Bàn Tay Vàng Là Lão Công

Chương 15: Bị xa lánh là cái số của tôi



***

Nơi nào càng có nhiều người, Hồ Trụ sẽ càng chen vào đó, hắn cũng không quay đầu lại mà chỉ không ngừng hét lớn, nhìn những khuôn mặt lạ lẫm đang hoảng sợ, trong lòng đột nhiên tuôn ra một tia cảm động.

Hắn còn sống.

"Au——!" Cái mông đột nhiên bị một vật sắc nhọn đâm vào, Hồ Trụ rú lên một tiếng, vội vàng đưa tay che lại, càng chạy nhanh hơn.

Cô nàng phía sau lưng còn đang theo đuổi không rời, mái tóc dài xoăn dài bị hất ra sau lưng, lộ ra khuôn mặt giận dữ được trang điểm đậm, da thịt trắng nõn đều đã đỏ bừng vì tức giận.

"Tỷ, tỷ tỷ tốt bụng...... Cô tha cho tôi đi! Tôi! Tôi thật sự không biết vì sao Mục ca lại thích tôi đến thế mà!" Hồ Trụ vừa chạy vừa quay đầu lại hét vài tiếng, thịt mỡ toàn thân đều đang rung lên, vóc người to béo như thế, nhưng chạy còn nhanh hơn thỏ.

"Anh câm miệng lại!!!" Thu Di vẻ mặt tức điên, ném dao găm trong tay, vốn là ném về phía lưng Hồ Trụ, kết quả thật trùng hợp, tên mập kia đột nhiên quỳ xuống đất, "trượt như xẻng" ôm lấy đùi ai đó.

Con dao xoay vài vòng trong không trung rồi bị một thiếu niên khó khăn bắt lấy, cậu ta tựa hồ không kịp trở tay, nắm lấy lưỡi dao bằng tay.

Thu Di vẫn còn cứng đờ, duy trì động tác ném dao, đôi mắt xinh đẹp trừng trừng nhìn thiếu niên tóc đen đột nhiên xuất hiện.

Hồ Trụ vừa thuần thục lại vừa ủy khuất gào to: "Soái ca! Soái ca cứu mạng a!! Bà điên kia muốn giết tôi!!!"

Cũng không biết là chiêu thức sát thương học được từ đâu, Hồ Trụ hai tay gắt gao ôm chặt lấy một bên đùi thiếu niên, kêu gào đến dạt dào tình cảm [1], giục người rơi lệ.

Tay thiếu niên tay đã bị rạch chảy máu, cậu ta ném con dao đi, không chút lưu tình một cước đá văng Hồ Trụ, nhìn về phía Thu Di, khẽ nhíu mày: "Trong căn cứ không cho phép đánh nhau ẩu đả, cô không nhớ lão Lưu đã nói gì sao?"

Hồ Trụ đứng lên chạy đến đứng sau lưng thiếu niên, chính vì biết ở đây không thể đánh nhau nên hắn mới dám phóng túng như thế. Cô nàng kia cũng vì bị hắn làm cho tức đến váng đầu mới dám động thủ đánh hắn. Bây giờ bị đồng bọn dạy dỗ, ít nhiều có chút mất mặt, cô ta hét lên: "Ai bảo hắn đê tiện như vậy! Dám tung tin đồn bậy về Mục ca, thật là kinh tởm bẩn thỉu!"

Thiếu niên thoạt đầu không có biểu cảm gì, nhưng vừa nghe đến hai chữ kia, cậu ta nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Hồ Trụ, ngữ khí âm trầm: "Anh dám nói xấu Mục ca?"

Nghe thấy âm thanh âm thầm mài răng của cậu ta, Hồ Trụ há miệng run rẩy giơ hai tay lên đầu hàng: "Nào dám đâu anh bạn, là Mục ca đem tôi cứu về đây, tôi làm sao dám nói xấu y đâu, tôi ái mộ y còn không kịp nữa là......"

Trên mặt hắn xấu hổ cười trừ, trong lòng lại thầm chửi: thật đờ mờ nó cái số cứt chó a, khắp nơi đều có thể gặp được "đồng bọn nhỏ" của Nguyễn Mục, tuyệt vời tuyệt vời.

"Tên đồng tính luyến ái chết tiệt này! Mục ca mà anh cũng dám vọng tưởng đến?!" Thu Di vung tay đến mặt Hồ Trụ hét lên, cũng may Hồ Trụ phản ứng cực nhanh, hắn bỗng nhiên ngồi xổm xuống, chỉ nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên một tiếng giòn tan, thiếu chút không nín được cười ra tiếng.

Bởi vì hắn vừa vặn đứng bên cạnh thiếu niên, cái tát này cô gái vung đến không kiểm soát được dư lực, mà thiếu niên vốn không có ý định ngăn cản cô ta, kết quả ai có thể ngờ được đồ xấu nết Hồ Trụ này [2] thế mà lại ngồi xổm xuống, nhất thời không kịp cảnh giác, cái tát cứng rắn trực tiếp giáng thẳng vào mặt thiếu niên.

Sắc mặt vốn đã không vui của thiếu niên lập tức tối sầm lại.

Thu Di giật mình, vội vàng rút tay lại, lắp bắp: "Tôi, tôi không cố ý."

"Ngu xuẩn." Thiếu niên hung ác phun ra lời này, sau đó túm lấy cổ áo Hồ Trụ, giọng điệu không rõ: "Anh nói, là Mục ca cứu anh về?"

"Ừ ừ, Mục ca thật sự là người tốt!" Hồ Trụ nói đoạn, mắt tỏa ra ánh sao, vẻ mặt đầy sùng bái.

"Anh ấy tại sao lại cứu anh." Tựa hồ là không muốn tiếp xúc quá nhiều với tên này, thiếu niên một tay níu lấy cổ áo tên kia, khi chạm tới lớp vải đặc biệt kia, ánh mắt đột nhiên ngưng lại: "Anh trộm quần áo của anh ấy?"

Hồ Trụ: ............"

Không phải nhưng mà, vì cái gì cả đám ai cũng phải nói là hắn trộm quần áo của y chứ?! Nhìn hắn giống một tên trộm vậy sao?!

Nhìn khuôn mặt dần đỏ bừng và sưng tấy lên của thiếu niên, Hồ Trụ sờ sờ mũi, bĩu môi nói: "Mục ca cho tôi mặc mà, chờ y trở về cậu hỏi y mà xem, tôi làm sao biết được vì sao y cứu tôi, có thể là vì tôi quá đẹp trai đi, tiểu ca ca nhẹ tay, đừng nắm hỏng quần áo."

"Dựa vào anh......?"

Tầm mắt thiếu niên từ trên xuống dưới nhìn hắn một vòng, đột nhiên cười nhạo: "Thật là lời gì cũng dám nói."

Trong ánh mắt cậu ta không thèm che giấu coi thường cùng khinh miệt, Hồ Trụ giả vờ như không nhìn ra, ngượng ngập nói: "Tiểu ca ca một mực níu lấy không buông là vì muốn bộ quần áo này sao? Vậy tôi liền đưa cho cậu, chỉ cần cậu không chê đồ tôi từng mặc là được rồi."

Thiếu niên nhíu mày, một phát hất Hồ Trụ ra, như thể vừa chạm phải thứ gì đó ghê tởm, rút khăn tay ra không ngừng lau sạch lòng bàn tay.

Hồ Trụ ngượng ngùng nói tiếp: "Đã muộn như này rồi, các ca ca tỷ tỷ này, tôi có thể đi chưa? Mục ca nói muốn tôi ở nhà chờ y, tôi còn không quay về y sẽ tức giận, aiz, nếu như Mục ca không thích tôi thì tốt rồi, vậy thì tôi cũng không cần phải khổ não như này rồi."

"Anh điên rồi à!" Thu Di mắng hắn.

Gặp tên béo miệng lưỡi dẻo quẹo này, thiếu niên không có dễ dàng nổi giận như Thu Di, chỉ là híp mắt nói: "Quản cho tốt cái miệng của anh, đừng để tôi nghe thấy lần thứ hai."

Hồ Trụ thương tâm ôm lấy cổ áo: "Aiz, bất kể tôi nói thế nào các người cũng không tin, nên thôi quên đi, tôi quả nhiên không thích hợp với nơi này, quả nhiên bị xa lánh là cái số......"

Hắn còn chưa nói hết câu, thiếu niên đã rút súng lục ra, mặt đầy vẻ không kiên nhẫn ngắt lời: "Cút!"

Hồ Trụ ngoan ngoãn "tắt mic", sau đó quay người co giò chạy thẳng.

"Ai! Cậu cứ như vậy bỏ qua cho hắn?!" Thu Di bất mãn trừng mắt nhìn thiếu niên kia.

"Người Mục ca cứu về, cô dám làm loạn?" Cửu Châu [4] thu súng trên tay về, ánh mắt nhìn cô gái như nhìn thiểu năng.

Thu Di: "Nhưng hắn ti tiện như vậy! Tôi mặc kệ, nếu không cho hắn nếm mùi đau khổ thì tôi không phải họ Thu!"

"Yên tâm, về sau ra ngoài, cơ hội hợp tác còn nhiều." Thiếu niên liếm liếm má trong, lại lạnh lùng nói: "Đừng có lúc nào cũng xúc động như vậy, ngu ngốc."

"Đã bảo với cậu là tôi không cố ý rồi mà!"

.

__________

Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy hai bóng người kia nữa, Hồ Trụ mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống đất, từng ngụm từng ngụm phì phò thở dốc.

Hắn cũng không phải cố ý khiêu khích hai người kia, với cái thể trạng này của hắn cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể gầy xuống được. Cũng có thể dùng cách chọc giận những người kia để kích thích khả năng chạy trốn của mình. Đương nhiên không nên chọc đến quá lửa, vạn nhất khi làm nhiệm vụ mà bị bắt lại, vậy hắn tuyệt đối sẽ bị chỉnh rất thảm.

Lần nữa gặp được người quen kiếp trước, Hồ Trụ một bên vừa sắp xếp lại suy nghĩ, vừa điều hoà lại hô hấp.

Cửu Châu chính là tên đồng tính luyến ái thích Nguyễn Mục ở kiếp trước kia. Hiện tại tóc cậu ta vẫn còn là màu đen, chờ sau khi cậu ta thức tỉnh dị năng hình cá, tóc sẽ chuyển sang màu đỏ tía, khí chất quanh thân cũng vô cùng đáng sợ, bây giờ coi như trông vẫn bình thường.

Mà Thu Di kia -- cũng chính là nữ nhân đời trước Hồ Trụ thích, cô ta là dị năng giả hình rắn duy nhất trong đội ngũ ngoại trừ Nguyễn Mục. Về sau để thuận tiện làm nhiệm vụ, cô ta đã cắt đi mái tóc gợn sóng kia không hề thương tiếc. Cũng là sau khi thức tỉnh dị năng, cô ta trở nên âm tàn độc ác, không còn bốc đồng và nóng nảy như bây giờ.

Lúc này mới vừa đến tận thế, nhân tính của những người kia còn chưa bị hiện thực xoá bỏ sạch sẽ. Cùng lắm chỉ là chán ghét hắn, sẽ không nghĩ đến việc giết hắn hay gì cả. Hồ Trụ cũng không quá lo lắng, chỉ là hắn không thể không cẩn thận hơn nữa, vì để cứu vớt cái mệnh "đầu chó" này của mình, hắn không thể biểu hiện được quá mức cao ngạo. Nếu có thể lưu lại ấn tượng mình chỉ là một bao cỏ [4] trong lòng đám người kia thì không thể tốt hơn.

Càng là ngu xuẩn, càng có thể khiến bọn họ buông lỏng cảnh giác.

Sau khi Hồ Trụ khôi phục được chút sức lực, hắn mới từ từ bò dậy khỏi mặt đất, hướng phía đường cũ trở về.

Trí nhớ của hắn khá tốt, đi loanh quanh nhìn ngó thêm một lúc nữa rồi mới đi về khu vực có phòng của Nguyễn Mục.

Vừa mới đẩy cửa ra liền đối mặt với nam nhân đang ngồi ở trên ghế sô pha.

Hồ Trụ: ............"

Đột nhiên có chút run chân là sao ta.

______________

Cách giảm cân ko thể tuyệt vời hơn, đúng là chơi gì cũng ngu, chỉ có chơi ngu là giỏi 🙂

[1] Dạt dào tình cảm: Gốc là "Thanh tình tịnh mậu" (thành ngữ): sự xuất sắc về giọng nói và cách diễn đạt (của một ca sĩ, diễn viên kịch, vân vân)

[2] Đồ xấu nết: Gốc "Tử xuất" (phương ngữ Đông Bắc: (nói với giọng trêu đùa) chỉ những hành vi, đức hạnh xấu.

[3] Tên thiếu niên thật ra là 鸠丑 [Cưu Xú] nhưng t ghi là Cửu Châu nha.Cưu: con chim Cưu, từ điển gọi là chim tu hú (ko biết đúng ko)Xú nghĩa là xấu xí, xấu xa, vai hề, tên hề.

[4] Bao cỏ: chỉ người ngu ngốc, vô dụng, không thể gây hại cho ai