Rõ ràng là đối với việc này, phản ứng của cơ thể còn nhanh hơn so với đầu óc.
Trong đầu Lục Ngô vẫn chưa nghĩ ra kết quả của hai sự lựa thì đầu đã thay cô đưa ra quyết định—— Cô gật đầu.
Liễu Thiến sững sờ, kinh ngạc liếc mắt nhìn cô.
Tiêu Lăng cũng không ngờ tới điều này, lông mày giật giật, như có điều suy nghĩ.
Thẩm Hoa khẽ gật đầu, hỏi tiếp: “Những gì trong bài viết là thật à?”
Lục Ngô suy nghĩ: “Những gì em biết và nội dung trong bài viết gần giống nhau, nhưng em cũng chỉ nghe đồn thôi ạ… Không dám chắc rốt cuộc chuyện này có phải thật hay không.”
“Em biết những chuyện này từ đâu?”
Cô khó khăn đáp: “Em…” Cô đột nhiên cảm thấy sai lầm khi gật đầu.
Là Dương Tuyết nói cho cô biết. Bây giờ muốn kiểm tra xem nội dung trong bài viết là thật hay không, nhất định phải tìm tới ngọn nguồn, cũng chính là người đăng bài, như thế khác nào cô đẩy Dương Tuyết ra nơi đầu ngọn sóng gió.
Mặc dù cô biết rất rõ rằng chuyện này chả liên quan gì đến Dương Tuyết.
Thấy cô do dự, Thẩm Hoa trấn an: “Lục Ngô, em cũng biết chuyện này càng ngày càng lớn, người bị ảnh hưởng không chỉ có mỗi các em. Thầy gọi các em đến nói chuyện riêng, cũng là hy vọng không tạo áp lực càng lớn cho các em. Bây giờ muốn tìm ra kẻ bày trò, em chỉ cần nói ra hết thông tin mà mình biết. Thầy đảm bảo với em rằng sẽ lấy lại công bằng cho các em, cũng sẽ không oan uổng cho những người vô tội.”
Những điều này Lục Ngô đều biết, chỉ là cô cảm thấy áy náy vì vô tình liên lụy đến Dương Tuyết.
Lần này cô suy nghĩ rất nhanh, nhanh chóng suy nghĩ ra câu trả lời. Cô định mở miệng trả lời thì nghe thấy Thẩm Hoa nói: “Liễu Thiến, em về lớp trước đi. Tiêu Lăng em cũng ra ngoài đợi đi, thầy muốn nói chuyện riêng với Lục Ngô một lúc, lát nữa sẽ tìm em sau.”
Liễu Thiến im lặng gật đầu, quay người rời đi, không nhìn Tiêu Lăng và Lục Ngô dù chỉ một chút.
Lục Ngô hơi luống cuống, vô thức ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng, đúng lúc cậu cũng nhìn qua, ánh mắt giống như chiếc lược chải tóc, từng chút từng chút dịu dàng chải thẳng cảm xúc căng thẳng của cô.
Cái nhìn này rất nhanh, nhưng chỉ trong nháy mắt, nhịp tim sắp vọt ra khỏi cổ họng của Lục Ngô đã ổn định lại một chút.
Tiêu Lăng cũng đi ra, trong văn phòng chỉ còn lại Thẩm Hoa và Lục Ngô.
Lục Ngô lấy lại bình tĩnh, nói ra câu trả lời vừa bị cắt ngang: “Em không nhớ rõ là khi nào, chỉ nhớ là lúc em đi vệ sinh thì nghe thấy bên cạnh có người đang nói chuyện…” Thật ra chuyện này không đáng tin chút nào, nhưng cô không nghĩ ra câu trả lời nào khác.
Ngón trỏ của Thẩm Hoa gõ trên bàn, trong mắt lóe lên vẻ suy ngẫm, cũng không biết có tin lời cô hay không.
“Em từng nói chuyện này với ai chưa?”
Lục Ngô kiên định lắc đầu.
Cô vốn cũng không phải người nhiều chuyện, càng sẽ không lan truyền những câu từ gây tổn thương to lớn cho người khác.
Thẩm Hoa rơi vào trầm tư, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Được, em về lớp trước đi. Đừng suy nghĩ quá nhiều, trường học sẽ điều tra chuyện này rõ ràng, nếu có gì không thoải mái nhất định phải nói cho thầy ngay lập tức, biết chưa?”
Trong lòng Lục Ngô cảm thấy ấm áp: “Vâng, cảm ơn thầy ạ.”
Thẩm Hoa cười: “Đi đi. Nhân tiện em giúp thầy gọi Tiêu Lăng vào đây nhé.”
Lúc Lục Ngô đi ra Tiêu Lăng đang đứng dựa vào tường, hơi cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu đứng thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn qua: “Mọi chuyện ổn chứ?”
Câu nói đầu tiên chính là quan tâm cô.
“Tớ không sao, thầy Thẩm cũng đâu phải mãnh thú ăn thịt người.” Lục Ngô nhẹ giọng đáp: “Thầy gọi cậu vào kìa.”
Còn có thể nói đùa, Tiêu Lăng đã yên tâm hơn rất nhiều, cậu gật đầu. Tay của cậu vừa cầm nắm cửa, bước chân dừng lại, một tay khác nâng lên, xoa trên đỉnh đầu cô.
Giống như trấn an loài vật nhỏ vậy.
Nhịp tim của Lục Ngô hẫng một nhịp, cậu thu tay về, đẩy cửa văn phòng ra rồi đi vào.
Tiết một đã sớm bắt đầu, loáng thoáng có tiếng giáo viên dùng loa truyền tới từ tòa nhà giảng dạy. Ký túc xá có rất ít người qua lại, phần lớn giáo viên không có tiết đều ở trong phòng làm việc của mình, trong hành lang bây giờ rất im ắng.
Ánh nắng vào buổi sớm mùa thu từ bên ngoài chiếu vào, rơi xuống bên chân Lục Ngô.
Cô đưa tay lên sờ đỉnh đầu, mũi chân tinh tế xoay hình tròn trên mặt đất.
Chỉ là sờ đầu, sao mình lại vui như vậy cơ chứ?
Lục Ngô lại sờ đầu hai lần, dựa dựa vào tường bên cạnh cửa rồi ngồi xuống. Cô chắp hai cánh tay lên đầu gối, sau đó tì cằm lên, cứ như vậy ngồi chờ.
Bầu không khí trong phòng làm việc căng thẳng hơn trước đó rất nhiều, lúc bài viết mới được đăng Tiêu Lăng đã đi tìm Thẩm Hoa nói hết mọi chuyện, vẫn là thân phận người bị hại. Cho nên lúc này đối mặt với Thẩm Hoa, trong lòng cậu cũng đoán ra được chân tướng đến bảy tám phần.
Nhưng không ngờ Thẩm Hoa vừa lên tiếng đã hỏi một câu nằm ngoài dự liệu của cậu: “Quan hệ hiện tại giữa em và Lục Ngô là gì?”
Dù là Tiêu Lăng thì cũng sẽ sững sờ.
Trong dự đoán của Tiêu Lăng, cậu biết nhất định Thẩm Hoa sẽ hỏi vấn đề này cho rõ ràng.
Ngoài dự đoán, cậu không ngờ Thẩm Hoa vừa lên tiếng đã hỏi điều này.
Theo cậu dự đoán, Thẩm Hoa sẽ không hỏi Lục Ngô. Da mặt Lục Ngô rất mỏng, Thẩm Hoa lại là người thầy rất quan tâm đến cảm xúc của học sinh, hoặc có thể nói là người rất giỏi tìm bệnh mà bốc đúng thuốc, câu nào nên hỏi cậu, câu nào nên hỏi Lục Ngô, thầy đều rất rõ.
Bất ngờ thì bất ngờ, nhưng Tiêu Lăng đã có sự chuẩn bị cho câu hỏi này, không chút hoảng hốt: “Là quan hệ sẽ không ảnh hưởng đến chuyện học tập ạ.”
Trong câu trả lời mang theo sự mập mờ, cậu không phủ định cũng chẳng đồng ý.
Thẩm Hoa nhíu mày, cảm thấy thú vị: “Có ảnh hưởng hay không, không phải việc hiện tại em có thể mở miệng cam đoan.”
Tiêu Lăng khẽ gật đầu, bình tĩnh nói: “Thầy nói đúng. Có lẽ sẽ ảnh hưởng.”
“Cho nên…”
Thẩm Hoa định tiếp tục dạy bảo thì bị câu tiếp theo của Tiêu Lăng cắt đứt.
“Rất có thể khiến thành tích của chúng em tốt hơn.”
Thẩm Hoa: “…”
Ngang ngược ghê.
Thầy giáo bị nghẹn lời, sau đó dở khóc dở cười: “Cái thằng nhóc này, lại còn ngang ngược với thầy.” Thầy thở dài rồi nói tiếp: “Các em nảy sinh tình cảm với nhau ở độ tuổi này là bình thường. Thầy là thầy giáo, với tư cách là chủ nhiệm lớp của các em, cũng không khuyến khích các em yêu sớm. Hiện tại các em nên tập trung tinh thần và sức lực vào việc thi đại học.”
Tiêu Lăng yên lặng đứng thẳng, không phản bác, cũng không đồng ý.
“Nhưng mà…” Thầy giáo chuyển hướng lời nói: “Nếu chuyện này đã xảy ra, thầy không khuyến khích thì không khuyến khích, lúc này việc chỉ bảo chính xác cho các em còn tốt hơn nhiều so với việc trách móc trừng phạt.”
“Thầy chỉ nói chuyện này với em cũng vì sợ lúc này lại gia tăng áp lực cho Lục Ngô. Tiêu Lăng, em là một đứa trẻ thông minh, thầy tin em có phán đoán và quyết định của mình. Em nói sẽ không ảnh hưởng đến việc học tập, bây giờ chỉ là nói suông, vẫn chưa có kết quả thực tế có thể chứng minh cam đoan của em.”
“Cái gì là chính, cái gì chỉ là phụ, em phải phân biệt rõ ràng. Lục Ngô cũng rất thông minh, hai em có năng lực cân bằng những thứ được ưu tiên và không được ưu tiên. Thầy hy vọng kỳ thi sau có thể thấy được thành tích cân bằng của các em, được không?”
Thẩm Hoa nói những lời này không nóng không lạnh nhưng lại rất mạnh mẽ, ánh mắt ôn hòa chăm chú nhìn Tiêu Lăng, không lấy thân phận ra uy hiếp, mà là dùng thái độ bình đẳng mà chân thành.
Đồng thời cũng có nguyên tắc của một người giáo viên.
Tiêu Lăng khẽ gật đầu, đưa ra một lời cam đoan chân thành: “Chúng em có thể, thưa thầy.”
Lúc Tiêu Lăng đi ra từ văn phòng thì thấy Lục Ngô ngồi xổm ngẩn người ở cạnh cửa, không biết đang suy nghĩ gì, lúc cậu mở cửa đóng cửa đều không có phản ứng.
Cậu đi hai bước, ngồi xổm trước mặt cô.
“Đang suy nghĩ cái gì thế?”
Trước mặt đột nhiên tối đi, sau đó khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Lăng hiện ra trước mắt, Lục Ngô lập tức hồi phục lại tinh thần: “Cậu xong rồi hả?”
Câu hỏi này hơi dư thừa.
“Ừ, xong rồi.” Trên mặt Tiêu Lăng lộ ra ý cười: “Sao không quay về lớp học?”
Nửa gương mặt của Lục Ngô vùi trong khuỷu tay, giọng nói mềm mại lại ấp úng: “Muốn đợi cậu.”
Tựa như bị ai đó gõ vào khiến trái tim của cậu trở nên mềm mại lạ thường.
Cậu nổi lên suy nghĩ muốn trêu chọc: “Nhưng cậu như thế này thì lời cam đoan của tớ với thầy Thẩm sẽ thất bại mất.”
Cô mất một lúc để phản ứng, giống như đã hơi hiểu được thâm ý trong lời nói của cậu, cô căng thẳng ngẩng đầu: “Thầy Thẩm đã nói gì thế?”
Cậu cười cười, đứng lên: “Về lớp trước đã, vừa đi vừa nói.”
Lục Ngô cũng đứng lên, ngồi xổm lâu nên chân hơi tê, mang theo cả cảm giác mềm nhũn, cô bất giác đưa tay nắm lấy ống tay áo của Tiêu Lăng.
Cảm giác mềm nhũn nhanh chóng biến mất, ngoại trừ chân còn hơi tê thì cô vẫn có thể đứng vững. Thấy mình nắm lấy tay áo của Tiêu Lăng, cô xấu hổ vội vàng buông ra.
Cô vừa buông tay, tay cậu đã với tới, bắt lấy tay cô rồi nhẹ nhàng nắm chặt, sau đó nhanh chóng buông ra.
Lục Ngô sững sờ, ngón tay bắt đầu có nhiệt độ nóng bỏng truyền lên theo xương cốt.
Cô đi nhanh hai bước theo sau, nhỏ giọng nói: “Cậu như vậy là không được đâu.”
Tiêu Lăng phát ra âm mũi: “Hửm?”
“Có camera.” Lỡ như bị nhìn thấy, chẳng phải hai đứa sẽ bị mời đi uống trà sao…
“Như vậy.” Tiêu Lăng gật đầu với vẻ sâu xa: “Vậy không có camera thì được hả? Hiểu rồi.”
“…”
Cô chơi chữ không lại cậu, xấu hổ lẩm bẩm một câu “Cũng không được”, vội chuyển chủ đề: “Thầy Thẩm đã nói gì với cậu vậy?”
Cậu liếc nhìn cô một cái: “Bảo chúng ta không được yêu đương.”
Lục Ngô giật mình, sau đó lập tức đỏ mặt.
“Chúng ta…” Cô nhỏ giọng phản bác: “Chúng ta cũng đâu có đang yêu đương.”
Tiêu Lăng nhẹ giọng bật cười: “Lừa cậu đó.”
Lục Ngô: “…”
Cô tức giận: “Tiêu Lăng.”
Cậu biết giữ chừng mực: “Yên tâm, thầy Thẩm không nói gì. Chỉ là không được để thành tích bị xuống dốc.”
Lục Ngô nhẹ nhàng thở ra, lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: “Nhưng đấy nghĩa là…” Sau khi hiểu rõ, mặt cô lại đỏ ửng, nhấn mạnh thêm lần nữa: “Chúng ta đâu có đang yêu đương.”
Bọn họ đi đến đầu cầu thang tòa nhà giảng dạy, Tiêu Lăng dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt trong suốt: “Tớ biết.”
Lục Ngô lo lắng cậu hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Tớ nói là…” Lời đến bên miệng nhưng cô lại không biết nói thế nào.
Cô chỉ gọi Tiêu Lăng đợi cô, nhưng trên thực tế, cậu đâu có nghĩa vụ hay trách nghiệm phải chờ đâu?
Không phải là cô từ chối cậu, và càng sẽ không từ chối cậu.
“Tớ biết.”
Mỗi chữ cậu nói ra đều chậm chạp mà nhu hòa, mang theo sự tôn trọng và tin tưởng đối với cô.
Lục Ngô ngẩng đầu, đáy mắt lóe lên vẻ lúng túng.
“Tiêu Lăng, tớ rất vui.” Cô vô thức vò góc áo: “Tớ thật sự rất vui, cho nên có thể… có chút tùy hứng.”
“Nhưng mà, bây giờ tớ lại muốn cố gắng thật nhiều. Tớ muốn đuổi theo bước chân của cậu, muốn vì tương lai mà nghiêm túc liều một lần. Cậu là mục tiêu, cũng chính là động lực của tớ.”
“Nhưng tớ cũng sợ, nếu đứng bên cạnh cậu với tình trạng hiện tại sẽ khiến tớ đắc ý, rồi mất đi động lực này.”
“Tiêu Lăng, tớ muốn đuổi theo cậu.”
“Chứ không phải cậu lùi lại một bước để nhún nhường, chiều theo tớ.”
Chuông tan học bỗng nhiên reo lên, Tiêu Lăng trả lời đồng thời với tiếng chuông, nhưng so với tiếng chuông thì câu trả lời của cậu lại truyền vào tai cô rõ ràng gấp nghìn lần.
“Lục Ngô, tớ hiểu những gì cậu nói.”
“Cho nên tớ đồng ý chờ cậu, cũng không phải là đồng ý lung tung.”
“Tớ sẽ không lùi về sau nhún nhường, chiều theo cậu. Tớ sẽ cùng cậu cố gắng.”