Bạn Học, Ăn Bánh Nếp Không?

Chương 30



Qua lễ Giáng Sinh, chuẩn bị kết thúc học kỳ, ngày nghỉ tết Nguyên đán cũng vội vã qua. Rất nhanh, từ giữa tháng đến cuối tháng giêng, kỳ thi cuối kỳ cũng kết thúc.

Thi xong có một tuần nghỉ ngơi, hôm thi xong, trận tuyết đầu tiên của mùa đông này cuối cùng cũng chậm rãi rơi. Đến lúc trở lại trường, vài ngày tuyết rơi liên tiếp đã tích một lớp thật dày, khi giẫm lên có tiếng sột soạt.

Lục Ngô là người vừa sợ lạnh vừa sợ nóng, cũng may quay trở lại trường để xem thành tích, không cần mặc đồng phục, cô liền bọc mình từ đầu đến chân cực kỳ kín đáo.

Mạnh Tiêm Lâm nhìn thấy cô lần đầu tiên thì không nhịn được mà cười: “Lục Ngô, cậu là gấu bắc cực à?”

Gấu bắc cực Lục Ngô đeo mũ len dệt kim dày màu trắng trên đầu, quả cầu lông tơ bằng vải nhung rũ xuống hai bên, bọc bên ngoài lỗ tai. Hơn nửa khuôn mặt cô quấn bên trong khăn quàng cổ, chỉ lộ ra một đôi mắt đen óng ánh, giọng ồm ồm nói: “Nếu tớ là gấu bắc cực thì hay rồi. Lông dày như vậy, có thể lăn lộn ở trong tuyết.”

Mạnh Tiêm Lâm nắm lấy hai quả bóng trên mũ cô, nhào nặn: “Mùa đông cậu đều như vậy à?”

“Đúng thế, lạnh quá.”

“Phương Quyền còn nói nhận thành tích xong thì đi chơi ném tuyết chứ.”

“Hả.” Lục Ngô rùng mình một cái: “Vậy các cậu đi đi, tớ không đu nổi.”

Một giọng nói bỗng nhiên chen vào: “Đừng mà em gái Ngô, đi hoạt động một chút cho ấm người, sẽ không lạnh nữa.”

Phương Quyền cười toe toét đi đến chỗ rồi ngồi xuống, Tiêu Lăng đi theo phía sau cậu ta, nhàn nhã đi tới.

Phương Quyền cười xấu xa: “Đến lúc đó ba chúng ta sẽ ấn cả khuôn mặt lão Tiêu vào bên trong tuyết, cho cậu ấy lạnh chết.”

Lục Ngô muốn nói cậu trắng trợn như vậy, vẫn nên lo lắng cho mình đi…

Cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng, đối phương đón nhận ánh mắt của cô, nói: “Cậu không muốn đi thì đừng đi, không cần miễn cưỡng.”

Không miễn cưỡng. Chỉ cần là ra ngoài cùng cậu, tớ sẽ không miễn cưỡng.

Lục Ngô không dám nói ra thành lời, hít mũi một cá: “Không sao, tớ vẫn đi, đã lâu rồi không ra ngoài chơi.” Vì kỳ thi cuối kỳ, nửa tháng cô đều vật lộn với bài tập, đừng nói là ra ngoài chơi, cho dù cô muốn thì bố Lục Thành cũng không cho phép.

Loại trạng thái tinh thần căng thẳng này còn phải duy trì một năm rưỡi.

Thành tích cuối kỳ được phát về lớp, xếp hạng đã đề ngay trên phiếu điểm, xếp hạng năm mươi vị trí đầu thì phải đợi đến học kỳ sau khai giảng mới được dán trên bảng thông báo.

Khoảnh khắc Lục Ngô nhận phiếu điểm, mặc dù điểm không đạt kỳ vọng nhưng vẫn khẽ thở ra một hơi.

Tổng thành tích của cô xếp hạng thứ tám trong lớp, so với giữa kỳ chỉ tiến lên một bậc, nhưng điểm số so với giữa kỳ cao hơn một chút, kém hạng bảy hai điểm. Điểm ngữ văn của cô đứng đầu lớp, ngang hàng với Tiêu Lăng, thành tích mấy môn khác cũng không tệ.

Tổng thể mà nói, thành tích lần này của cô chí ít sẽ không khiến bố và Thẩm Hoa thất vọng.

Nhưng đối với chính cô mà nói thì còn cần cố gắng hơn.

Còn có một năm rưỡi, vẫn đủ.

Thành tích của Tiêu Lăng thì không cần phải nói, vững vàng ngồi ở hạng nhất, chênh lệch gần 30 điểm với hạng hai.

Lục Ngô lại tỉ mỉ so sánh phiếu điểm của cậu với bản thân, thành tích hai người ở canh nhau, nhất thời làm cho đầu óc cô chấn động, ý chí chiến đấu dâng trào bùng lên như núi lửa.

Tan học, cô đến thẳng chỗ ngồi của Tiêu Lăng: “Học kỳ sau được phát bài thi, có thể cho tớ mượn bài của cậu được không?”

Tiêu Lăng cũng không hỏi nguyên nhân: “Được.”

Không cần hỏi, cậu cũng biết vì sao.

Nhìn thấy trong mắt cô dường như có ngọn lửa nhỏ đang cháy, Tiêu Lăng khẽ cười, yên lặng nuốt mấy lời an ủi đã chuẩn bị từ trước về.

**

Lấy thành tích xong, Lục Ngô gọi điện thoại cho mẹ, sau khi được cho phép thì đi theo bọn họ đến công viên Nhân Dân.

Mùa đông cây cối giống như cởi lớp áo ngoài ra, chỉ còn lại nhánh cây trơ trụi, nhỏ bé, còn bị tuyết đọng ép uốn cong xuống, lung lay muốn gãy. Nhưng mà không dễ dàng gì mới nhìn thấy tuyết, không ít bố mẹ đều dẫn con đến công viên chơi, phóng tầm mắt nhìn khắp công viên đều là một mảng trắng xóa, in rất nhiều dấu chân.

Trẻ con tinh lực tràn đầy, dù là trời đông giá rét như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên mà chơi đùa bốn phía.

Phương Quyền nặn mấy quả bóng tuyết xấu xí ném lên người Mạnh Tiêm Lâm, nhưng thật ra không dùng nhiều sức lực, Mạnh Tiêm Lâm quay đầu nặn một quả bóng tuyết vừa xấu vừa lớn hơn, đuổi theo Phương Quyền nhét vào trong cổ áo cậu ta.

Phương Quyền co cẳng bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu: “Má ơi, lão Tiêu, em gái Ngô cứu mạng!”

Lục Ngô ở bên cạnh cầm mép khăn quàng, vui vẻ cười khanh khách.

Tiêu Lăng đứng ở bên cạnh Lục Ngô, trực tiếp đưa tay túm lấy Phương Quyền vừa hay chạy về phía cậu, không nói hai lời kéo cổ áo cậu ta ra. Phương Quyền vừa mới mắng tiếng “Đù má” mới thì đã bị Mạnh Tiêm Lâm đuổi tới, không chút lưu tình ném quả bóng tuyết vào.

“Đù má, đù má, đù má!” Phương Quyền run rẩy, cả người đều nhảy dựng lên, trông như con Husky bị tuột xích vậy.

Mạnh Tiêm Lâm ôm bụng cười đến nỗi suýt rơi kính.

Lục Ngô nhìn thôi cũng cảm thấy lạnh cả cổ, nhưng vẫn bị phản ứng của Phương Quyền chọc cho bụm mặt cười không ngừng.

Đột nhiên sau eo cô bị một lực va chạm, một tiếng “ôi” non nớt vang lên, đồng thời mất trọng tâm ngã về phía trước.

Tiếng thốt kinh ngạc của Lục Ngô vừa mới đến cổ họng đã bị một cái ôm vững chắc mang theo hơi lạnh của tuyết cắt đứt.

Cánh tay dài của Tiêu Lăng vòng quanh cô, vững vàng ôm cả người cô vào trong ngực.

Phương Quyền: “Má ơi.”

Lục Ngô túm lấy áo trước ngực cậu để lấy trọng tâm, lúc này mới quay đầu nhìn xem “kẻ đầu sỏ” đụng vào cô.

Cậu bé khoảng chừng năm sáu tuổi mặc áo lông cồng kềnh, Mạnh Tiêm Lâm đã chạy tới đỡ cậu bé lên, đang giúp cậu bé phủi tuyết trên người. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé nhăn lại, đống tuyết sau lưng bị mông cậu bé tạo thành một cái hố nhỏ.

“Xin lỗi chị ạ.” Cậu bé ngoan ngoãn xin lỗi Lục Ngô, thấp thỏm sờ lên cái mông nhỏ.

“Không sao đâu.” Lục Ngô nhỏ giọng nói, không tự giác mà dịu giọng hơn.

Cậu bé xấu hổ sờ sờ đầu, nói cảm ơn với Mạnh Tiêm Lâm rồi lại vắt chân lên cổ chạy đi.

Phương Quyền chậc chậc: “Không phải cậu bé hư, hiếm có.”

Bị cắt ngang như vậy, náo nhiệt vừa rồi dường như cũng đã qua. Lục Ngô thoát khỏi lồng ngực Tiêu Lăng, rời khỏi cái ôm của cậu, khí lạnh trong nháy mắt tận dụng mọi thứ lùa đến, cô không khỏi rùng mình một cái.

Tiêu Lăng cúi đầu: “Lạnh không?”

Lục Ngô rụt cổ lại: “Hơi hơi.”

Cậu đưa tay giúp cô kéo chiếc mũ hơi lệch, quay sang nói với Phương Quyền: “Các cậu chơi trước, tớ đưa Lục Ngô đi mua ít đồ uống nóng. Các cậu muốn uống gì thì lát nhắn tin cho tớ.”

“Không cần, Không cần.” Phương Quyền nào dám phá hỏng chuyện tốt của người khác: “Bọn tớ tự đi mua được, hai cậu cứ đi đi, không cần để ý đến bọn tớ đâu.”

Mạnh Tiêm Lâm ở bên cạnh cũng gật đầu.

Lục Ngô lại vùi mặt vào bên trong khăn quàng cổ, nếu còn không nhìn ra được hai người này đang cố ý thì cô quả thật là đứa ngốc.

Ra khỏi công viên, đi tiếp qua hai con đường là đến khu chợ trung tâm. Lúc hai người đi đến quán trà sữa, trên người Lục Ngô đã hơi ấm hơn, cô gọi cốc sữa bò nóng, sau đó cùng Tiêu Lăng lên tầng hai.

Ánh đèn trên tầng hai có màu ấm hơi tối, một cặp đôi đang ngồi ở trong góc, chàng trai nói gì đó, chọc cho bạn gái đối diện thích thú cười phá lên. Thấy có người lên đây, hai người nói nhỏ lại. Bàn ngay bên cạnh bọn họ còn có ba nam sinh tụm lại một chỗ cầm điện thoại chơi game, âm thanh không nhỏ nhưng vẫn không tính là ồn ào.

Lục Ngô nhìn đôi tình nhân kia một lúc rồi lại nhìn Tiêu Lăng, không hiểu sao lại có ảo giác đang hẹn hò với cậu.

Cô gái cắn ống hút, ánh mắt ngơ ngác thẫn thờ.

Tiêu Lăng nhìn theo ánh mắt của cô, nhíu mày.

“Lục Ngô.”

Cô lấy lại tinh thần: “Hả?”

“Nóng lắm hả?” Cậu chỉ vào sữa bò cô cầm trong tay.

“Vẫn ổn.” Cô vội vàng hút thêm ngụm sữa bò, nhìn hàng mi của cậu bị ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào phía dưới mắt tạo thành một mảng bóng râm, đột nhiên lồng ngực nóng lên: “Tiêu Lăng, cậu uống không?”

Cô đưa sữa bò đến trước mặt cậu.

Hô hấp Tiêu Lăng chậm một nhịp.

Sắc mặt cậu không thay đổi nhìn vẻ mặt ngây thơ trong sáng của Lục Ngô, cảm thấy mình phải nhắc nhở một chút: “Lục Ngô, cậu biết cái này gọi là—— hôn gián tiếp không?”

Lục Ngô nhìn trong cốc chỉ cắm một cây ống hút, phản ứng hai giây.

Mặt cô bỗng nhiên đỏ bừng.

Tay cũng rụt mạnh trở về.

Rốt cuộc sao cô lại coi đó là điều hiển nhiên thế!

Lục Ngô muốn trốn xuống dưới gầm bàn, hoặc là trong kẽ đất cũng được, dù sao đừng để Tiêu Lăng nhìn thấy cô là được.

Mặc dù bọn họ… không phải là chưa từng hôn, nhưng mà cô chủ động đề ra rằng phải chờ tới sau kỳ thi đại học, bây giờ sao có thể chủ động phá vỡ ước định được?

Từ sau lễ Giáng Sinh, Lục Ngô sâu sắc xem xét lại thái độ mập mờ quá mức của mình đối với Tiêu Lăng, lúc nào cũng kiềm chế bản thân, không được làm ra hành động quá thân mật, ít nhất vẫn không thể nắm tay, ôm ấp như “bạn trai bạn gái thật sự”, những điều này đều xem như vượt ranh giới, chứ đừng nói là—— hôn.

Nhưng mà lúc nãy, cô nói cái gì?

Ôi…

Cô muốn che mặt.

Người nói muốn kiềm chế là cô, kết quả là thiếu chút nữa không kiềm chế được cũng là cô.

Tiêu Lăng cũng không trêu cô, vẫn nhẹ giọng cười, đứng lên: “Tớ xuống dưới mua một cốc.”

Lục Ngô hút từng ngụm sữa bò, liên tục gật đầu.

Cậu vừa xuống lầu, nam sinh đang chơi game bên bàn kia bỗng nhiên im bặt, tiếp theo có tiếng ghế bị xê dịch trên mặt đất, một nam sinh đi tới: “Lục Ngô?”

Lục Ngô ngẩng đầu nhìn qua, khuôn mặt nam sinh rất quen thuộc, cô nhận ra đó là bạn cùng lớp cấp hai, nhưng tên lại không nhớ ra được.

Nam sinh kia cười hỏi cô: “Chẳng lẽ cậu không nhận ra tớ à?”

Cô do dự, khẽ gật đầu: “Nhận ra.” Chỉ là mặt không khớp tên người, có lẽ là trong lớp chưa từng tiếp xúc.

Nam sinh cũng không hỏi nhiều: “Cậu vừa mới lên tớ đã nhìn thấy cậu. Lúc trước họp lớp sao cậu không đến?”

“Tớ không có điện thoại.” Mặc dù cô có QQ, nhưng lúc đó không có điện thoại, máy tính không thường đụng tới, có lẽ cũng không ai nhớ số điện thoại riêng nhà cô, cho nên lúc cô xem tin nhắn thì họp lớp đã qua một tuần.

“Thế à.” Nam sinh gãi gãi đầu, do dự một lát: “Người vừa rồi là… bạn trai cậu hả?”

Lục Ngô cắn cắn ống hút: “… Không phải.”

“Ồ.” Nam sinh cười cười, bả vai dường như thả lỏng xuống: “Đúng rồi, bây giờ cậu có điện thoại rồi à? Để lại số điện thoại đi, nếu không lần sau lại không thông báo được cho cậu thì rất đáng tiếc.”

Cô khẽ cười điềm đạm: “Không sao đâu, có gì thì các cậu thông báo trong nhóm lớp là được, bây giờ tớ có thể thấy được.”

“Thế à…” Trong mắt nam sinh xẹt qua một tia thất vọng, còn muốn nói điều gì đó thì một giọng nam vang lên trước.

“Lục Ngô.”

Tiêu Lăng cầm trong tay một cốc đồ uống nóng, tay còn lại là hai cốc trà sữa, đứng ở đầu cầu thang, ánh mắt trầm lặng nhìn qua bên này.

“Đi, Phương Quyền nói tìm một chỗ ăn cơm.”

“Được.” Cô lên tiếng, đeo túi trên lưng, mỉm cười với nam sinh kia: “Xin lỗi, tớ đi trước, tạm biệt.”

Nam sinh nhìn Tiêu Lăng một cái, nụ cười có hơi ngượng ngùng lại có phần miễn cưỡng: “Ừ, tạm biệt, tớ sẽ liên lạc lại.”

Trong quán trà sữa có điều hòa, trong nháy mắt đẩy cửa ra ngoài, Lục Ngô vội vàng kéo khăn quàng cổ lên, lại lấy mũ từ trong túi ra đội lên đầu. Nhưng cũng may có một cốc sữa bò nóng lót bụng, hơn nữa có hơi ấm của điều hòa nên nhất thời cô không bị lạnh quá.

Giữa trưa ánh mặt trời không tệ, hai ngày nay nhiệt độ không khí tăng lên một chút, tuyết cũng không rơi, bắt đầu có chiều hướng thay đổi.

Nhưng mà lúc tuyết tan mới là lạnh nhất.

Cô thở ra một hơi, hơi nước trắng hình như còn mang theo hương sữa bò.

Cô nói với mẹ là ở bên ngoài ăn cơm trưa xong mới về nhà, Phương Quyền tìm một quán mì, ngay tại phố thương mại, cách quán trà sữa không xa.

Hai người đi không nhanh không chậm, Tiêu Lăng tùy ý hỏi: “Cậu quen cậu bạn vừa rồi à?”

Lục Ngô cúi đầu nhìn dấu chân mình tạo ra: “Bạn học cấp hai, tớ không nhớ nổi tên cậu ấy.”

Đáp án này khiến cậu không khỏi bật cười: “Không nhớ được tên người ta mà còn có thể nói chuyện tự nhiên như vậy.”

“Nhưng tớ vẫn nhớ mặt cậu ấy, cậu ấy cũng không hỏi tớ còn nhớ tên cậu ấy hay không.” Lục Ngô nói: “Cậu ấy vẫn nhớ tớ, tớ còn cảm thấy hơi ngạc nhiên, tớ không có cảm giác tồn tại gì ở trong lớp…”

E rằng cảm giác tồn tại không phải là nói lớp học.

Tiêu Lăng nheo mắt, cô không nhìn ra, cậu lại thấy rõ điều đó.

Chỉ sợ cảm giác tồn tại của cô trong mắt cậu chàng kia khá mạnh.

Cũng đúng thôi, cô ngốc của cậu trông thế nào cũng không giống như không có người thích.

Nhưng may thay, cô không nhận ra.

Chắc hẳn điểm này vừa nảy sinh cũng bị cô vô tình giẫm chết.

Cậu bỗng nhiên khẽ cười một tiếng: “Lục Ngô, cậu có biết bây giờ tớ có cảm giác gì không?”

Lục Ngô đột nhiên bị cậu hỏi nên hơi lờ mờ: “Hả?”

Cậu hơi híp mắt lại, giọng điệu thong thả, mang theo chút thở dài: “Cảm giác của tớ hiện tại, là xếp hàng cầm số thứ tự yêu đương.”

Lục Ngô không hiểu cho lắm, hỏi cậu câu đó có ý gì. Tiêu Lăng không trả lời, hai người lại đi một đoạn, không biết có phải là cô nhận ra được gì đó hay không mà cau mày, gọi cậu một tiếng.

Tiêu Lăng dừng lại nhìn cô.

Cô cau mày giống như đang suy nghĩ gì đó, không đồng ý mà chỉ ra chỗ sai trong lời nói của cậu: “Nếu bàn về xếp hàng thì tớ mới là người cầm số thứ tự kìa.”

Tiêu Lăng: “…”

Cậu bất đắc dĩ cười: “Lục Ngô, tớ đang ghen.”

Cậu bày tỏ trực tiếp khiến đáy lòng Lục Ngô nóng lên, giọng nói dịu dàng mềm mại: “Nhưng cậu ấy không có xếp hàng…”

“Ừ, bên tớ cũng không có ai có thể đứng xếp hàng.” Cậu trả lời rất nhanh.

Lục Ngô mấp máy môi, đưa tay giật nhẹ ống tay áo của cậu: “Vậy tớ không ghen, cậu cũng đừng ghen được không?”

Cậu nắm chặt bàn tay nhỏ trong đôi găng tay len lớn kia, chỉ một chút rồi buông lỏng ra.

“Được.”