởi cô dư sức hiểu rõ anh– một người lười ăn.
…“Chúng ta đừng bao giờ xa nhau nữa…
…Liệu anh có thể ở bên cạnh em được hay không…
…Giữa chúng ta đã có rất nhiều kỷ niệm…
…Yêu em đến mức không màng bất kỳ nguyên tắc nào”…
Đâu ai dám khẳng định qua thời gian một bông sau nở sẽ tạo thành những quả ngọt, một số sẽ tạo thành trái, một số sẽ lụi tàn sau khoe sắc vì thế anh nào dám cưỡng cầu một kết hậu như phim, chỉ mong một chút hương là đủ ướt lòng.
Phật nói: “500 lần quay lại nhìn nhau từ đời trước, mới đổi lại một lần lướt qua nhau trong kiếp này”.
Câu hát “Chỉ là đúng lúc gặp được em, mối tình đầu đẹp nhất của anh, anh không muốn tương lai mình sẽ không phải là em”, nghe thì đơn giản vì đó chỉ là yêu, chỉ là một thứ tình cảm trong bao thứ tình cảm khác, vậy cớ sao lòng lại đau? Lại quặn thắt?
Chắc do anh thương, anh yêu cô nhiều quá nhiều hơn cả bản thân mình. Anh nghe nhiều người hay truyền tai nhau câu nói “Cuộc đời anh vốn một đường thẳng tắp, chỉ vì gặp gỡ em mà rẽ ngang”.
Anh thầm cảm ơn cô vì đã cho anh mượn một đoạn đường đời của mình, tuy ngắn, tuy không phải là “happy ending” nhưng anh không hối tiếc.
Anh vẫn luôn tin rằng dẫu có gặp ai, thì đó đều là người cần xuất hiện trong sinh mệnh. Tuyệt đối không phải là điều ngẫu nhiên. Họ nhất định sẽ dạy cho anh một vài điều nào đó.
Thật vậy, anh học ở cô rất nhiều điều, hơn hết là học yêu một người không cùng chung huyết thống, học quên, học chấp nhận không dùng dằng níu kéo khi cô muốn rời đi. Chẳng ai muốn từ một chữ thương-yêu mà sau hàng trăm lý do nếu giữ mà trở thành thương-hại.
Hết hôm nay anh sẽ lại là chính mình của ngày xưa – ngày cô chưa đến – ngày mà chẳng mảy may bận lòng đến ai. Và chắc sẽ rất lâu nữa anh mới mở lòng đón nhận một người mới, một tình yêu mới, một đoạn đường mới.
…“Anh hy vọng chúng ta sẽ mãi mãi không rời xa nhau …
…Nhân lúc anh còn chưa bỏ lỡ ước hẹn của hai chúng ta…
…Nhân lúc em còn bằng lòng…”…
“Ôi trời… Cháu đang làm gì vậy?”
Tiếng hét của chú Dĩ kéo anh trở lại với hiện thực, chú bỏ tài liệu trên tay lên bàn làm việc của Quang, vội bước đến. Quang cũng vì thế mà giật mình, nhớ chực mình đang rót trà, mãi đắm chìm trong giai điệu của bài hát đến nỗi quên luôn mình đang làm gì, trà trong cốc tràn hết ra ngoài luôn rồi.
Chú đưa miếng vải trên bàn cho anh, Quang đặt ấm trà xuống nhận lấy vội lau bàn.
“Chậc, cháu nghĩ gì mà chú tâm quá vậy?”
“Không có gì.”
“Có tung tích gì của Kiểm sát viên Tống không?”
Anh chợt khựng lại, môi hơi run, mỗi lần nhắc chuyện liên quan đến Lam, anh đều bị kích động. Chú xoay người lại dựa vào mép bàn, vuốt cằm suy nghĩ.
“Sao lạ vậy, con bé có thể đi đâu được?”
Quang không nhìn chú, bỏ miếng vải xuống bàn, cầm ly trà bước đến bộ ghế sofa đối diện ngồi xuống. Chú đăm chiêu nhìn theo Quang, thấy anh im lặng, chú lại nói tiếp:
“Yêu một người, thất vọng trong chuyện tình cảm là không tránh khỏi. Sau khi trải qua mới phát hiện cuộc sống không vì vậy mà thay đổi quá lớn. Chú mong cháu đừng bận tâm đến chuyện cô ấy nữa, đợi một thời gian nữa khi quay về Hà Nội con sẽ quên được thôi.”
Quang mới bộc lộ cảm xúc, chịu ngước mặt nhìn chú, hồi lâu sau vẫn không lên tiếng. Anh nhắm mắt lại uống hết ly trà trong tay rồi ngã người dựa vào ghế xoa trán.
Nhìn dáng vẻ chán đời này của Quang chú thấy chướng mắt, giận dữ đập tay lên mép bàn, nghiêm giọng mắng cho một trận:
“Cháu làm như phụ nữ trên đời này chết hết rồi vậy. Cháu nhìn xem điều kiện của cháu tốt như thế, có nhà có xe, có địa vị xã hội, chỉ cần cháu mở miệng là có biết bao cô gái bằng lòng theo. Sao cứ phải là cái cô họ Tống kia mới được?”
Anh trước đây từng khẳng định chắt nịt với nhóm bạn của mình. Trên đời có mấy tỷ người, anh không bao giờ vì theo đuổi một cô gái không yêu mình mà thất tình sầu não, nhưng người tính không bằng trời tính, anh vẫn cúi đầu trước Lam.
Rõ ràng cô ấy không phải người con gái sót lại cuối cùng trên thế giới này, nhưng sao ngoài cô ấy ra anh chẳng muốn quan tâm đến ai nữa.
Anh ấm ức nói với chú Dĩ, rõ ràng anh đối với cô ấy rất tốt, nhưng cô ấy không vì thế mà lây chuyển, cô chỉ cảm kích chứ không cảm động, vì vậy anh cảm thấy rất thất bại.
Không biết vì cớ gì anh luôn vui vẻ làm những chuyện như vậy, đối với một người không có khả năng trả giá vô hạn, mang trong lòng ảo tưởng. Những nỗ lực của anh bị cô xem như quấy rầy, cô chẳng có tâm tình cùng anh giao thiệp.
Anh thử dùng mọi thứ tốt đẹp nhất có thể nghĩ đến để trang trí cho mối quan hệ này, nhưng chúng đều như chìm vào hồ nước, không thấy tung tích. Những trả giá không ngừng này chẳng cảm động cô ấy, mà cảm động bản thân anh.
Anh bắt đầu trở nên nhỏ bé, tổn thương trong lòng, tự mình cảm động tự mình khích lệ, đem sự không hồi âm của cô ấy ngầm thừa nhận anh tốt với cô ấy, chỉ là thứ tốt này còn không đủ, vì vậy anh phải càng thêm nỗ lực, mà đây chỉ là khởi đầu của sự trầm luân.
Nghe xong chú càng thêm tức giận, trước đây anh không phải như vậy, là người chỉ biết nghĩ đến mình, nếu chuyện gì không có lợi tuyệt đối không làm. Vậy mà từ ngày gặp Lam anh như biến thành con người khác, tích cực không bao lâu mà tiêu cực dài đăng đẳng. Chú ấy theo anh lâu lắm rồi, xem anh như con trai của mình mà thật lòng đối đãi, thấy Quang không vui chú không khỏi xót xa.
Chú chỉ tay, khó chịu bước về phía anh. Khen anh giỏi lấy lòng người khác, đến nỗi quên cả làm hài lòng bản thân, ngay cả bản thân muốn gì cũng không biết. Anh không đồng ý cáCh nói của chú, vì anh biết bản thân mình muốn gì.
“Cháu muốn cô ấy cũng thích cháu như cháu thích cô ấy.”
Thằng nhóc này đúng là cứng đầu hết chỗ nói. Chú chống nạnh chép miệng thất vọng nhìn Quang.