Bạn Học, Ăn Bánh Nếp Không?

Chương 3



Việc chọn khoa tự nhiên khoa xã hội, Lục Ngô đã tự mình làm chủ, hơn nữa còn làm trái ý bố mẹ. Sau khi biết được chuyện này, Lục Thành đã cực kỳ tức giận, lập tức đập chiếc đũa xuống bàn cơm.

Dương Ngọc San cũng ném đũa xuống: “Ăn một bữa cơm cũng không xong! Con gái tôi thích học văn thì cứ học thôi, thành tích của nó tốt như vậy, ông còn sợ sau này nó không có việc làm sao?”

Lục Thành nghe vậy lại càng tức giận, ngọn lửa lập tức lan từ trên người con gái sang vợ.

Nghe cuộc cãi vã của hai người, Lục Ngô nắm chặt chiếc đũa trong tay, cô cắn cắn môi nói: “Bố, tương lai của con, con tự làm chủ được.”

Giọng nói trong trẻo của cô gái nhỏ cắt ngang cuộc cãi vã của hai vợ chồng. Lục Thành nhìn cô con gái đang cúi đầu, giọng run lên vì giận dữ: “Giỏi, giỏi lắm. Mày đã bắt đầu nói đến tương lai sau này? Mày cho rằng cánh của mình đủ cứng cáp rồi à? Mày còn nhỏ, biết gì về chuyện tương lai sau này? Muốn làm chủ, chờ đến khi mày không còn dùng tiền của bố mẹ nữa rồi nói sau!”

Nói xong ông đập bàn rời đi.

Cửa phòng bị một lực lớn đẩy vào, “ầm” một tiếng khiến cho vai Lục Ngô bất giác rụt lại.

Dương Ngọc San xoa xoa thái dương, lấy lại bình tĩnh nói chuyện với con gái: “Con cũng biết tính của bố con. Lúc ông ấy tức giận thì những lời nói ra rất khó nghe, nhưng cũng là vì nghĩ cho con. Mẹ biết con cũng đã có suy nghĩ của riêng mình, đây là chuyện tốt. Mẹ cũng nghĩ khoa tự nhiên sẽ là lựa chọn tốt hơn đối với con, nhưng nếu con thích khoa xã hội thì hãy cố gắng hết sức, đừng để tâm đến lời của bố con.”

Đương nhiên Lục Ngô biết bố cô là người như thế nào, song lời nói của bố khiến cô hơi tổn thương một chút nhưng chỉ một lát là hết. Điều mà cô lo lắng chính là bố cô trong cơn tức giận sẽ gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm lớp, thay cô sửa lại khoa.

Lục Ngô cắn môi nhìn về phía mẹ cầu xin: “Mẹ, mẹ… Mẹ nói với bố đừng gọi điện cho cô giáo nha.”

Dương Ngọc San hiểu được: “Được rồi, mẹ sẽ đi giải thích với bố con, con ăn cơm đi, ăn xong thì trở về phòng làm bài tập.”

“Dạ, cảm ơn mẹ.”

Lục Ngô không biết mẹ mình đã nói gì với bố. Ngày hôm sau, trong bữa sáng Lục Thành vẫn lạnh mặt như cũ, mặc cho cô nói gì cũng không trả lời, nhưng cô cảm nhận được thái độ của bố cô đã có phần dịu đi.

Điều này làm cho tâm trạng phập phồng lo sợ một đêm của Lục Ngô được thả lỏng, ngay cả Dương Tuyết cũng cảm nhận được tâm trạng của cô hôm nay rất tốt.

“Ái chà, hôm nay nhìn cậu có vẻ rất vui, xảy ra chuyện gì vậy?” Dương Tuyết khẽ chọc cô.

Đây là lần đầu tiên Lục Ngô làm trái lại sự sắp đặt của bố mình, cô mím môi cười thỏa mãn: “Bố tớ đã đồng ý cho tớ học khoa xã hội rồi.”

“Thật sao?” Dương Tuyết mở to hai mắt, không thể tin được nói: “Bố cậu không đánh cậu một trận à?”

“Suýt chút nữa thôi, có điều sáng nay bố tớ đã bớt tức giận hơn nhiều rồi.”

“Vậy là tốt rồi.” Dương Tuyết cũng mừng thay cho cô, nhưng sau đó lại trở nên buồn bã: “Vậy là chúng ta thật sự phải xa nhau…”

Lục Ngô xoa xoa tóc cô ấy, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, vẻ mặt cô do dự: “Ngày hôm qua, khi tớ đi nộp giấy phân khoa, tớ đã gặp Tiêu Lăng.”

Dương Tuyết lập tức lấy lại tinh thần: “Sau đó thì sao?”

“Thầy chủ nhiệm đã nói chuyện với cậu ấy.”

“Ừ.”

“Ừm… Cậu ấy chọn khoa xã hội.”

“…”

Nhìn vẻ mặt không còn gì để nuối tiếc của cô ấy, Lục Ngô có chút không nỡ: “Đừng buồn, khoảng cách chỉ là một hành lang thôi mà.”

“Cậu không hiểu đâu.” Dương Tuyết đau khổ, bộ dạng giống như một “oán phụ khuê phòng”: “Đối với đám người hâm mộ cậu ấy mà nói, ở cùng phòng với nam thần sẽ khiến cho người ta có cảm giác thỏa mãn, đó là loại cảm giác tựa như hai linh hồn đầy sức sống đang được ở cạnh nhau vậy.”

Lục Ngô: “…” Cô thật sự không hiểu.

Dương Tuyết ủ rũ nằm sấp lên bàn một lúc, sau đó bất ngờ ngồi dậy, hai mắt tỏa sáng nhìn bạn cùng bàn đang nghiêm túc làm bài.

Dưới ánh nhìn chăm chú của bạn cùng bàn, tay cầm bút của Lục Ngô khẽ run lên, cô dừng bút: “Sao vậy?”

“Ừm… Ngô Ngô, cậu được xếp vào lớp chọn đúng không?” Dương Tuyết ngập ngừng hỏi.

“Ừm.”

Sau khi trả lời xong, giây tiếp theo Lục Ngô lập tức cảm thấy có chút không ổn.

Dương Tuyết nghiêng người, nắm lấy cánh tay cô, đôi mắt mong đợi nhìn cô: “Vậy cậu có thể thay tớ nghe ngóng tin tức của nam thần được không?”

Quả nhiên.

Cô bắt đầu tò mò, Dương Tuyết là một cô fan hâm mộ nhỏ có thể trở nên điên cuồng đến mức nào.

Tiêu Lăng… Thật sự tốt như vậy?

Lục Ngô suy nghĩ một chút, không thể không thừa nhận vẻ ngoài của cậu rất được. Ở độ tuổi này, hầu hết các nam sinh đều nổi mụn, nhưng da của cậu không những không có mụn mà còn trắng nõn, thậm chí còn mềm mại đầy đặn hơn cả da bạn học nữ. Khuôn mặt góc cạnh vừa nam tính lại vừa mang hơi thở của thiếu niên, vừa trưởng thành lại vừa ngây ngô.

Cô ngây người nhớ đến ngày đó ở thư viện, cô và Tiêu Lăng vô tình gặp nhau. Khi cậu cụp mắt nhìn cô, hàng mi dài cũng rũ xuống, bị ánh đèn chiếu vào tới mức hơi phát sáng, khiến cho đôi mắt ấy lại càng trở nên lấp lánh ánh sáng…

“Ngô Ngô?”

Lục Ngô giật mình: “Hả.”

“Cậu đang nghĩ gì đấy?” Dương Tuyết bóp mặt cô: “Cậu còn chưa trả lời tớ, có được không?”

Lục Ngô bất đắc dĩ nói: “Như vậy… Không hay lắm đâu.”

“Kỳ thật cũng không cần cậu làm gì đâu, cậu chỉ cần để ý một chút là được.” Dương Tuyết nói.

Cô ngập ngừng dò hỏi: “Không phải cậu thật sự thích cậu ấy đấy chứ?”

Dương Tuyết bật cười, khoát tay nói: “Không phải vậy đâu, tớ chỉ muốn hóng hớt chút thôi.”

Cô ừ một tiếng coi như đồng ý.

Bạn gái à… Trong đầu Lục Ngô nhớ đến bộ dạng lãnh đạm của người đó, khó có thể tưởng tượng ra bông hoa lạnh lùng đó khi yêu đương sẽ như thế nào.

Lục Ngô cắn cắn nắp bút.

Nhưng mà, cậu ấy là học sinh giỏi, nên chắc sẽ không yêu sớm đâu nhỉ?

Từ sau khi xác định việc phân khoa, phương hướng học tập của Lục Ngô càng thêm rõ ràng. Dương Tuyết thấy bộ dạng nghiêm túc của cô nên cũng bị cảm hóa, bớt vui đùa mà chăm chú học hành hơn.

Giữa tháng bảy, kì thi cuối kỳ cuối cùng của năm lớp mười cũng diễn ra. Sơ đồ chỗ ngồi đã được dán trên cửa mỗi phòng thi, Dương Tuyết kéo Lục Ngô đến cánh cửa từng lớp nhìn một lượt, cuối cùng tìm thấy chỗ ngồi của Lục Ngô.

“Tiếc ghê, chúng ta không được ngồi gần nhau rồi.” Dương Tuyết bĩu môi.

Lục Ngô mỉm cười đầy bất đắc dĩ, tầm mắt vừa di chuyển sang nơi khác, hơi thở đột nhiên chậm nửa nhịp.

Tiêu Lăng.

Chữ đen trên bảng trắng được viết nắn nót nằm ngay cạnh tên cô ở bên phải phía hành lang, gần cửa sổ.

Dương Tuyết cũng phát hiện ra điều này, vui mừng lắc lắc tay Lục Ngô: “Cậu thi cùng phòng với Lăng Lăng kìa.”

Giọng nói của cô ấy trong lúc nhất thời không khống chế được, khiến một số học sinh xung quanh thi nhau quay lại nhìn họ. Dương Tuyết ngượng ngùng rụt vai, nhanh chóng kéo Lục Ngô xoay người rời đi, nhưng chỉ trong chớp mắt đã đứng yên tại chỗ.

“Lăng Lăng” trong miệng cô ấy đang đứng yên tĩnh ngay sau lưng họ, ánh mắt đang tìm kiếm chỗ ngồi của mình trên sơ đồ. Thấy các cô quay lại, ánh mắt của cậu mới chuyển từ bảng vị trí đến chỗ hai người.

Đôi lông mày của cậu khẽ nhíu lại rồi lại giãn ra, những biểu cảm nhỏ bé trong nháy mắt khiến cho hai cô gái tưởng mình bị hoa mắt.

Cậu nghiêng người rất lịch sự nhường đường cho hai cô.

Dương Tuyết không có dũng khí liếc nhìn gương mặt tuấn tú của cậu lấy một cái, hậm hực dắt theo Lục Ngô rời khỏi đám người.

“Thật đáng sợ.” Sau khi bước ra khỏi đám đông, Dương Tuyết kinh ngạc vuốt vuốt ngực: “Cậu ấy vừa nhíu mày, đúng không? Đúng không?”

Nhịp tim Lục Ngô cũng dần dần bình ổn lại, yên lặng gật gật đầu.

“Xong rồi…” Vẻ mặt Dương Tuyết giống như đưa đám: “Lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với nam thần, vậy mà lại làm cậu ấy không vui rồi.”

Lục Ngô rất muốn nói với cô ấy rằng, thực ra nói không chừng đây đã là lần thứ hai khiến cho cậu không vui rồi.

Cách kì thi cuối kỳ hai ngày, thời gian nghỉ giữa hai môn rất ít. Lục Ngô cảm thấy thời gian eo hẹp như đánh trận vậy, cô hoàn toàn không có thời gian để ý đến bông hoa lạnh lùng kia của Dương Tuyết.

Nhưng thi thoảng, khi vô tình ngẩng đầu lên cô sẽ thấy Tiêu Lăng.

Cậu chỉ ngồi một chỗ yên lặng ôn tập, khuôn mặt rũ xuống như thể mọi thứ xung quanh không liên quan gì đến mình. Thi thoảng sẽ có vài nam sinh đến tìm cậu nói chuyện hoặc tán gẫu hoặc hỏi cậu vài vấn đề, cậu đều trả lời một cách lịch sự với vẻ mặt thản nhiên. Nếu có nam sinh nào nói điều gì đó buồn cười, cậu cũng sẽ nở một nụ cười nhẹ.

Mỗi lần, Lục Ngô đều không nhịn được mà nhìn vào lông mi của cậu.

Có một lần, cô bị cậu thấy được.

Cô nhanh chóng cúi đầu xuống, nhưng vẫn lờ mờ nhìn thấy được đôi lông mày của cậu nhếch lên.

Tiếp đó, một tờ giấy bị vò nhàu nát được ném lên trên mặt bàn cô.

[Bạn quen quen gì đó ơi, bạn có thể đừng nhìn tớ như vậy được không.]

Lục Ngô chỉ nhìn một cái rồi vò nát tờ giấy trong tay, chỉ hận không thể vùi mặt mình vào mặt bàn.

Cô sắp cháy thành tro rồi.

Buổi chiều ngày hôm sau, môn thi cuối cùng cũng kết thúc, khi Lục Ngô đang sắp viết xong bài thi thì ngoài cửa sổ trời đổ mưa.

Mưa không nặng hạt nhưng tiếng mưa rơi tí ta tí tách lại khiến cho người ta cảm thấy khó chịu. Lục Ngô điền xong đáp án cuối cùng, cô ngẩng đầu nhìn về hướng cửa sổ một cái. 

Đến tận sau này, mỗi khi cô nhớ tới bài thi học kỳ đó, cô tỏ vẻ nho nhã cảm thán với người đàn ông ngồi bên cạnh mình một câu: “Một cái liếc mắt là cả vạn năm, hóa ra cũng chỉ có vậy mà thôi.” Mỗi lúc như vậy, người đàn ông kia đều nghiêng đầu hôn nhẹ lên mặt cô, sau đó ôm lấy cô mỉm cười dịu dàng.

Tư thế viết chữ của thiếu niên kia rất chuẩn mực, sống lưng thẳng tắp, một tay đặt vào bài thi, một tay cầm bút không nhanh không chậm mà viết, đầu hơi cúi xuống nghiêng về phía cô. Từ góc của cô, vừa vặn có thể nhìn thấy sườn mặt của cậu và hàng mi dài khẽ rung động mỗi khi cậu chớp mắt. Khóe môi cậu trời sinh đã nhếch lên thành hình vòng cung nho nhỏ, làm dịu đi hơi thở trong trẻo lạnh lùng trên người cậu.

Cậu ngồi bên cửa sổ, ngược sáng, gò má vì thế mà trở nên mờ ảo do ánh đèn.

Ngoài cửa sổ, mưa không ngớt. Nửa người cậu dường như dán lên cửa sổ, hòa vào làn mưa bên ngoài, cả người toát ra vẻ vừa tao nhã vừa lạnh lùng giống như một bức tranh màu nước vô cùng hoàn hảo.

“Tách” một tiếng, thầy giám thị bật đèn. Ánh sáng của ánh đèn lập tức chiếu sáng toàn bộ phòng học, đồng thời cũng chiếu sáng người thanh niên tuấn tú đang dần dần trở nên mờ ảo kia.

Lục Ngô gần như ngay lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bài thi, nhưng đầu óc lại trống rỗng.

Cô nghe thấy rõ ràng tiếng tim mình đập, hết tiếng này đến tiếng khác, ngay trong phòng thi yên tĩnh. Cô lo lắng cúi thấp người xuống, sợ những người xung quanh sẽ nghe thấy tiếng tim đập của mình.

Tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ làm bài vang lên, thầy giám thị bắt đầu thu bài. Cô chậm rãi, nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Nhất định là do hàng mi dài của cậu.

“Thình thịch thình thịch”, trái tim cô như muốn nhảy ra ngoài.