Đại học không giống trường cấp 3, thời gian mỗi ngày đều cố định, khi Lục Ngô xem thời khóa biểu, cuối cùng cô mới có cảm giác lên đại học.
Nhưng trước khi các lớp học chính thức bắt đầu, sinh viên năm nhất phải trải qua kì huấn luyện quân sự rất vất vả.
Trong ký túc xá có bốn người, Lục Ngô không phải kiểu người giao tiếp tốt, may là tính cách ba cô bạn kia cởi mở hơn cô rất nhiều, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã thăm dò được tính cách của cô. Lúc nói chuyện phiếm cũng sẽ vô tình hoặc cố ý nhắc đến cô, tránh cho cô bị cô lập.
Lục Ngô rất cảm kích, thực ra cô thích lắng nghe hơn là tham gia vào cuộc trò chuyện, nhưng biết rằng đó là ý tốt của bạn cùng phòng, nên dần dần cô cũng chủ động tham gia một chút.
Ban đêm, sau khi tắt đèn hầu như mọi ký túc xá đều sẽ trò chuyện, mặc dù ban ngày bị huấn luyện quân sự tra tấn khiến ai cũng cảm thấy thở thôi cũng mệt, nhưng sau khi tắt đèn rồi thì người nào người nấy vẫn tràn đầy năng lượng, buôn chuyện đến quên trời đất, bất kể chuyện hóng hớt, thú vị gì cũng mang ra nói được, vô tình lại trở thành một cách để gia tăng tình cảm với nhau.
Ký túc xá của Lục Ngô cũng không ngoại lệ.
Mới vừa vào đại học, mọi người đều nói về chuyện thời cấp ba nhiều nhất, cũng như phong tục và văn hóa ở quê hương mình.
Một đêm nào đó, khi mọi người đang nói về cuộc sống thời cấp ba, chẳng biết thế nào lại nói về mối tình đầu.
Bầu không khí nhất thời có phần thổn thức.
Im lặng một hồi, trưởng phòng ký túc Triệu Thiến Thiến nghiêm túc nói: “Hay là bọn mình bỏ qua chủ đề này đi? Mọi người coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Nguyên Ngữ là người nhiều chuyện: “Đừng dừng mà, tất cả mọi người đều có chuyện cũ mà, tớ muốn nghe.”
“Vậy thì, ai nói trước?” Khương Nhuế bình tĩnh loại trừ mình ngay từ đầu.
Không có ai trả lời.
Ba người quyết định chọn nắ.n b.óp cục bánh nếp mềm trước.*
(*Ý chỉ kiểu người dễ bị bắt nạt.)
Triệu Thiến Thiến ho khan một tiếng, nhẹ nhàng gọi: “Lục Ngô?”
Lục Ngô run lên, có vẻ như Khương Nhuế đã tìm lại lương tâm của mình: “Tớ cảm thấy một cô gái như Lục Ngô chắc là chưa từng yêu đương đâu.”
“Mộ cô gái như vậy là sao?” Nguyên Ngữ không đồng ý: “Chẳng phải Lục Ngô của chúng ta chỉ ít nói thôi sao, cậu ấy không xấu lại dịu dàng ít nói, trông không khác gì em gái hàng xóm vậy, chắc chắn có rất nhiều người thích.”
Lục Ngô cảm thấy Nguyên Ngữ rất thích hợp để kết nghĩa anh em, giọng điệu nói chuyện giống nhau như đúc.
“Tớ không có ý đánh giá thấp Lục Ngô.” Khương Nhuế giải thích: “Tớ chỉ nghĩ rằng Lục Ngô ngoan như vậy, chắc không có khả năng yêu sớm đâu nhỉ?”
“Nhuế tử, cậu thật lỗi thời. Hiện giờ không ai gọi là “yêu sớm” cả. Tư tưởng không nên cổ hủ quá.”
Khương Nhuế và Nguyên Ngữ bắt đầu tranh luận, đề tài dần lệch đi càng xa. Triệu Thiến Thiến cũng không có ý nhắc lại đề tài này, thỉnh thoảng thêm mắm thêm muối vào, náo loạn một hồi lâu, cuối cùng mấy cô gái cũng mệt mỏi, dần chìm vào giấc ngủ.
Chủ đề này cứ thế bị quên lãng.
Ngày hôm sau, Tiêu Lăng gọi điện thoại tới, Lục Ngô lấy điện thoại chạy ra ban công, hai người nói chuyện phiếm gần nửa tiếng. Khi cô cúp điện thoại trở lại phòng, bị ba cặp mắt như tia laser nhìn chằm chằm đến nỗi suýt thì trẹo chân.
Khương Nhuế nằm lì trên giường, hai tay chống lên lan can cạnh giường, rướn cổ: “Lục Ngô, gọi điện thoại với ai vậy?” Giọng điệu mang vẻ hóng chuyện.
Triệu Thiến Thiến quay đầu lại, soi gương cẩn thận đắp mặt nạ, mơ hồ nói: “Tớ cá năm hào, đó không phải bố cậu ấy.”
Nguyên Ngữ giơ tay phát biểu như học sinh tiểu học: “Tớ cược một tệ là bạn trai, có ai cược theo không?”
Khương Nhuế: “Theo.”
Triệu Thiến Thiến: “Có.”
Nguyên Ngữ nhìn Lục Ngô với đôi mắt sáng ngời, hỏi đáp án: “Lục Ngô, cược theo không?”
Lục Ngô không nói lên lời, hai má đỏ bừng, đưa ra đáp án: “Có.”
Ba người lập tức hứng thú, vì vậy đề tài đêm hôm trước một lần nữa được nhắc lại, bốn cô gái quây quần trao đổi quá khứ thời cấp ba của mình. Cả ký túc xá nhất thời bị vây kín bởi sự sầu muộn.
Tình cảm thời học sinh bao giờ cũng khiến người ta khó quên, tuy trong số bọn họ chỉ có Lục Ngô là một ví dụ thành công, nhưng ba cô gái còn lại cũng có những trải nghiệm của riêng mình. Một vài chuyện cũ rõ ràng chưa qua được bao lâu, bây giờ nhắc tới lại có cảm giác giống như hồi tưởng về năm tháng xa vời vậy.
Mấy người không nói chuyện, chìm đắm trong cảm xúc của chính mình.
Triệu Thiến Thiến đau buồn nhắc nhở: “Một tệ chúng mình đặt cược nên đưa cho ai giờ?”
Khương Nhuế thở dài: “Không biết, đều cược cùng, giờ chia sao đây, mỗi người 2 hào 5?”
Nguyên Ngữ hít mũi: “Cục cớt, tớ nói cược, đương nhiên là của tớ.”
Lục Ngô thấy thương bọn họ, chủ động nhường: “Không cần suy xét tới tớ đâu, tớ không cần.”
Ba người: “Mẹ nó, đúng là thiên thần.”
**
Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc không lâu, cuộc sống sinh viên chính thức bắt đầu. Lúc cấp ba Lục Ngô có tham gia câu lạc bộ văn học ở trường, lên đại học cũng không từ bỏ, đăng ký thẳng vào câu lạc bộ văn học.
Lần đăng ký này mang đến cho cô đóa hoa đào rách nát.
Lúc ấy, huấn luyện quân sự mới kết thúc được một tuần, dù có chống nắng như thế nào vẫn không thể chịu được cái nắng gay gắt, làn da rám nắng của Lục Ngô vẫn chưa trắng lên, tự cảm thấy xấu đến nỗi không thể gặp Tiêu Lăng nên nhiều lần từ chối cuộc gọi video của cậu.
Cô nói: “Không được, em bị rám nắng, xấu lắm.”
Tiêu Lăng nói: “Anh cũng đen, rất hợp.”
Lục Ngô vẫn kiên quyết từ chối, nhất định phải cho cậu thấy mặt tốt nhất của mình. Tiêu Lăng không thể khuyên được cô nên đành thuận theo, nhưng lại gửi cho cô bức ảnh huấn luyện quân sự của mình.
Không phải ảnh tự chụp, hình như là chụp nhanh. Trong ảnh, Tiêu Lăng đang mặc bộ quân phục, chắc là đang nghỉ ngơi nhàn hạ dưới bóng cây, tay cầm chai nước đã mở nắp, nghiêng đầu nhìn ống kính, vẻ mặt lạnh nhạt, khóe mắt lộ vẻ thờ ơ, có thể thấy những sợi tóc mái lưa thưa dưới vành mũ ướt đẫm mồ hôi, bên má cũng có mồ hôi chảy xuống thành đường. Những đốm sáng lấp lánh xuyên qua kẽ lá in lên người cậu, hương vị hormone của thanh xuân trong ảnh như sắp tràn ra khỏi màn hình.
Da của cậu quả thực đen hơn trước, nhưng lại càng thêm nam tính hơn.
Lục Ngô nhìn không rời mắt.
Cô gõ chữ hỏi: [Tiểu yêu tinh nào chụp cho anh vậy?]
Tiêu Lăng: [Bạn cùng phòng.]
Lục Ngô đỏ mặt, trước mắt dường như hiện lên nụ cười sâu xa của cậu.
Cô giả vờ bình tĩnh: [Ồ, kỹ thuật chụp ảnh của bạn cùng phòng anh tốt thật.]
Tiêu Lăng: [Nhờ người mẫu cả đấy.]
Lục Ngô vừa cười vừa cầm điện thoại, trả lời một câu “không biết xấu hổ”, nhưng vẫn lặng lẽ lưu ảnh, đặt làm màn hình khóa điện thoại.
Thế là một ngày nọ, khi cô đang họp trong câu lạc bộ văn học, màn hình khóa của cô vô tình bị một đàn chị nhìn thấy.
Đàn chị kinh ngạc thốt lên: “Đây là tiểu thịt tươi nào vậy? Đẹp trai quá.”
Lục Ngô cất điện thoại lại vào trong túi, ngượng ngùng nói: “Bạn trai của em.”
Lập tức có một vài người tò mò bu lại, ấn tượng của họ đối với cô em ít nói dễ ngại này rất tốt, ai ngờ người biết điều như vậy lại có bạn trai rồi cơ chứ.
Lục Ngô ngại ngùng nói chuyện với họ vài câu, sau buổi họp, cô vừa bước ra cửa phòng sinh hoạt của câu lạc bộ Văn học thì đã bị một bạn nam gọi lại.
Câu lạc bộ văn học ở đại học lớn hơn cấp ba, thành viên cũng nhiều hơn. So với hồi cấp ba phải chịu sự quản lý trực tiếp của lãnh đạo nhà trường, câu lạc bộ này có tính tự do rất cao và hoàn toàn do học sinh tự lãnh đạo, chỉ lúc cần dùng đến tài nguyên nhà trường mới phải nhờ vả bên hội liên hiệp các câu lạc bộ.
Cô quay đầu lại, nhớ mang máng ra bạn nam này là trợ lý mới của ban tuyên truyền bên cạnh, học cùng khóa với cô, từng nói chuyện đôi ba câu nhưng cũng không nhớ tên.
Cô lễ phép hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì sao?”
Bạn nam kia bước từng bước dài đến trước mặt cô và hỏi: “Cậu có bạn trai rồi à?” Khí thế kinh người.
Lục Ngô hoảng sợ, lùi về sau một bước, cách cậu ta một khoảng an toàn: “Ừ…”
“Tớ không tin.”
“…”
???
Lục Ngô không thể tưởng tượng nổi, đây là… vận đào hoa sao?
Cô không đoán được ý của cậu ta, nhưng không muốn rối rắm vào vấn đề này với cậu ta: “Bạn học, nếu như không có gì, tớ đi trước đây…”
“Chờ đã.” Bạn nam kia hiển nhiên không định bỏ qua cho cô: “Lục Ngô, tớ theo đuổi cậu được không?”
Lục Ngô hoàn toàn sốc.
Cô hệ thống lại ngôn ngữ một cách nhanh chóng rồi nói: “Xin lỗi cậu, tớ có bạn trai rồi.”
Nam sinh không ngừng dây dưa: “Như vậy cũng có thể chia tay, tớ sẽ đối xử tốt với cậu.”
“Chúng tớ sẽ không chia tay.” Lục Ngô tức giận nói, cau mày giữ phép lịch sự: “Bạn học, mong cậu đừng xen vào quan hệ của người khác.”
“Hơn nữa, tớ cũng không định chia tay với bạn trai.” Cô càng nói càng tức giận, giọng nói mềm mại có hơi lạnh lùng, kiên quyết nói: “Trước kia không, sau này cũng sẽ không, mãi mãi không.”
Cô nhìn thẳng vào mặt cậu ta, đôi mắt mang vẻ tức giận.
Ai ngờ cậu ta lại như điếc không sợ súng, nhìn cô chăm chú, nói: “Tương lai khó nói trước, hơn nữa các cậu yêu xa thì kiên trì được bao lâu? Bây giờ cậu không nhìn rõ cũng không sao, tớ có thể đợi cậu chia tay, hy vọng đến lúc đó cậu có thể xem xét tới tớ.”
Lục Ngô tức giận đến đầu óc choáng váng, cô quay người rời đi không đáp lại một lời nào.
Tại sao lại có người vô lí như vậy chứ!
Khi về phòng cô có kể lại sự việc này, ba cô gái lập tức bùng nổ.
Khương Nhuế tức giận đập bàn: “Cạy góc tường cũng đâu ai cạy như vậy? Nói những lời này ngay trước mặt góc tường muốn cạy, chút ấn tượng đầu tiên cũng không có!”
“Có phải trọng điểm không đúng lắm không?” Lục Ngô ngơ ngác nhìn cô ấy.
“Tên dở hơi này, nên để cậu ta nếm thử nắm đấm của chị Nguyên giang hồ đây.” Nguyên Ngữ nắm tay thành quyền rồi thở ra một hơi.
Triệu Thiến Thiến lo lắng thay Lục Ngô: “Các cậu nói xem liệu loại người này sau này có làm ra hành vi cực đoan gì không?”
“Đừng, làm sao để ngăn được chuyện này đây?”
“Cũng không phải là không có khả năng, bây giờ không phải cũng có nhiều ví dụ như vậy sao, hơn nữa bạn trai của Lục Ngô không có ở đây, cho nên không thể bảo vệ cậu ấy.”
“Chúng ta suy nghĩ tích cực đi, biết đâu tên này chỉ chém gió thôi? Hơn nữa cậu ta chỉ gặp Lục Ngô có mấy lần mà đã thích, khẳng định chắc chắn sẽ không dài lâu, nói không chừng một thời gian ngắn nữa cậu ta sẽ quay đầu tìm cô gái khác.”
Ba người họ ríu ra ríu rít thảo luận rất lâu, cuối cùng nhất trí quyết định dù đi đâu thì ít nhất cũng phải có một người đi cùng Lục Ngô, tuyệt đối không để cô một mình, miễn cho “tên xui chia tay” có cơ hội lợi dụng.
Lục Ngô rất cảm động, buổi tối khi nói chuyện điện thoại với Tiêu Lăng, cô kể cho cậu nghe chuyện này mà không hề che giấu.
Ban đầu cô vẫn còn rất tức giận, nhưng khi nói chuyện với Tiêu Lăng thì cô càng thấy tủi thân hơn.
Vừa tủi thân vừa tức giận.
“Sao cậu ta có thể như vậy cơ chứ.” Lục Ngô cúi đầu bám vào tay vịn gạch men sứ ở ban công, rầu rĩ không vui: “Tại sao lại nguyền rủa tình cảm của người khác không bền lâu? Cậu ta còn nói bóng nói gió anh không tốt.”
Cô bĩu môi: “Rõ ràng anh tốt như vậy… Em sẽ không chia tay anh, tuyệt đối sẽ không.”
Cô nói đi nói lại tính chiếm hữu của mình, Tiêu Lăng yên lặng nghe, đóng cửa ban công để ngăn cách tiếng chơi game ồn ào trong ký túc xá.
Tối đầu thu vốn đã rất mát mẻ, có giọng nói nhẹ nhàng văng vẳng bên tai, trên đầu là bầu trời đêm đen kịt, lờ mờ có thể trông thấy một vài ngôi sao rải rác.
Cậu thấp giọng đáp lại: “Ừ, chúng ta sẽ không chia tay đâu.”
Chỉ một câu nói này, tâm trạng của Lục Ngô đã tốt lên rất nhiều, cô hung dữ nói: “Anh thì sao? Bên đó nhất định có rất nhiều cô gái theo đuổi anh.”
Cậu thừa nhận: “Có, nhưng không nhiều.”
“Ồ, vẫn tính là có, vậy mà anh không nói cho em biết.”
“Không có gì đáng nói.” Cậu khẽ cười khi nghe tiếng rầm rì khó chịu ở bên kia truyền đến, dịu dàng nói: “Những người không liên quan đến em đều không ảnh hưởng đến anh một tí nào, không cần làm mất thời gian của chúng ta.”
“Vậy anh đừng để bị lừa mất nhé?” Cô nhớ tới câu thoại tương tự trước đây: “Cô gái lừa được anh đã ở đây rồi, biết chưa?”
Cậu cười khẽ: “Biết rồi.”
Rốt cuộc Lục Ngô cũng cảm thấy thoải mái hơn, duỗi eo định cúp điện thoại đi ngủ.
Tiêu Lăng gọi cô lại, hỏi: “Nghỉ lễ Quốc Khánh em có dự định gì chưa?”
“Vẫn chưa… chắc là ra ngoài dạo chơi, từ khi đến đây em vẫn chưa ra ngoài lần nào.”
“Ừ, vậy anh đến tìm em.” Cậu nói.
Lục Ngô kinh ngạc, mắt sáng lên: “Thật sao?”
Cậu bật cười: “Thật.”
Cậu rất nhớ cô, dù là lúc cô vui hay buồn, hoặc ngay cả tức giận, cậu đều rất buồn vì mình không ở bên cạnh cô.
Đặc biệt là lúc Tiêu Lăng vô thức nghĩ đến các phản ứng trước đủ loại cảm xúc của cô, cậu càng cảm thấy bất lực. Trái tim như có lông tơ như không quét qua, khiến cậu ngứa ngáy nhưng lại không thể gãi được, vô cùng giày vò.
Bây giờ lại có một đóa hoa đào rách nát quấn lấy cô.
Tiêu Lăng cảm thấy rằng nhất định phải đến tuyên bố chủ quyền mới được.
Cô gái nhỏ của cậu giống như một chiếc bánh gạo nếp thơm ngon vậy, ở nơi mà cậu không thể thấy, phải có biết bao nhiêu người đã dòm ngó?