Bàn Tay Vàng Là Lão Công

Chương 2: Cởi ra, xem nào.



***

Hồ Trụ ngẩn ra, hai tay hắn theo bản năng ôm lấy đùi của người nọ, không nghĩ tới mặt mình sẽ hướng về phía chính giữa của người đàn ông, xuyên qua một lớp vải mà trực tiếp đối mặt với "thằng em" của đối phương.

Hắn xấu hổ ngẩng đầu lên, trước mắt chợt lóe lên một tia sáng lạnh.

Người đàn ông âm trầm nhìn hắn chằm chằm, biểu tình thâm thúy, trong đôi mắt đen nhạt ẩn chứa chút tức giận dâng trào, đôi môi mỏng mím lại, từ mái tóc màu xám tro, có thể nhìn ra y là con lai, tuổi ước chừng hai mốt, hai hai. Các đốt ngón tay rõ ràng và mạnh mẽ, lúc này cầm một con dao găm dí vào mặt Hồ Trụ.

Hồ Trụ hít vào một ngụm khí, suýt chút nữa nhảy dựng lên vì sợ hãi, liếc mắt nhìn con dao găm sắc nhọn, giọng run lẩy bẩy:

"Đại đại đại đại đại đại đại ca! Đừng động thủ, chúng ta, chúng ta, đều là người mình cả mà! Tôi tôi tôi tôi tên là Hồ Trụ! Anh, anh trai tốt, xin anh thương xót... mang tôi theo với..."

Hắn không dám tiếp tục ôm đùi người ta, chỉ cần cẩn thận kéo ống quần của chàng trai, mặt dày tiếp tục nói:

"Anh à, tôi ăn không nhiều, rất là dễ nuôi, hơn nữa anh nhìn vóc dáng của tôi mà xem, khoẻ lắm đó! Tôi có thể giặt giũ nấu cơm... Anh..."

Mở miệng một câu "anh", hai câu "anh" gọi đến là trôi chảy, thật ra Hồ Trụ cũng đã hai mươi bảy, hai mươi tám nhưng không hề cảm thấy xấu hổ, thấy người đàn ông không có phản ứng, Hồ Trụ cắn răng, nhắm mắt lại, run rẩy nói: "Anh trai... Tôi, tôi... Phía dưới có hai cái lỗ... Anh muốn địt cái nào cũng được... Làm ơn mang tôi theo với... Tôi không muốn chết..."

Giọng điệu cầu xin của hắn thật đáng thương, nhưng thực ra trong lòng hắn ta đã chửi ầm lên rồi: Con mẹ nó cái thằng ngu này, hắn đã giữ bí mật này hơn 20 năm... thế mà lại công khai theo cái cách mả mẹ này. Đúng là chết tiệt!

Thực ra, Nguyễn Mục khi nghe thấy tên hắn đã dừng tay lại.

Tầm mắt của y dần dần rơi vào cổ tên mập, nơi đó có một cái nốt ruồi không dễ nhìn thấy, còn có bên dưới của hắn...

Con ngươi tối đi một chút, y thu hồi dao găm, nhìn Hồ Trụ, biểu tình không thâm trầm như trước nữa, trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Thật sự cho địt?"

Hồ Trụ bị y nhìn đến gần như lắp bắp:".....A?..... A... Cho...... Cho cho cho......"

Hắn có chết cũng không nghĩ tới câu đầu tiên thằng ranh này mở miệng nói lại là câu này.

Nguyễn Mục thu hồi ánh mắt, đem dao găm cất vào túi, "Đi theo."

Hồ Trụ sửng sốt ba bốn giây, sau đó tung tẩy đi theo, cười nịnh nọt nói: "Anh trai này, đã đồng ý rồi đó nhé, tôi làm... làm ấm giường cho anh, anh bảo vệ tôi, tôi còn có thể nấu cơm giặt quần áo cho anh. Nói thật nhé, anh may mắn lắm mới gặp được tôi đấy... Khụ, đương nhiên là tôi cũng may mắn khi gặp được anh....".

Nguyễn Mục âm thầm rũ mắt xuống, lông mày cùng lông mi che giấu đi cảm xúc nào đó trong đáy mắt, tóc màu xám tung bay trong gió, góc áo chỉnh tề bị người nào đó lần lượt in lên dấu tay màu đen.

Ánh mắt lơ đãng rơi xuống khóe miệng đang câu lên của chàng trai, nhìn hắn nói huyên thuyên không dứt, thỉnh thoảng quan sát biểu cảm của hắn.

Cuối cùng thì em đã tìm thấy anh rồi.

——

Hồ Trụ càng nhìn người đàn ông này, hắn càng cảm thấy rằng anh chàng này nhất định rất tuyệt vời.

Mọi người đều hoảng không thấy đường mà chạy trốn, duy chỉ có tên này, ăn mặc sạch sẽ như vậy trong thành phố đầy xác chết thối rữa, trên giày thậm chí còn dính rất ít bụi, trên tay còn cầm vũ khí, thần sắc lãnh đạm cùng bình tĩnh. Bây giờ con mẹ nó đã sắp tối rồi, mà y còn dẫn theo hắn đi như đi dạo vậy. Đây hoặc chính là đại lão, hoặc là mất não rồi.

Hơi thở nguy hiểm theo gió thổi tới, mặt trời gần như đã lặn hẳn, phần lớn đường phố đều đã bị bóng tối bao phủ, Hồ Trụ sợ mình sẽ bị lạc khỏi người này, vì vậy nắm chặt góc áo của người đàn ông. Cả người run lên vì gió, nhưng phần nhiều là vì sự sợ hãi trong lòng.

Quái vật sắp ra rồi.....

Nguyễn Mục quay đầu nhìn hắn, hỏi: "Lạnh?"

Hồ Trụ bị y nhìn đến, tay lập tức không còn run, trong lòng không sợ hãi, đầy mặt kiên định nói: "Không lạnh chút nào, ca ca, anh dũng mãnh xông lên, tôi vĩnh viễn ở phía sau anh."

Nguyễn Mục không nói gì, cởi áo khoác ném cho Hồ Trụ.

Hồ Trụ cảm động đến nước mắt lưng tròng: "Cảm ơn ca... anh thật tốt bụng, cởi áo cho tôi rồi, anh có lạnh không?"

Vừa dứt lời, hắn lập tức không chút do dự lấy quần áo sạch sẽ của người ta che lên người, đừng hỏi tại sao hắn không mặc, nguyên nhân chính là thân hình không cho phép đó.

Những con quái vật ẩn nấp trong bóng tối đã bắt đầu rục rịch di chuyển, chúng đang nhìn chằm chằm vào hai "thân thể" còn tươi sống trên đường, nước bọt từ trong miệng chảy ra, trong không khí có mùi tanh hôi nồng nặc.

Rốt cuộc, một con quái vật không kìm nén được nữa, lao về phía hai người họ.

"Đoàng —"

Khi tiếng súng vang lên, Hồ Trụ chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy con zombie diện mạo xấu xí kia như thể đã mất đi sức sống, nặng nề đập mạnh xuống đất.

Trên cái trán thối rữa của nó xuất hiện một lỗ máu.

Một lần nữa kéo lại khoá nòng, Nguyễn Mục không quay đầu lại: "Bám cho chắc"

"Ah ah, được thôi." Hồ Trụ vội vàng nắm lấy áo của đại lão, trong đầu có chút nghi hoặc. Trước đây hắn cũng từng thấy người khác dùng súng bắn những con quái vật này, nhưng nó hoàn toàn vô dụng. Những con quái vật đó bị đánh gãy tay chân nhưng dường như chúng không có tri giác, vẫn như cũ "sóng sau xô sóng trước" mà lao lên hết lớp này đến lớp khác. Tại sao đại lão chỉ một phát súng liền giải quyết xong con quái vật đó rồi? Chẳng lẽ cần một phát headshot mới hữu dụng?

"Đoàng–— Đoàng–—"

Vẫn là những phát súng liên tục, trước khi những con quái vật từ khoảng cách mười mét kịp đến gần bọn họ, đã bị nã vào đầu rồi ngã thẳng xuống đất.

Hồ Trụ trố mắt nhìn: Vãi! Tại sao chỉ một phát súng thôi mà có thể bắn trúng! Đây tuyệt đối là một đại lão rồi!!!

Một lần nữa cảm thấy may mắn vì bản thân đã đưa ra lựa chọn đúng đắn, lại phát hiện đạn của đại lão hình như sắp dùng hết rồi, nhưng xung quanh đây, vẫn còn hàng tá con quái vật.

"Đoàng–—"

Viên đạn cuối cùng đã dùng hết, Nguyễn Mục dứt khoát quăng súng, rút dao găm ra.

Con dao dài 20cm, trông giống một thanh đao dài, lưỡi mỏng và sắc bén, có thể dễ dàng cắt đứt máu thịt.

Hồ Trụ lắc lư theo sau đại lão, thấy tay y cầm dao chém xuống, đâm thẳng dao găm vào đầu con quái vật, lại rút ra, âm thanh xuyên thấu của tủy xương cọ xát với cán dao vang lên bên tai, Hồ Trụ suýt nữa thì bị máu văng đầy mặt.

Dùng dao găm càng giải quyết được nhanh hơn một chút.

Những con quái vật đó di chuyển chậm chạp, còn chưa kịp há miệng, đã bị một dao đâm ngay chính giữa ấn đường [1] rồi ngã xuống đất chết.

Hồ Trụ sốc đến mức không nói nên lời, chuyện này.... quả nhiên, đại lão mẹ nó chính là sự tồn tại như một vị thần!

Tựa hồ rất ghét bị dính bẩn, Nguyễn Mục liếc nhìn vết máu nhỏ xuống cán dao, khẽ nhíu mày.

Quái vật xung quanh đã bị xử lý xong, Hồ Trụ lập tức từ sau lưng y chui ra, hắn ân cần dùng quần áo đã đen đến không thể đen hơn của mình lau đi vết bẩn trên con dao của Nguyễn Mục, mặt đầy ngưỡng mộ nói: "Anh ơi, anh thật lợi hại! Quá ngầu rồi!!"

Nhìn chuôi dao càng bị lau càng bẩn, Nguyễn Mục trên mặt lộ ra biểu tình cổ quái , y nhìn Hồ Trụ, trầm giọng nói: "Em rất lợi hại?"

Hồ Trụ gật đầu lia lịa đến mức suýt văng cả não: "Anh thật sự! Anh thật sự là vô cùng lợi hại luôn! Câu thơ kia nói sao ta, là "Mười bước giết một người, ngàn dặm không cản nổi!" nha~ [2], ngầu lắm, ngầu lắm!"

Ban đêm, đồng tử của người nọ trông giống như viên sỏi màu xám, trong bóng đêm không thể nhìn rõ vẻ mặt của y, y đột nhiên vươn tay, nắm lấy tay Hồ Trụ.

Hồ Trụ theo bản năng co rụt lại, có chút do dự nói: "... Đại ca?"

——

Lòng bàn tay của người nọ rất nóng, Hồ Trụ thậm chí có thể cảm nhận được làn da mềm mại tinh tế của tên kia khi y áp vào da mình.

Hồ Trụ dù sao cũng là một thẳng nam sắt thép, cũng không thể cứng rắn, đột nhiên bị lão đại nắm tay như vậy tuy trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy khó xử, nhưng vẫn không dám rút ra.

"Xem nào." Nguyễn Mục thanh âm trở nên khàn khàn.

Gió lạnh buổi đêm thổi tới, tràn ngập mùi máu tươi.

Xem......? Đệt ... Nhanh như vậy đã muốn kiểm "hàng" rồi? !

Hồ Trụ sắc mặt cứng ngắc: "... ở chỗ này?"

Nguyễn Mục không nói gì, có lẽ bởi vì y cũng cảm thấy nơi này thật sự không thích hợp, cho nên kéo Hồ Trụ đi vào góc ngoặt của một con hẻm kín, cụp mắt nhìn hắn:

"Cởi ra."

__________

[1] Ấn đường: Nơi chính giữa hai lông mày

[2] Mười bước giết một người, ngàn dặm không cản nổi: Trích từ "HIỆP KHÁCH HÀNH" của nhà thơ Lý Bạch trong triều đại nhà Đường. Câu này miêu tả võ công tuyệt đỉnh của hiệp khách. Võ nghệ vô song, mười bước có thể giết một người, thì hành trình ngàn dặm, ko ai có thể ngăn cản.

*Hết chương 2*