Nghe thấy bên trong có tiếng cãi lộn, nam nhân mang mặt nạ chợt mở to mắt, nhìn lướt qua chỗ Tề Hoan, trong mắt thoáng qua một chút ý cười. Lúc này Tề Hoan nói chuyện cũng không có cố kỵ cái gì, giọng lớn lên chỉ sợ tất cả mọi người không nghe thấy. Quả nhiên sau khi nghe thấy lời của nàng, trên mặt mọi người đều trở nên cổ quái. Bọn họ đều biết rõ cái này là vảy ngược (1) của Thanh Tiêu, không nghĩ tới Tề Hoan thế mà có dũng khí như vậy, đây chính là “đá thẳng” vào mặt người ta a. (1)Vảy ngược: nguyên văn là nghịch lân, ý nói điểm mấu chốt, giới hạn. Chỉ thấy mặt mũi Thanh Tiêu giờ tái nhợt, toàn thân run rẩy, hiển nhiên hắn đã cực kì phẫn nộ rồi, nếu như hắn có thể cử động, chuyện đầu tiên hắn làm tuyệt đối sẽ là đem Tề Hoan bầm thây vạn đoạn. (chém thành ngàn mảnh) Nhưng Tề Hoan không nghĩ như vậy, chờ hắn có thể động, lão đầu tử nhà mình cũng đã tới, nàng không tin Thanh Tiêu dám ở trước mặt Hư Không Tử chạm đến một đầu ngón tay nàng. Sư phụ nhà nàng vô cùng bao che khuyết điểm, đồ đệ của mình, chính mình có thể giáo huấn, người khác động vào, lão tuyệt đối sẽ đi chọc cho người ta hai kiếm coi như là “đáp lễ”. “Trừng ta làm gì, ngươi không phải nói người phái Thanh Vân chúng ta không biết lớn nhỏ sao, ta sẽ cho ngươi biết rõ cái gì gọi là không biết lớn nhỏ.” Thấy được ánh mắt mang theo sát khí của Thanh Tiêu, Tề Hoan cười lạnh. Dù sao, sau lần này nàng cũng không tùy tiện ra khỏi núi nữa, đoán chừng sư phụ cũng sẽ không cho, để xem ai có thể bắt được nàng chứ. Nghe Tề Hoan vũ nhục chưởng môn nhà mình, các đệ tử Côn Luân phía sau Thanh Tiêu cũng không chịu được nhao nhao lên, Thanh Tiêu ỷ vào thân phận mình cao, không đứng ra ‘lời qua tiếng lại’ cùng Tề Hoan, mấy nữ đệ tử lại không nghĩ như vậy, mấy nữ nhân mỗi người một câu bắt đầu phản kích Tề Hoan. Tề Hoan mặt không biểu tình nghe giọng các nàng trào dâng cao vút, mãi cho đến khi rốt cuộc không thể tìm được ngôn ngữ nào để vũ nhục Tề Hoan nữa mới thôi. Thấy các nàng ngừng lại, trên mặt Tề Hoan hiện ra nụ cười sáng lạn, “Các ngươi đã nói xong, giờ đến phiên ta rồi.” Tề Hoan xắn tay áo lên, hắng giọng một cái, dùng một ngữ điệu cực kỳ bình tĩnh bắt đầu bài ‘diễn thuyết’ của nàng. Thẳng đến khi ánh sáng trong miếu đổ nát tối dần đi, màu vàng của hoàng hôn chiếu xuyên qua nóc nhà tan hoang, mọi người lúc này mới phát hiện Tề Hoan đã nói từ buổi trưa cho đến khi mặt trời lặn. (TNN: dã man a~~) Trong suốt hơn ba canh giờ, Tề Hoan dùng ngữ khí tỉnh táo vững vàng cùng ‘tinh túy’ mắng người đúc kết suốt hơn hai mươi năm toàn bộ ‘biểu diễn’ một phen, mọi người đều có thể làm chứng, một câu nàng cũng không có lặp lại, hơn nữa căn bản không có dùng tới một chữ thô tục nào mà đem Thanh Tiêu cùng năm đệ tử hai nữ ba nam của Côn Luân kia mắng tới mấy chục lượt, nếu như không phải Tu Chân giả thân thể khỏe mạnh, đoán chừng Thanh Tiêu sẽ là người đầu tiên bị tức đến phát bệnh tim. “Ah khát quá.” Tuy không phải quá mức hung dữ, chẳng qua Tề Hoan cảm thấy không có ý nghĩa gì, cũng không phải đối thủ, lãng phí cảm xúc của nàng. “Này, bên ngoài còn người sống không, cho chút nước uống đi ~” Tề Hoan không thèm liếc nhìn mấy người Thanh Tiêu một cái, vươn cánh tay ra phía ngoài, dù sao những người này cũng không hạn chế tự do của nàng. Trước kia chơi trò chơi đều dùng bàn phím đánh chữ, mắng chửi người cũng không tốn thể lực, không nghĩ tới hôm nay ‘diễn thuyết’ thực tế một lần, lại mệt mỏi như vậy, rất tiêu hao thể lực nha. Nếu không phải nàng cố ý khống chế ngữ điệu, đoán chừng lúc này nói cũng không nên lời rồi. Sau khi Tề Hoan đi ra ngoài, phát hiện trong miếu nhỏ đã thêm mấy người, tên nam nhân mặt nạ bắt nàng tới vẫn ngồi dưới đất nhắm mắt dưỡng thần như cũ không nhúc nhích. Có điều phía sau hắn không biết lúc nào nhiều thêm một lão đầu, lão đầu cũng nhắm mắt lại, nhưng đầu lâu thủy tinh màu đỏ như máu trong tay không còn chuyển động quay tròn nữa, hơn nữa một thân lão đầy sát khí, xem ra cũng không phải người tốt lành gì. Tề Hoan nhìn lướt qua bốn phía, phát hiện nam nhân ‘phá cách’ kia không biết chạy đi đâu rồi, mấy người vừa tới thoạt nhìn đều rất ‘đẫm máu’ đây, Tề Hoan cũng không dám chạy tới chỗ bọn họ uống nước, vì vậy nàng đành phải đi đến chỗ nam nhân mặt nạ kia. “Này!” Tề Hoan đi bước nhỏ đến, mấy ma tu trong miếu đều trừng mắt nhìn nàng, song cũng không có ngăn cản. Nam tử mặt nạ mở to mắt nhìn Tề Hoan. “Cho dù ta cũng là tù binh như bọn họ, nhưng ngươi cũng phải có chút đãi ngộ khác biệt chứ, tu vi ta thấp như vậy, không ăn cơm sẽ chết người đấy.” Tề Hoan lải nhải một đống, nam nhân mặt nạ vẫn nhìn nàng, thân thể bất động như trước. “….” Thấy hắn không nói lời nào, Tề Hoan phẫn nộ phồng má, dùng sức trừng mắt liếc hắn. Nàng biết nên chọn quả hồng mềm mà nắm (làm việc nên biết nặng nhẹ), nàng dám khiêu khích Thanh Tiêu, song lại không dám đi tìm nam nhân này gây phiền toái đâu, ai biết hắn có thể một lúc nào đó khí không thuận sẽ giết con tin không chứ. “Ôi !! Ngươi sao lại ngừng rồi, có phải là đói bụng không?” Đang lúc hai người mắt to trừng mắt ti hí, một người di chuyển đến trước mặt Tề Hoan. “… A ! Đồ ăn, cho ta sao?” Tề Hoan trừng mắt liếc nhìn nam nhân ‘phá cách’ đột nhiên xuất hiện, lại thấy trong tay hắn còn một cái bao dầu (túi đựng đồ ăn), phán đoán theo mùi hương, bên trong không thể nghi ngờ là gà quay. “Trước lúc sư phụ ngươi đến, ta sẽ không để ngươi chết đói.” Nam nhân mặt nạ hừ một tiếng, nhưng mà lúc này chỉ có tiếng hàm răng Tề Hoan đáp lại hắn. Sau khi nhận cái bao dầu kia, nàng cũng tìm một cái đệm cói cũ nát tương đối sạch sẽ, đặt mông ngồi xuống, ôm gà quay gặm mãnh liệt, hoàn toàn không để tý tới hình tượng của mình. Gió cuốn mây tan đã ăn xong toàn bộ con gà quay, nhìn nhìn đống xương gà trên mặt đất, Tề Hoan thỏa mãn dùng ống tay áo lau sạch sẽ vết dầu mỡ trên miệng trên tay, lúc này mới có sức ngẩng đầu nhìn ma tu trong miếu. Nhưng nàng phát hiện những người kia vậy mà đều quay lưng lại cho nàng nhìn, chỉ có nam nhân mặt nạ vẫn nhìn chằm chằm nàng như trước. “Phái Thanh Vân đối với ngươi rất hà khắc?” Đời này hắn chưa từng thấy qua một nữ nhân nào dùng phương pháp ăn như vậy, nàng đã bao lâu không ăn cơm rồi? “Khá tốt, cũng là một ngày ba bữa thịt mà thôi.” Vốn là Hư Không Tử nói, người Tu tiên tốt nhất không nên ăn thịt, thế nhưng Tề Hoan lại cố tình muốn ăn thịt. Nơi ở của Hư Không Tử chỉ có thể cung cấp thực vật, cuối cùng Tề Hoan đem mục tiêu chuyển tới chỗ nuôi nhốt linh thú của môn phái. Đêm khuya ngày nào đó, Tề Hoan mang theo phi kiếm mò vào điện Linh Thú của môn phái, chém đứt một nửa cánh dài ba mét của một con tiểu Xích Kim Phong điêu, sau đó tâm tình vui vẻ mang cánh ‘gà’ ra phía sau núi nướng ăn. Từ ngày đó, điện Linh Thú tiến vào trạng thái đề phòng, mà nàng bỗng dưng bắt đầu cuộc sống hạnh phúc có thịt để ăn. “Bữa sau chúng ta ăn thịt bò nha…” Được một tấc lại muốn tiến lên một thước là bản năng của Tề Hoan, ăn xong bữa thứ nhất bắt đầu nghĩ đến bữa thứ hai là thiên phú của nàng. “Có cơ hội ta mời ngươi đến Thiên Ma Môn ăn.” Nói xong, nam nhân mặt nạ ‘vèo’ một tiếng biến mất tại chỗ, trọn vẹn chưa quá nửa giây, Tề Hoan mới cảm giác được phía sau mình nhiều hơn một người. “Sư phụ ngươi đã đến.” Nam nhân mặt nạ túm cổ áo Tề Hoan, cùng lão đầu đứng sau hắn kia biến mất khỏi miếu đổ nát.